Quyển 8 - Chương 5: ABO – Muộn phiền của nguyên soái 5
Sắp tới kì thi nhập học, Warren tấn công càng ngày càng mạnh mẽ, cứ như “Thi xong thì không có lý do gì để bám lấy nguyên soái” nữa vậy, Phàn Viễn bị bám riết cũng bó tay, cuối cùng quyết định kết thúc kỳ nghỉ mà quay về quân bộ.
Bởi trong kịch bản không chỉ rõ khi nào thì anh quay về, cũng không phải là không được tự ý, dù sao thì nguyên chủ cũng không thể thực sự đợi đến khi nam chính đưa vợ quay về chủ tinh, khi đó ƈúƈ ɦσα đã lạnh rát, ngay cả quần quyền cũng đổi chủ.
Đúng vậy, thế giới này không phải chỉ là một câu chuyện tình yêu đơn giản, mà còn liên quan tới đoạt quyền và chiến tranh giữa những vì sao.
Giai đoạn đầu của bộ truyện này chủ yếu xoay quanh hành trình tướng quân Steven Evans theo đuổi vợ mình như thế nào, đồng thời cũng giúp em gái Tracy Rusell (tên cũ là La Tố) xuyên từ Hoa Hạ trái đất tới hiểu rõ về thế giới này. Đến giai đoạn sau của câu chuyện, đợi đến khi tình cảm đôi bên chín muồi gia đình êm ấm hạnh phúc, những tai nạn mới bắt đầu ập xuống.
Trước đó có nói, liên bang có tổng cộng bốn nguyên soái, trong đó Ivan Lawson và Howard Jonah thuộc một phe, hai người còn lại thì ở phe đối địch, nguyên chủ lại một lòng muốn tiến cử học sinh kiêm đối tượng thầm thương trộm nhớ của mình là tướng quân Evans trở thành nguyên soái thứ năm, phá vỡ thế cân bằng trước mắt, muốn liên bang bước vào kỷ nguyên mới.
Nhưng mà hai người còn lại bảo thủ không chịu đồng ý, để ngăn ngừa khả năng hệ thống phân quyền bị phá vỡ, bọn họ quyết định hãm hại Steven Evans, cách thức vừa đơn giản mà cũng vừa thô bạo, cho hắn xuất chinh, sau đó ngấm ngầm táy máy chân tay vào robot, khiến cả đội bị tổn thất nghiêm trọng, Evans từ một vị anh hùng liên bang lại trở thành kẻ tội đồ của cả ngân hà.
Vì tội lơ là nhiệm vụ mà Evans bị đưa lên tòa án quân sự, phán quyết sau cùng là đày tới ngôi sao cực lạnh năm mươi năm, nữ chính quyết định dẫn theo con cùng hắn đi lưu đày.
Cuối cùng đương nhiên cả nhà họ đều bình an vô sự, nguyên chủ và lão Jonah cùng tìm ra bằng chứng chứng minh có người lén động tay chân, nhưng để giữ thể diện cho quân bộ, họ không công khai thủ phạm thực sự là ai, chỉ ngấm ngầm tiến hành cảnh cáo.
Câu chuyện này cuối cùng kết thúc ‘hữu kinh vô hiểm’, sau đó Evans bắt đầu tỉnh ngộ, cuối cùng cũng nhận ra muốn bảo vệ mình và người nhà, thì hắn buộc phải đứng trên đỉnh cao quyền lực, thế là hắn bắt đầu âm thầm bồi dưỡng thế lực của riêng mình.
(Hữu kinh vô hiểm: chỉ có bị làm cho kinh sợ sợ hãi chứ không có gì nguy hiểm đến tính mạng.)
Kết cục thế nào khỏi nghĩ cũng biết, Evans trở thành vị nguyên soái liên bang thứ năm, mà Rusell cũng thuận lý thành chương trở thành phu nhân nguyên soái, hai người cùng sóng vai nhau đứng trên đỉnh ngân hà.
Phàn Viễn đọc xong kịch bản, xác định mình không quên cái gì, lúc này mới yên tâm thảnh thơi xem phim truyền hình mới lên sóng.
