Chương 20

Tiêu Giác chạy ra đường hít sâu vài hơi mới miễn cưỡng áp chế được dục vọng trong lòng xuống, thở phì phò đón một chiếc xe. Tiêu Giác không biết Bạch Tuyết dùng thuốc gì với mình, nhưng sự khó chịu trong người này cần phải được tiết ra.


Kêu tài xế đưa đến quán rượu trên ngã tư đường số 4, Tiêu Giác ném tiền rồi chạy vào. Một năm qua, thi thoảng Tiêu Giác sẽ đến đây, chủ quán là người Trung Quốc, tên là Long Cường, người đến chơi chủ yếu cũng là người Trung cả, đều là những kẻ tha hương cảm thấy cô đơn nên đêm đêm chạy đi tìm người an ủi. Tiêu Giác có giao tình với chủ quán, hiện tại nhờ anh ta giúp cũng không khó.


Tiêu Giác vừa vào đã hỏi tay pha rượu: "Ông chủ của anh đâu?" "Ông chủ á, ở phía sau, anh Tiêu tìm ông chủ có việc gì thế?" Tiêu Giác căn bản không có kiên nhẫn nói chuyện với ai, anh vội la lên: "Tôi lên lầu trước, anh kêu anh ta tìm một cô sạch sẽ lên đó, đừng hỏi nhiều như vậy, biết không?"


Pha rượu thấy Tiêu Giác nghẹn đến độ mặt đỏ bừng, làm việc ở đây đã lâu, anh ta đương nhiên hiểu Tiêu Giác đang bị làm sao, nghĩ đến hẳn không nên để người khác biết. Tiêu Giác chính là bạn của ông chủ, anh ta không dám chậm chễ, quay đầu tìm Long Cường.


Tiêu Giác vừa vào phòng thì đi tắm nước lạnh ngay, ai ngờ càng hứng khởi hơn, Tiêu Giác cuối cùng chịu đựng xúc động cuốn khăn tắm quanh hông rồi gục xuống giường. Vươn tay tự làm cho mình, nhưng vẫn rất khó chịu. Tiêu Giác khó chịu hừ một câu. Cảm nhận có người đi đến, hơn nữa hiện tại đèn hãy còn đang tắt, người tới ngồi xuống giường, Tiêu Giác bèn lôi cô ta về phía mình. Người Long Cường tìm thì Tiêu Giác tin, cơ mà cô ta quả nhiên không biết phối hợp với Tiêu Giác. Tiêu Giác đè cô ta dưới thân gây sức ép đến nửa đêm rồi hai người mới ngủ.


Ngày kế, sau khi Tiêu Giác tỉnh lại, miễn cưỡng cử động eo, sờ sờ độ ấm bên cạnh, còn ấm, xem ra cô gái đêm qua cũng vừa đi cách đây không lâu. Tiêu Giác không thật sự để ý, người Long Cường tìm cho, anh rất an tâm, tình một đêm mà thôi, Tiêu Giác đứng lên tìm quần áo, tìm một hồi lại chẳng thấy áo sơ mi của mình đâu.


available on google playdownload on app store


"Tiêu, tỉnh rồi à." Tiêu Giác nghe thấy tiếng Camille vang lên bên tai mình thì kinh ngạc ngẩng đầu lên, Camille cười dựa vào cửa phòng tắm, trên người mặc độc một cái sơ mi của anh. "Camille? Sao cô lại ở đây?" Tiêu Giác khó có thể tin được nhìn Camille.


Camille cười tiến lên ôm ôm Tiêu Giác, cười nói:“Tiêu, anh biết rõ vì sao tôi lại ở đây mà, tối qua tôi tới tìm anh thì thấy anh muốn tìm người lên giường, thế là tôi đã biết anh xảy ra chuyện gì rồi, cho nên bèn đến. Nào, đừng giận, không phải chỉ lên giường thôi sao."


