Chương 11

Kết thúc buổi trò chuyện, Kiều Lan từ lúc đó cho đến cuối bữa ăn, không hề hé răng nói một lời nào cả. Cố nghe cái cách nói chuyện của hai người kia mà hận ko thế xé toạc cái mặt nạ mà họ đang đeo trên mặt, chán nản, thỉnh thoảng cô lại cầm đũa chọc vài món trên bàn.


Cô ko thích cách nói chuyện như vậy, càng lớn, càng có rất nhiều thứ thay đổi, các cô phải dần học những lễ nghi mà tiểu thư khuê các cần học, học thêm những khóa học vốn ko cần thiết với người bình thường, cần học cách ăn nói, đi đứng. Cô còn nhớ, vào một ngày đẹp trời nọ, bà nội nội cô đúng trước mặt hai bọn cô và trịnh trọng nói:""2 con từ khi sinh ra đã ko phải người bình thường, các con là con của những người nổi tiếng, từ khi sinh ra cho đến tận cuối cuộc đời này, các con sẽ phải vĩnh viễn đeo trên mặt một cái mặt nạ thật tốt, thật đẹp, thật bền vững. điều kiện quyên quyết là cái mặt nạ này nó sẽ phải đi theo các con cho tới ch.ết, nó sẽ giúp con che chắn dduwwocj những gian lao trong cuộc đời này.""


Nói lại làm cô thật nhớ những ngày tháng tuổi thơ tốt đẹp, ko lo âu cùng với tiểu lam,nhớ những ngày tháng hạnh phúc với cha mẹ, nhớ thật nhiều nhiều và nhiều......, có lẽ hôm nay phải động não nhiều nên cô hơi mệt, cô thấy co chai riệu trên bàn, liền bật nắp ra và rót đầy vào cốc, uống một hơi dài. Hai người kia mải nói chuyện nên cũng ko để ý lắm. cô dần dần chậm rãi gục xuống bàn và nhắm mặt lại, zzzzz...z


Lúc sắp về, thì Tiểu lam quay đầu nhìn sang Kiều Lam, người luôn im lặng nãy giờ. Lúc nhìn xong thì cô thật sự ko biết nói gì nữa.


Nằm ngủ, quẹo đầu sang bên cô, nước giãi tuy ko có, nhưng thật sự là... ko còn gì đề nói nữa rồi, ngủ với khuôn mặt ngây thơ vô số tội.Nhìn thấy thế cô liền đoàn rằng chác nhắn bà này lại uống riệu ròi
""Khụ.... khụ"" Tiểu Lam nhẹ nhàng ho một cái.


Sở Nam đang chuẩn bị đứng dậy, nghe thấy tiêng ho thì quay đầu lại, vô tình nhìn thấy vẻ mặt đó của Kiều Lan. Cười đến đau cả bụng, mấy vị khách trong nhà hàng, quay đầu lại về phía có tiếng cười. Thì thấy cảnh tượng ko thể quỷ dị hơn.


available on google playdownload on app store


2 cô gái với một chàng trai,chàng trai là người cười to nhất, mất hết hình tượng, một cô mặc quần jean áo sơ mi, đang nhìn một cách đầy ái ngại về phái cô gái nàm gục xuống bàn.
"" Khụ... Khụ.... Tiểu lan, dậy đi, chúng ta về thôi"" Tiểu Lam ngại ngùng lay lay Kiều Lan.


""Khục... khục..... haha... haha, trông cô ta mất hình tượng quá"" Sở nam cười lớn.


Tiểu Lam nghe thấy thế liền ra sức kéo Kiều Lan dậy, Kéo hoài ko được, cô cấu, cô véo. Nhưng Kiều Lan vẫn ko chịu dậy. Đưa ánh mắt cầu cứu về phía Sở Nam. Sở Nam mãi cũng dừng được cười, cả đời anh có lẽ chưa bao giờ cười thoải mái như thế.


"" Để tôi cõng cô ấy về cho, cô đi chung xe luôn đi, một mình cô ko đợ được cô ấy đâu, huống chi cô còn đang mang bầu"" Nói liềnlàm, Sở Nam bước sang chỗ Kiều Lan ngồi, quay lưng ra, quỳ xuống nhẹ nhàng đặt hai tay của kiều lan ra phía trước mặt mình,rồi tiểu lam đứng sau đỡ Kiều lan lên lưng Sở Nam.


Sở Nam lúc đầu thấy cả người Kiều lan nằm trên lưng mình, còn có chút ko quen, cả nguwoif Kiều lan nóng rực. Nhưng một hồi lâu sau, khi để kiều lan xuống ghế xe, anh lại có chút tiếc tiếc, nhưng nghĩ chắc tại hơi ấm còn trên người thôi, lát chắc hết, nhưng càng về sau, anh càng có ý nghĩ muốn cõng kiều lan thêm lần nữa, và thậm chí anh còn mong muốn anh chỉ là người duy nhất cõng và che chở cho Kiều Lan mãi mãi..... nhưng đó là rất lâu về sau.


Tiểu Lam đi sau 2 người họ thì cảm thấy, 2 người họ mà lấy nhau thì thất tốt, bây giờ họ chẳng kém gì vợ chồng cả. Sau một hồi nói chuyện thì cô chắc chắn rằng Sở nam ko giống như lời đồn.






Truyện liên quan