Đó giờ nguyên chủ hành sự tùy hứng, việc nhỏ giao cho thuộc hạ, việc lớn giao cho Jonah, trừ khi xảy ra chuyện gì thú vị, ví dụ như hành tinh nào đó xảy ra bạo động, anh ta sẽ tích cực dẫn thuộc hạ thân tín đi trấn áp, tiện thể trên đường về đi du lịch loanh quanh giải sầu —— Ừm thì, thực ra là đi du lịch ‘chùa’.
Thấy tính tình Ivan Lawson như vậy, cho dù anh không tiếp thu ký ức của nguyên chủ, mù tịt chuyện công tác, thì cũng hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới nhiệm vụ.
Đến thời gian quảng cáo, anh tiện tay đổi sang kênh khác, trông thấy gương mặt đáng ghét, vô thức chuyển sang kênh tiếp theo, một lúc sau ngón tay anh khựng lại… What the?!!!
Không phải đang trong giờ thi viết hay sao, sao tên nhóc kia lại lên TV chứ?!!
Ngón tay Phàn Viễn run run bật lại kênh lúc nãy, trông thấy Warren Horwell ăn mặc ra dáng đứng trước truyền hình, mặt không đổi sắc, nói đầy khí phách: “Xin quý vị rửa mắt đợi tin.”
Sau đó xoay người đi vào phòng nghỉ.
Phàn Viễn nuốt nước miếng cái ực, có chút không thể tin, đây là “vợ” anh sao?! Sao có cảm giác dị dị vậy?!
Thế nhưng nhà đài lại rất hưng phấn, cô phóng viên beta quay về phía máy quay, vẻ mặt đầy mê đắm: “Trời ơi! Cậu ấy là omega thật sao?! Sao khí chất còn mạnh hơn cả alpha vậy, hormone dạt dào thế kia!!”
Hình ảnh hơi rung lên, có người nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Mình là kênh truyền thông dành riêng cho quốc phòng đó, nhớ chú ý hình tượng.”
Khóe miệng Phàn Viễn giần giật tua lại chương trình, anh lập tức nhìn thấy bóng dáng vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ đang thong thả đi tới, đầu óc thoáng trở nên trống rỗng, sau đó mới bắt đầu nghe tin.
Chỉ thấy cô phóng viên kia nghiêm túc nói: “Mới bắt đầu thi chưa đầy mười phút, thế mà nguyên soái phu nhân đã đi ra rồi, lẽ nào đã nộp giấy trắng bỏ cuộc sao? Chúng ta cùng tới phỏng vấn một chút.”
Trường quân sự liên bang sao có thể so sánh với trường bình thường, đại đa số sinh viên tốt nghiệp từ đây đều nhậm chức làm việc trong quân bộ, bởi vậy nên độ khó ra sao mọi người đều biết cả.
Nội dung thi viết lần này liên quan tới vấn đề chính trị thời sự, từ những chuyện sinh hoạt đời thường nhỏ nhặt cho tới những vấn đề phức tạp hơn, đương nhiên nhiều nhất vẫn là kiến thức liên quan tới quân sự, ví dụ như năm nào thiếu tướng nào mở chiến dịch, dùng chiến thuật gì để đẩy lùi kẻ địch; lại ví dụ như năm nào sản xuất ra mẫu robot nào, nó có những ưu, khuyết điểm gì?
Nói tóm lại, đề thi rất khó, rất dài, rất biến thái! Mà Warren Horwell chưa đầy mười phút đã làm xong đúng là rất kì lạ.
Màn hình zoom cận cảnh, Phàn Viễn thấy rõ trong mắt người nào đó lóe lên tia khó chịu, sau đó bị vẻ mặt lạnh băng thay thế, người đó nhìn phóng viên không nói lời nào, khiến người ngoài nhìn vào không đoán được tâm tình của người đó.
Mãi một lúc sau mới có người hỏi lại: “Xin hỏi cậu có chắc chắn mình sẽ đỗ vào trường quân sự không?”
Warren Howell chẳng buồn nâng mắt lên nhìn, thản nhiên nói: “Xin quý vị rửa mắt đợi tin.”