Tiêu Giác biết Camille đang uyển chuyển thổ lộ cô thích mình, nhưng cả anh và Camille đều biết, bọn họ không có khả năng. Camille thích anh, nhưng cái sự thích của cô so ra còn kém xa quyết tâm theo đuổi quyền lực, vì kế thừa gia nghiệp, cô tất yếu phải tìm cho mình một anh chồng có đại gia tộc chống lưng. Cho nên Tiêu Giác từ trước đến nay vẫn duy trì khoảng cách với Camille, nào ngờ tối qua lại xảy ra chuyện này.


Bất quá Tiêu Giác cũng không phải kẻ bảo thủ, nếu Camille không xem trọng thì nếu anh mà cứ băn khoăn thì thành ra lại thua cả một cô gái. Đứng dậy đưa quần áo cho Camille, Camille cười đổi quần áo ngay trước mặt Tiêu Giác, Tiêu Giác xấu hổ quay đầu đi, Camille đứng sau lưng anh tươi cười hớn hở.


Sau khi mặc quần áo, hai người liền đem chuyện này ném ra sau đầu, cùng ăn bữa sáng rồi ai về nhà nấy. Tiêu Giác hiện tại cảm thấy nhất định phải xử lý chuyện Bạch Tuyết, anh không thích cảm giác bị người tính kế. Vừa tới nơi Bạch Tuyết ở, đã nghe thấy tiếng di động vang lên, là Bạch Tuyết nhắn tin,


"Tiểu ca ca, em không khống chế được bản thân, xin lỗi anh. Em sẽ rời đi một khoảng thời gian, chờ em tốt hơn thì em sẽ trở lại, đến lúc đó vô luận tiểu ca ca có ghét em đến mức nào, em cũng sẽ trở về giải thích."


Cuộc sống của Tiêu Giác bởi sự ra đi của Bạch Tuyết mà trở về quỹ đạo. Từ ngày đó Camille và anh không còn gặp nhau nhiều nữa. Tiêu Giác biết không phải là cô ta muốn trốn tránh mình mà là do cuộc chiến quyền lực giữa cô và em gái đã tới hồi gay cấn. Nghe nói đợt trước, em gái cô tìm bạn trai, mà bạn trai tuy rằng là con thứ của đại gia tộc nhưng quyền lợi trong tay cũng không nhở, có anh ta chen vào, đoạn thời gian này Camille có chút không chống đỡ nổi.


Tiêu Giác tuy rằng là bạn của Camille, nhưng anh không định tham gia vào chuyện gia tộc của cô. Công ty của anh ở Pháp đã bắt đầu có lợi nhuận, là người thì đều biết tương lai nó rất có giá trị, cho dù Camille xuống đài, nhà Đỗ Lan không chống cho nữa thì Tiêu Giác cũng chẳng lo. Hiện tại anh đã sông qua giai đoạn gian nan, chỉ cần mình anh cũng chống đỡ được.


Một năm sau, Tiêu Giác bắt đầu thu nạp tài chính, anh đã quyết định qua một đoạn thời gian nữa anh sẽ về Truong Quốc, dù sao đó mới là gốc rễ của anh. Người thừa kế của gia tộc Đỗ Lan đã được xác nhật triệt để, em gái Camille bị gả ra ngoài, có nghĩa là cô ta đã thất bại. Một năm nay Tiêu Giác không gặp Camille, nhưng hôm qua Camille có gọi cho anh, nói cô đã đính hôn rồi, mời Tiêu Giác tham dự, đồng thời cô còn hẹn Tiêu Giác ngày mai gặp mặt.


Ngày kế, Tiêu Giác đúng hẹn đến nơi thì thấy Camille đẩy xe trẻ con tới đến lạ, tim Tiêu Giác bỗng nhiên đập nhanh hơn, tay có chút run run: "Đứa trẻ này là...là ai?" Camille tùy ý ngồi xuống, uống một ngụm cà phê rồi cười nói: "Tiêu, anh thật sự đã biết rõ còn cố hỏi, đương nhiên là của anh đấy. Lúc trước tôi là vì nó mới lực bất tòng tâm, bằng không làm gì có chuyện để con em tôi nhảy nhót lâu như vậy?"


