Chương 6

Hai cha con cô ăn xong cũng vừa lúc tính tiền thì một nhóm khoản 5.đến 6 người độ tuổi của cô bước vào, tò mò cô ngước nhìn thì gặp phải người quen, khóe miệng hơi giơ lên sau đó quay đầu đi.


Nếu cô không nhớ lầm mới sáng Kha Mẫn nói con gái bà ta đi công viên chơi thì phải, nhìn theo cách ăn mặc và cử chỉ của nhóm này thì là đi mua sắm và quạy phá thì đúng hơn,.ánh mắt cô thoán tia giảo hoặc.


“ Cha con đi vệ sinh, cha ra ngoài đợi con nha cha.” Cô nhùn cha cô bộ dáng rất gấp mà nói, nói xong xũng chạy đi luôn để lại Nạp Lan Khánh cười nhìn con gái đi mà lắc lắc đầu.


Cô chạy vào tolet thật nhưng không phải là đi đi, cô đang đợi, bởi vì lúc chạy đi ngan qua quầy thanh toán cô nghe thấy nhân viên bị Kha Ngọc Danh kéo hỏi nhà vệ sinh nơi, cô muốn xem Kha Ngọc Danh thấy cô sẽ là cái gì sắc mặt.


Không bao lâu đã có người vào, vừa vào đã lên giọng chanh chua như bà tám bán đồ ở chợ, không thể không nói may mà cô đã nhanh chân nhảy vào một phòng trống ngồi nghe, nếu không thì còn không biết cô có bị trúng đạn không nữa a.


“ Thật là mình nói này ở chỗ này tuy là sang trọng nhưng món ăn cũng không ngon lắm còn không cho chúng ta vào phòng bao, cái gì mà không đặc trước, thật không biết nhìn người gì cả mà.”


available on google playdownload on app store


“ Được rồi mà Oánh Oánh, dù sao cũng không thể đi, nếu không còn mặt mũi nào mà nói chuyện với người ngoài chứ.” Giọng nói này là của Kha Ngọc Danh, giọng điệu rất là kiêu ngạo lên tiếng.


Nghe cái tên Oánh Oánh cô mới nhớ đây cũng là nữ phụ trong nguyên tác tên là Giang Oánh Oánh, nữ phụ ch.ết sớm nhất của tác giả, là đá kê chân vừa cho nữ chính và Kha Ngọc Danh sau này lúc gặp nam chính, con là người tiếp tay cho cuộc đời số khổ của nguyên chủ.


Cô lúc đầu thật tiết cho Giang Oánh Oánh vì tính cách của Giang Oánh Oánh không xấu mà chỉ là được chiều chuộn hết mực, bị Kha Ngọc Danh lời hay ý đẹp ngoài miệng dỗ cho thành trung thành một lòng theo Kha Ngọc Danh, không đợi cô thương tiết suy ngẩm thì Giang Oánh Oánh đã lên tiếng làm cô chú ý.


“ Danh Danh, không phải bạn là tiểu thư của Nạp Lan gia sao, vì sao không nói cho họ để họ khỏi phải khinh người như vậy chứ.” Giang Oánh Oánh bất mãn nói, trong lòng Giang Oanh Oánh cho rằng chỉ cần thân phận bạn của cô nói ra thì thế nào mà không được.


Vừa nghe tới đây cô thật không thể tin nha, nhanh như vậy mà Kha Mẫn và Kha Ngọc Danh đã tự coi mình là chủ nhà rồi, cô nhớ không lầm thì bên ngoài chỉ đồn thổi Nạp Lan Chủ Tịch có cô con gái độc nhất vô cùng yêu thương là cong chúa Nạp Lan gia, hiện giờ còn chưa ai biết tới Kha Ngọc Danh và Kha Mẫn.


Không biết nếu để người ngoài biết Lha Mẫn là vợ kế còn Kha Ngọc Danh là con riêng của vợ kế thì thế nào, cô còn chưa nghĩ ra làm sao kế sách thì nghe Kha Ngọc Danh ảo não giọng nói vang lên.


“ Oánh Oánh à mình không muốn mượn gia thế đè người đâu, bạn hiểu mà.”Kha Ngọc Danh giọng ảo não nhưng trong lời nói ý thì lại như khoe ra tính cách tốt của mình.
“ Danh Danh bạn thật tốt tính.” không thể nghi ngờ Giang Oánh Oánh không thoát được lưới của Kha Ngọc Danh giăng ra.
Cạch...


Cô thấy thời gian cũng tỡi lúc rồi nên mở cửa buồng vệ sinh bước ra ngoài, đi tới bồn rửa tay xả nước.
Hai người vừa nghe tiếng động thì quay đầu đưa mắt nhìn, xong lại là biểu tình khác nhau.


Kha Ngọc Danh thì kinh ngạc hoảng sợ nhìn cô, dù sao cung là đưa bé 12 tuổi làm sao dấu được ánh mắt nên điều bị cô thu biểu tình vào mắt.
Giang Oánh Oanh thì ngạc nhiên lại thêm đố kỵ nhìn cô trong mắt còn hiện lên không dám tin.


