Quyển 1 - Chương 14: Hào quang ký ức (14)

Tây Mị Trạch nằm ngửa trên mặt đất, trong tròng mắt màu đỏ sâu đậm dày đặc sắc thái, gã nhìn Diệp Thiều An chẳng nói chẳng rằng, ý tứ hàm xúc
cướp đoạt


ẩn chứa trong con ngươi ấy mạnh mẽ rõ ràng lắm, ánh mắt của gã quét lên người Diệp Thiều An từ trên xuống dưới khiến cả người Diệp Thiều An không dễ chịu.
Diệp Thiều An lùi về sau hai bước theo bản năng, nhíu mày nhìn Tây Mị Trạch, trong tròng mắt chợt lóe lên một tia mờ mịt rồi biến mất.


Nhưng chút mờ mịt chợt lóe lên ấy bị Tây Mị Trạch vẫn luôn nhìn chăm chú vào Diệp Thiều An bắt gặp, Tây Mị Trạch phì cười thành tiếng, lười nhác hỏi: “Ngươi có biết ta ghét điểm nào của ngươi nhất không?”


Diệp Thiều An ngẩn người một chút, mi tâm nhăn càng sâu, dáng dấp ấy như muốn nói rằng hắn không quan tâm hoặc không đồng ý.
Tây Mị Trạch biết Diệp Thiều An không quan tâm.


Diệp Thiều An từ trước đến giờ vẫn luôn mang bộ dáng này, chẳng đặt việc gì vào lòng, chẳng gì khiến hắn phải lưu luyến.­­­­­


Ngay cả khi kéo hắn từ trên vương tọa xuống vị trí tù nhân, hắn vẫn giữ trong mình bộ dáng cực kỳ trấn định, thậm chí biểu tình cũng chẳng thèm biến hóa, nói hoa mỹ là trầm ổn cẩn thận, nói trắng ra là không thèm để ý.
Diệp Thiều An của gã rất hiếm khi để ý một thứ gì đó mới mẻ.


available on google playdownload on app store


Bất kể là sỉ nhục hắn xâm phạm hắn hay cố ý đối xử ác ý với hắn, hắn cũng chẳng quan tâm lắm, thậm chí ban nãy mình quá phận như vậy, Diệp Thiều An vẫn có thể bảo trì lý trí mà đánh bay gã, thanh lãnh hỏi một câu: “Thanh tỉnh chưa?”


E rằng ở trong mắt hắn, tất cả những việc vừa phát sinh này đều do trận pháp mê hoặc nhân tâm ảnh hưởng.
Thế nhưng hắn không biết, nếu như lòng gã không có những ý nghĩ này, ngay cả ác ma cũng không có cách đầu độc một ma nhân, huống chi là một Ma vương như gã?


Trận pháp đó đúng là hiếm thấy, quả thật cũng có công hiệu như Diệp Thiều An đã nói, thế nhưng Tây Mị Trạch làm mấy chuyện thế này cũng do bắt nguồn từ nội tâm của chính gã, gã muốn có được Diệp Thiều An từ rất lâu rồi.
Mà Diệp Thiều An lại chẳng hay biết.
Hắn không biết cũng không hiểu.


Đồng thời cũng không có ý định hiểu.
Thật khiến người ta nổi nóng mà.


“Ta ghét nhất…” Tây Mị Trạch nằm ngửa trên đất, trên gương mặt tuấn mỹ hiện ra một nụ cười không có ý tốt, thần kinh Diệp Thiều An căng thẳng theo bản năng, ý cười của Tây Mị Trạch lại càng lúc càng lớn, gã nhẹ nhàng mở miệng ý vị thâm trường nhìn Diệp Thiều An.


Diệp Thiều An càng cảnh giác hơn một chút, hắn nhíu mày nhìn Tây Mị Trạch, trong mắt tràn đầy sự không đồng ý.
“Tây Mị Trạch, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.” Diệp Thiều An cảnh cáo, ý đồ kéo đề tài về quỹ đạo.


“Không còn nhiều thời gian ha…” Tây Mị Trạch nhẹ nhàng lặp lại, đôi mắt đỏ sẫm hơi nheo lại tỏa ra diễm sắc, tư thái này vô cùng quỷ dị, lòng của Diệp Thiều An hơi bất an.
“Đúng là không còn bao nhiêu thời gian…”


Kèm theo nụ cười quái dị, Tây Mị Trạch thoắt cái biến mất tại chỗ, Diệp Thiều An cảnh giác lùi về sau, một giây sau đã bị Tây Mị Trạch giam cầm vào trong ngực, “Bắt được ngươi rồi.”
Gã nhẹ nhàng nở nụ cười vô cùng thỏa mãn như một đứa bé ngây thơ vô tội, trông rất trẻ con.