Chuyện này đối với Tiêu Giác là một đả kích lớn, kiếp trước sau khi anh đến với Cẩn Du thì biết bản thân sẽ vô hậu. Đời này anh định sau khi giải quyết ân ân oán oán với Tô Hành Ngạo xong thì sẽ tìm một cô gái dịu dàng thiện lương để kết hôn, cũng sẽ có con, nhưng giờ hãy còn sớm qua, anh căn bản chưa hề chuẩn bị.


Camille cũng không để ý Tiêu Giác khẩn trương, rũ tóc nói: "Tiêu, tôi thích anh, nhưng chúng ta không có khả năng. Cho nên đứa bé này liền tính là minh chứng cho tình yêu của tôi dành cho anh đi, nó chưa có tên đâu, anh đặt đi. Tôi nói tôi muốn đính hôn là thật, đợi sang năm là tôi sẽ triệt để tiếp quản gia tộc Đỗ Lan, rồi tôi sẽ kết hôn với anh ấy. Đứa trẻ này sau này anh cứ mang theo đi, sau này đợi khi nó trưởng thành, anh có thể lựa chọn nói cho nó biết mẹ nó là ai hay không, cơ mà tôi hy vọng anh đừng có rêu rao chuyện này ra ngoài thì hơn, ừm ~ ha ha, ít nhất thì không thể nói trước khi tôi kết hôn."


Tiêu Giác hình như chẳng nghe thấy Camille nói gì cả, cuối cùng mơ mơ màng màng đưa đứa nhỏ về. Sau khi về nhà Tiêu Giác mới thật lòng quan sát đứa nhỏ, con lai rất rõ ràng, sau khi lớn lên nhất định sẽ rất đẹp trai. Trong quần áo nó còn có hai từ giấy, một cái là giấy khai sinh, còn một cái là phương pháp chăm sóc trẻ con do Camille tự tay viết, cả một đống đầy đặc chữ, xem ra cô ta rất dụng tâm.


Do đứa con nên chuyện Tiêu Giác trở về thành phố B chậm mất mấy bước, trong một tháng này, Tiêu Giác đắm chìm trong niềm vui chăm sóc con trẻ. Tiêu Giác đặt tên cho nó, kêu Tiêu Trọng. Ám chỉ do sự sống lại khó hiểu của mình nên mới có sinh mệnh này. Bất quá Tiêu Giác vẫn tìm bảo mẫu đến, dù sao anh cũng là đàn ông, có chăm sóc cẩn thận đến mấy cũng có chỗ không phải. Tiêu Giác cũng đã gọi về nhà, nói anh có con ở nước ngoài, mẹ anh cao hứng nửa ngày, khuyên anh nên về nhà một chuyến để bà nhìn xem thằng cháu đích tôn của mình lớn lên như thế nào, ngay cả cha Tiêu Giác cũng nhếch miệng cười lầm rầm qua điện thoại.


Hôm nay tâm tình Tiêu Giác rất khá, còn đi siêu thị mua đồ dùng cho trẻ con, Tiêu Trọng hiện tại đã gọi được ba ba nghe đến là sướng tai, đồng thời còn có thể nói được vài từ khác, xuất phát từ lòng thương con, Tiêu Giác cảm thấy con mình sau này nhất định sẽ là thiên tài. Tiêu Giác còn chưa về đến nhà, bảo mẫu Tiêu Giác thuê đã vọt đến, xổ một đống tiếng Pháp. Tiêu Giác ở Pháp hai năm, tiếng Pháp đã tiến bộ rất nhiều, cho nên cũng nghe hiểu lời bà.


"Có cái thằng nào kỳ quái lắm cứ ch.ết dí trong đấy không chịu đi." Tiêu Giác tự hỏi, ai thế nhỉ. Vừa đẩy cửa ra Tiêu Giác đã ngây ngẩn cả người, là Tô Hành Ngạo! Bọn họ không gặp nhau đã hai năm, Tô Hành Ngạo lúc đó trong mắt anh thật ra giống thiếu niên không hiểu chuyện còn nay nom hắn đã rất thành thục. Một thân chính trang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, đôi mắt ngập tràn sự nguy hiểm và tính xâm lược. Tô Hành Ngạo kiểu này khiến cho Tiêu Giác cảm thấy hắn và Tô Hành Ngạo kiếp trước đã trùng lên nhau.