Chỉ dùng bảy từ ngắn ngủi đã kết thúc cuộc phỏng vấn này.
Phàn Viễn nhìn bóng lưng người kia bỏ đi như nhìn người ngoài hành tinh, mãi đến khi không thấy bóng dáng đâu nữa mới thôi, anh cầm cốc nước bên cạnh lên uống một ngụm lớn, sau đó mới miễn cưỡng nén nỗi kinh ngạc trong lòng mình xuống.
—— Thế giới này mới huyền huyễn làm sao!!
Sau vài giây sợ hãi không thể tin nổi, trái tim Phàn Viễn gia tốc mỗi lúc một nhanh, anh nhìn chòng chọc màn hình, nôn nóng chờ đợi lượt đưa tin tiếp theo.
Nhưng thời gian thi viết quá dài, cuối cùng anh không đợi nổi, chuẩn bị máy phi hành mà bay thẳng tới trường quân sự liên bang, anh muốn nhìn cho rõ, rốt cuộc chuyện này là sao!
Rốt cuộc “vợ” anh bị đa nhân cách, hay là…
Hahahahahaha đùa chứ hahahahahahahaha! Vừa nghĩ tới khả năng này, anh đã không kiềm chế được muốn bay vèo tới trường quân sự, sau đó cười điên cuồng vào mặt người kia!
Trước giờ anh sợ chạm mặt Warren bao nhiêu, giờ thì lại mong đợi bấy nhiêu, Nhan Duệ trở thành omega, còn làm vợ của anh, còn phải sinh con cho anh nữa!! Ôi giời ôi làng nước ơi con đau bụng quá!!
Cảnh vụ ngồi bên cạnh giúp anh lái máy phi hành, nhỏ giọng hỏi: “Nguyên soái, ngài ổn chứ? Sao mà..” Mặt mũi co quắp lại thế kia?!
Phàn Viễn hờ hững liếc mắt nhìn cậu ta, cậu ta vội cúi đầu về bàn điều khiển, tự trách mình quá ngu, sao nguyên soái lại có thể để lộ vẻ mặt ấy được, nhát định là mình nhìn nhầm rồi!
Cả dọc đường Phàn Viễn đều chật vật nén cười, thế là anh lại mở màn hình ra xem tình hình bên kia thế nào, hóa ra đã có kết quả bài thi viết, Warren đạt điểm tối đa mà vào thẳng vòng kiểm tr.a thể chất..
Kết quả này khiến mọi người ai nấy đều kinh hãi, các phóng viên đồng hành cùng chương trình ngạc nhiên, rồi lại hoang mang, nghi ngờ, nói chung không tài nào bình tĩnh nổi, nhất là cô phóng viên ban nãy giờ đang hưng phấn reo lên: “Phu nhân nguyên soái ngầu quá!”
Phàn Viễn bị cái câu “Phu nhân” kia lấy lòng, khóe môi không kiềm chế được mà cong lên nở nụ cười nhàn nhạt, cảnh vụ ở phía trước lái máy phi hành không cẩn thận trông thấy màn này, sợ thiếu chút nữa gây ra tai nạn, nguyên soái nhìn màn hình cười khúc kha khúc khích? Nhất định là mắt mũi cậu có vấn đề rồi, mai phải đi kiểm tr.a thị lực mới được!!
Phàn Viễn đâu có biết cấp dưới của mình bị dọa thiếu chút nữa gây ra tai nạn xe, anh tiếp tục say sưa xem truyền hình trực tiếp, hiển nhiên Nhan Duệ ở bên kia cũng nghe thấy, nhưng hắn đã quen với danh xưng này, tâm tình chẳng hề thay đổi, mãi đến khi trông thấy Phàn Viễn nở nụ cười, vẻ mặt mới dịu dàng hơn một chút.
Cậu nhóc kia không đợi được mà tức tốc chạy tới, xem ra tâm tình rất tốt, hẳn là bây giờ đang nghĩ lần này có thể đè ngược lại mình ấy nhỉ?
Nhưng suốt thời gian qua hắn hi sinh nhiều như vậy, nếu không chiếm chút lợi lộc thì thật có lỗi với bản thân, nên đành khiến cậu nhóc nhà mình phải thất vọng một lần nữa vậy.
