Quyển 7 - Chương 1: Mạt thế đi ôm đùi 1
Đợi cảm giác đau đầu quen thuộc qua đi, Phàn Viễn cảm thấy não mình so với ban nãy còn đau hơn nữa! Đầu cứ đau mãi đau mãi, hơn nữa ngay cả tim gan phèo phổi cũng nhức nhối!
Anh chỉ hận giờ không thể đau đến ch.ết đi, thế đỡ luôn khoản tiến hành kịch bản!
Anh xù lông hỏi: “Tiểu Ngũ, em đang đùa anh đó à?! Chọn cái kịch bản quái quỷ gì thế này?!”
“Bíp, theo như kiểm tr.a của hệ thống thì cảm xúc của kí chủ đang có sự xao động rất lớn, bởi sắp tiến hành kịch bản, xin kí chủ hãy mau chóng khôi phục sự bình tĩnh.”
“Bình tĩnh cái đầu em ấy! Người bị hấp diêm có phải em quái đâu, người bị zombie ăn tươi nuốt sống từng miếng từng miếng có phải em quái đâu! Anh vừa diễn xong ngôn tình cổ trang trong sáng, em lại đưa anh tới thế giới tàn khốc như vậy, em cho anh chút thời gian giảm xóc cái đã!!”
Giọng Tiểu Ngũ rất bình tĩnh: “Bíp, điểm thưởng càng cao càng tốt, đấy là yêu cầu của chủ nhân mà, thưởng càng cao thì độ khó càng lớn, trên đời làm gì có miếng cơm miễn phí, xin chủ nhân hãy mau chóng tiếp nhận sự thật.”
Phàn Viễn tức muốn oánh nó một trận, anh hít sâu mấy hơi, vẫn không thể tiêu hóa nổi, đúng vậy, từ sau khi thăng cấp cho Tiểu Ngũ, nó đã có thể tự chọn nhiệm vụ, thế nhưng đó giờ vẫn giới hạn trong mấy thế giới dưới hạ tầng và trung tầng, không ngờ lần đầu tiên lựa chọn kịch bản đã méo mó thế này!
Tiểu Ngũ thấy chủ nhân của mình đang chìm đắm trong đau khổ đến mức không thể kiềm chế, cũng có chút đau lòng, nó bèn cất tiếng nhắc nhở: “Bíp, theo như kết quả thống kê của hệ thống, dù kịch bản khó đến đâu, số phận nguyên chủ éo le tới cỡ nào, mọi kịch bản gây bất lợi cho chủ nhân đều tan theo làn gió, cho nên chủ nhân không việc gì phải lo.”
“Đấy là vì Nhan Duệ xuất hiện, nên mới tan tành hết, nhưng mà lần này Nhan Duệ không xuất hiện mà!” Không đợi Tiểu Ngũ đáp lời, anh đã đau lòng nói: “Lần trước em bị nhốt trong phòng tối nên không biết, anh đã giao hẹn với Nhan Duệ, thế giới này hắn không được phép tới.”
“Bíp, với phong cách hành sự của chủ thần đại nhân, Tiểu Ngũ cảm thấy khả năng ngài ấy làm trái lời là rất cao.”
Phàn Viễn cười ha hả, cất tiếng hỏi: “Nếu như làm trái lời sẽ bị anh đè ngược lại, em nghĩ hắn có dám không?”
Sau đó cả người lẫn hệ thống đều im phăng phắc, trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên Phàn Viễn cảm nhận được sự thê thảm của việc tự gây nghiệp chướng này, không làm sẽ không ch.ết, những lời này rất chí lý!!!
Cuối cùng người phá vỡ cục diện bế tắc này vẫn là Phàn Viễn, anh xoa xoa mái tóc rối bù của mình, cất tiếng kiên định: “Tiểu Ngũ, lần này chúng ta chỉ có thể tự cứu mình thôi.”
“Bíp, chủ nhân định làm gì?”
Phàn Viễn nói: “Trước đây anh từng sắm vai tang thi ở tổ quần chúng, cũng từng cắn người vô tội, trước sau gì cũng phải hoàn thành, kịch bản bị cắn ch.ết này anh vẫn có thể chấp nhận được, cơ mà cái tên pháo hôi hấp diêm nguyên chủ kia, dưới tình huống không gây ảnh hưởng tới kịch bản, anh sẽ thủ tiêu chúng trước.
“Bíp, chủ nhân đã lên kế hoạch gì chưa?”
“Chưa có kế hoạch gì, nhưng nhất định phải đi ôm cái đùi nào to to mới được.”
Tiểu Ngũ im lặng một hồi, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Bíp, vì sao chủ nhân không cho chủ thần tới?”
Phàn Viễn thầm nghĩ, còn phải hỏi nữa à? Tình hình anh bây giờ, chẳng khác nào nữ chính ngôn tình bị tổng tài bá đạo sủng ái, nhưng anh là đàn ông con trai cơ mà, tuy rằng đó giờ luôn bị đè, nhưng vẫn phải có lý tưởng hoài bão tâm huyết của đàn ông chứ!! Sao có thể để người ta bảo vệ mãi được!!
Tiểu Ngũ nghe anh giải thích xong, bèn rành rọt hỏi từng chữ một: “Bíp, còn có cái đùi nào to hơn của chủ thần sao?”
Phàn Viễn: “………….”
#Chủ-nhân-của-tôi-là-một-tên-đại-ngốc→_→#