Thật sự là quá giống, không, xác thực mà nói thì là giống nhau như đúc! Hai năm nay rốt cuộc Tô Hành Ngạo đã làm gì, Tiêu Giác nhớ rõ kiếp trước Tô Hành Ngạo thừa kế nhà Tô vào năm hắn 28 tuổi, hiện giờ vẫn còn khuya mới đến lúc đó cơ mà.


Tiêu Giác không nói chuyện, Tô Hành Ngạo mở miệng nói: "Anh đã trở về, anh đã tự cho anh cơ hội quên em, cuối cùng anh không làm được, cho nên anh đã trở về." Tiêu Giác cũng không biết nên nói gì, cầm mấy thứ trong tay giao cho bảo mẫu rồi ngồi xuống: "Anh thay đổi nhiều quá, thật ra anh không nên tới tìm tôi, chúng ta hai năm trước đã thanh toán xong rồi."


Tô Hành Ngạo lại lớn tiến nở nụ cười, cười xong thì hung hăng ôm lấy Tiêu Giác: "Tiêu Giác, anh nhận thua, chưa từng có ai khiến hai hiểu được hai chữ nhận thua này đâu đấy. Em còn chưa biết ha, nhà Tô giờ đã là của anh rồi, hai lão già kia đã bị anh tống vào viện dưỡng lão hết rồi, sau này sẽ không có ai ngăn cản chúng ta nữa."


Tiêu Giác đẩy Tô Hành Ngạo ra, cau mày nói: "Anh hiểu lầm rồi, tôi không lo lắng chuyện này mà là do chúng ta không có khả năng a!" Tô Hành Ngạo nhìn chằm chằm vào Tiêu Giác sau đó cười nói: "Đước a, Tiêu Giác, không phải em không buông nổi chuyện giấc mơ đó sao!" Nói xong liền đứng dậy ra ngoài, Tiêu Giác không cản lại, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Hành Ngạo đi mất.


Ai ngờ vừa đến ngoài cửa, Tô Hành Ngạo đã quỳ xuống dưới con mắt của Tiêu Giác. "Đứng lên, Tô Hành Ngạo anh rốt cuộc là đang làm gi?" Nghe thấy câu hỏi của Tiêu Giác, Tô Hành Ngạo ngẩng đầu lên nói: "Anh quỳ cầu xin em trở về, đến chừng nào em vừa lòng thì anh mới đứng lên, sau đó chúng ta trở lại thành phố B đi. Em muốn làm gì anh cũng không ngăn cản em nhưng đời này em chỉ có thể ở bên một mình anh." Tiêu Giác nhìn Tô Hành Ngạo định quỳ luôn ở đó thì cười lạnh nói: "Vậy anh cứ quỳ đi."


Hai ngày sau, Tô Hành Ngạo cho dù thân thể có tốt thế nào thì cũng ăn không tiêu được, bảo mẫu cũng khuyên Tô Hành Ngạo mấy lần mà anh ta cứ quỳ ở đó. Nhìn bộ dạng như thể sắp ch.ết của Tô Hành Ngạo, Tiêu Giác chung quy vẫn đi qua đó nói: "Tôi có con, tên là Tiêu Trọng." Tô Hành Ngạo dùng cái giọng khàn khàn nói: "Ừ, hôm đó thấy rồi."


"Tôi vẫn sẽ như trước đã từng nói với anh rồi, tôi không thích anh."
"Em nói rồi, nhưng anh yêu em."
"Anh thật ngu ngốc, sao lại không hiểu nếu làm vậy anh sẽ không đấu nổi với hai lão hồ ly nhà anh."
“Không quan trọng, trước mặt em, ngu ngốc thì ngu ngốc..”
“......”
“......”


“Tô Hành Ngạo, đứng lên đi, ngày mai chúng ta trở về thành phố B.”
CHÍNH VĂN HOÀN






Truyện liên quan