Rửa tay xong cô bước ra ngoài đi tới chỗ hai người cô dừng bước lại mắt liếc Kha Ngọc Danh một cái làm Kha Ngọc Danh cứng đờ người lại, cô không nói gì bước đi ra ngoài ra tới cửa cô quay đầu lại nói.
“ Nhớ về sớm nhá, Nạp Lan Tiểu Thư.”


Cô nhấn mạnh câu Nạp Lan Tiểu Thư thành công làm cho Kha Ngọc Danh trắng xanh cả mặt, hừ một tiếng rồi đi thẳng.
“ Danh Danh nhỏ đó là ai, nhìn kiêu căng, ngạo mạng quá chứ.” Giang Oánh Oánh ghanh tị mờ mắt cũng không xem tình huống của bạn mình hiện giờ mà chua chua giọng nói hỏi.


Nghe hỏi tới Kha Ngọc Danh không ngừng oán hận trong mắt rút đi một ít, cúi đầu nhỏ giọng nói với được xem là bạn tốt Giang Oánh Oánh.
“ Đừng nói vậy, là chị Mỹ Linh của mình.”


Lời nói tuy là nghe êm tai nhưng lọc vào tai của Giang Oánh Oánh lại khác, đã sẵng ghanh tị lại thêm Kha Ngọc Danh ngoài sáng trong tối mà ám chỉ mình có người chị không máu mủ thường xuyên bắt nạt.


Không nghi ngờ Giang Oánh Oánh tự diễn cho Nạp Lan Mỹ Linh lạ con riêng, mẹ là kẻ phá gia của người ta, xem Kha Ngọc Danh lại là yếu đuối dễ bị bắt nạt, trong lòng cân bằng mật ít, tìm lại được cảm giác ưu việt nói.


“ Hừ. Chị bạn, là người con của kẻ thứ ba phá hoại cha bạn với mẹ bạn đó sao, hồ ly tinh quỷ nhỏ.” khinh thường trong mắt nồng đậm phát táng ra ngoài.


“ Bạn nói gì vậy Oánh Oánh, dù sao cũng là chị mình mà.” Kha Ngọc Danh vội vàng làm động tác như sợ hãi lời Giang Oánh Oánh nói, thật ra Kha Ngọc Danh rất vui vẻ khi có người sỉ nhục Nạp Lan Mỹ Linh.


“ Được không nói thì không nói, chúng mình ra ngoài thôi.” nhìn bộ dáng của bạn tốt Giang Oánh Oánh buôn tay làm động tác đầu hàng, hừ không nói bây giờ, sau này lại nói cho con nhỏ đó xấu mặt cho biết. Nghĩ vậy Giang Oánh Oánh vui vẻ lạo lôi kéo vạn tốt Kha Ngọc Danh đi ra ngoài.


“ Ừn, ra ngoài đi.” Kha Ngọc Danh đáp một tiếng rồi thuận theo lôi kéo của Giang Oánh Oánh đi ra ngoài.


Bên ngoài cô và cha cô đã yên vị trên xe, cô đột nhiên nhớ tới một việc mà nguyên chủ đã làm từ khi còn bé với mẹ, nhưng từ khi mẹ mất hai người Kha gia vào nhà nguyên chủ đã không quan tâm đến việc đó nữa, vậy cô đi làm tiếp thay thế xem như tích đức cho cha cô hiện tại đi.


“ Cha con muốn về nhà trước được không.” Ngồi xe đi được nữa đường cô đột nhiên lên tiếng
“ Sao không chơi nữa à, để cha kêu tài xế đưa con về.” Nạp Lan Khánh hơi bất ngờ nhưng nghĩ lại, con gái chơi cũng thời gian đã lâu nên về nhà nghĩ ngơi rồi, nên chậm rãi nói.


“ Dạ, con về đi cô nhi viện Hòa An thăm mội người.” cô gật đầu đáp, trong mắt lóe lên một tia sáng bất định rồi biến mất.
Cô nhớ không lầm trong nguyên tác có nói, cô nhi viện này không bao lâu sẽ bị hủy bởi hai mẹ con Kha Mẫn, vậy để cô bảo vệ nó vậy.


Nghe tới cô nhi viện Hòa An, Nạp Lan Khánh ngẩn ra, lâu rồi ông cũng không di tới đó, nơi đó là nơi mà nhiều kỷ niệm của ông và vợ con, ánh mắt đau thương hiện lên giọng hơi run rẩy nói.
“ Được rồi nhớ về sớm là được.” Ông cố kiềm chế lại không cho con gái phát hiện bất thường.


Cô mãi suy nghĩ vấn đề cô nhi viện nên không chú ý lắm tới cha cô, không phát hiện ra ông khác thường một lúc sau nghe tiếng nói của cha cô vang lên mới bừng tỉnh lại.
“ Con biết rồi ạ.” cô ngoan ngoãn mà đáp lời rồi dựa vào lòng cha cô
O(∩_∩)O
Tác giả đôi lời.


Thật muốn trực tiếp làm cho mẹ của Nạp Lan Mỹ Linh sống lại trừ luôn mẹ con Kha Mẫn này qua...






Truyện liên quan