Trong mắt Nhan Duệ lóe lên ý cười, cong môi nhìn về phía máy ghi hình, vẻ mặt mang theo chút áy náy, ánh mắt muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu, nói tóm lại là cái điệu cười khả ố như thiếu đòn.
Phàn Viễn nhìn nụ cười được zoom gần qua màn hình, đột nhiên có cảm giác lạnh sống lưng, cảm giác bị mưu hại quen thuộc này thiệt đáng sợ, anh chau mày đọc qua kịch bản một lần nữa, ngẫm lại những chuyện đã xảy ra suốt khoảng thời gian qua, xác định không có gì đi lệch mới yên tâm.
Anh thầm nghĩ, chắc là Nhan Duệ vẫn đinh ninh mình không biết thân phận của hắn, thấy mình bị dọa sợ chạy về quân bộ làm việc, nên mới đắc ý hả hê như vậy, anh càng nghĩ càng cảm thấy rất có lý, nên vội gạt vẻ lạ thường kia sang một bên không nghĩ sâu xa.
Cuộc thi vừa kết thúc đã có điểm, những người đạt tiêu chuẩn được giữ lại bước vào vòng thi tiếp theo. Thi thể chất dễ hơn thi viết nhiều, cứ để thí sinh luân phiên PK nhau là được, ai thắng thì bước vào vòng trong, vòng đấu này loại chỉ còn 1/10 số thí sinh mà thôi.
Qua kết quả thi viết thì Phàn Viễn đã có thể xác định người này chính là anh giai nhà mình, cho nên anh càng lo lắng về vòng thi thể chất hơn, không phải anh sợ hắn thất bại, mà là.. anh sợ hắn ra tay không biết mạnh yếu, không cẩn thận đánh tàn phế mấy nhân vật quan trọng thì nguy to.
Thực tế anh đã nghĩ quá nhiều rồi, Nhan Duệ lười ra tay với mấy tên râu ria, hắn dùng một chiêu là đã có thể giải quyết xong bọn họ, đánh cho hôn mê sâu luôn, cho tụi nó khỏi đứng lên đánh tiếp.
Tất cả mọi người, bao gồm cả thí sinh và sĩ quan đều há hốc miệng nhìn, những người mới ban nãy còn khinh thường hắn đều sợ mất mật, những người nghĩ rắng thi viết hắn làm bừa đều ngậm miệng im re.
Về sau, chỉ cần ai bị phân thi đấu cùng một nhóm với hắn đều trực tiếp bỏ quyền thi đấu, tránh cho bị mọi người mang ra làm trò cười.
Bởi vì liên tục có thí sinh bị đưa vào bệnh viện cấp cứu, cho nên tốc độ thi lần này nhanh hơn trước mấy lần, hơn trăm thí sinh giờ chỉ còn chưa tới năm mươi người.
Những người còn lại bước vào bài thi kiểm tr.a năng lực tinh thần, lọc ra ba mươi người ưu tú trong số năm mươi người này, bởi vì vừa trải qua bài thi thể chất, thí sinh cần nghỉ ngơi đầy đủ mới bắt đầu bài kiểm tr.a tiếp theo, cho nên các thí sinh được nghỉ ngơi một giờ cho lại sức.
Lúc này Phàn Viễn cũng đã tới trường quân sự, lần này Nhan Duệ không rưng rưng nước mắt mà chui vào lòng anh, mà hắn sải bước đi tới trước mặt —— vươn một tay ra ôm anh vào lòng.
Cơ thể Warren này cao xêm xêm anh, thậm chí anh còn thấp hơn một chút, mới có hơn 1m8, Phàn Viễn rất bất mãn với việc bị rơi vào thế yếu này, anh nhỏ giọng kháng nghị: “Sao không gọi nguyên soái, hả phu nhân?”
Nhan Duệ khẽ cười một tiếng, cũng đoán không chiều thì anh sẽ không bỏ qua, liền ghé vào tai anh nhỏ giọng dụ dỗ: “Vâng, thưa nguyên soái của em.”