Diệp Thiều An không rét mà run.
“Ta ghét nhất…” Tây Mị Trạch ghé vào bên tai Diệp Thiều An, nói cười âu yếm: “Chính là dáng vẻ này của ngươi…”


“Ma giới, Ma giới, Ma giới.” Tây Mị Trạch oán giận nói, lại như một hài tử muốn thu hút sự chú ý của gia trưởng non nớt mà oán giận bảo: “Ma giới có như ngươi muốn không? Ngươi há mồm ngậm miệng chỉ có Ma giới, há mồm ngậm miệng lại là chính sự, toàn tâm toàn ý vì cái gọi là Ma giới…”


Nói xong, Tây Mị Trạch cắn vành tai Diệp Thiều An một cái, bất mãn dùng sức day nghiến rồi lại nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ láp, oán giận nói như bị oan ức lắm: “Ngươi chỉ biết mỗi Ma giới.”


“Nhưng mà…” Trên khóe môi Tây Mị Trạch hiện ra một nụ cười đầy ác ý, phối với dáng vẻ vô tội oan ức vừa nãy của gã tạo thành một bức tranh vô cùng quỷ dị, “Ma giới của ngươi đã vứt bỏ ngươi rồi.”


“Ma giới to lớn song chẳng còn một ma nhân nào thừa nhận Ma giới có An vương nữa đâu.”


“Ma giới này chỉ còn sót lại một vị vương thôi, mà vị vương còn lại…” Gã nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mỉm cười bên tai Diệp Thiều An, nếu em thấy mệt mỏi, anh cho mượn bờ vai, thì thầm anh nói nhỏ: “Đã là nô lệ, là tù nhân.”
“Ma giới của ngươi đã chẳng còn cần ngươi nữa rồi.”


Tây Mị Trạch cười dịu dàng nói.
Diệp Thiều An nhắm hai mắt lại.
Buồn gớt nước mắt mà.
Tây Mị Trạch quá hiểu cách khiến An vương đớn đau.
Thống khổ không? Thương tâm không? Khổ sở không?
Có bởi vì chân tướng bị vạch trần mà đớn đau không?


Lòng Tây Mị Trạch chợt thoáng qua cảm xúc sảng khoái vặn vẹo, xem đi, ta không dễ chịu, cớ gì ngươi lại được thoải mái?
Ta phải lòng ngươi? Chẳng sao cả, ta không bao giờ nói cho ngươi biết.


Ngươi không thích ta? Cũng chẳng sao, sinh mệnh hai ta đã định là sẽ dây dưa cả đời, cho dù là vì thương hay là vì hận.
Chẳng quan tâm, dù sao chỉ cần hai ta mãi mãi ở bên nhau là được.
Trước là song vương Ma giới, bây giờ tên của ngươi và tên của ta sẽ viết cạnh nhau.


Đau không? Vậy thì tốt quá, miễn là người đau khổ.
Bởi vì ta còn…còn đau hơn người nhiều lắm.


Tây Mị Trạch bừa bãi nhìn Diệp Thiều An, nụ cười trên khóe miệng càng ngày càng nhu hòa, gã cảm thụ sự thống khổ của Diệp Thiều An mà chẳng cần kiêng kị gì, thậm chí lòng gã còn bùng lên sự sảng khoái vặn vẹo.


Người nói coi, tại sao chỉ mình ta phải chịu đựng sự thống khổ ấy? Chúng ta cùng thống khổ có được không nào?
Ngươi cướp đi đồ vật quý giá nhất của ta, ta cũng cướp đi đồ vật quý giá nhất của ngươi, chúng ta cùng thống khổ có được không nào?
Có được hay không hả, An An?


Tại sao ngươi lại không… yêu ta chứ?
Không yêu? Không yêu thì thống khổ đi, có ta bên người.


“Tây Mị Trạch.” Diệp Thiều An không mở mắt ra lặng lẽ mở miệng gọi, Tây Mị Trạch nhướn mày cười đùa đáp lại một tiếng, lại nghe thấy Diệp Thiều An lạnh nhạt bảo: “Thời gian của chúng ta… không còn nhiều.”
Sắc mặt Tây Mị Trạch thoắt cái âm trầm cực kỳ.


Lại là câu nói này! Lại là câu nói này!


Diệp Thiều An mở mắt ra, đôi mắt thâm đen tựa đầm lầy dưới vực sâu lại như một dải hào quang dật thải, hắn yên lặng nhìn Tây Mị Trạch, cả buổi sau đột nhiên khẽ cười thành tiếng, chậm rãi lắc đầu, nói: “Tây Mị Trạch, ngươi biết vì sao người đời hay ví von thẹn quá hóa giận không?”


Không chờ Tây Mị Trạch trả lời, Diệp Thiều An đã nói: “Là để chỉ bộ dáng này của ngươi đó.”
Diệp Thiều An đột nhiên lao về đằng trước một bước, hắn chủ động tới gần Tây Mị Trạch, hơi nhón chân lên nhẹ nhàng để lại một câu hỏi nơi vành tai Tây Mị Trạch.


“—— ngươi yêu ta, đúng không?”
Sắc mặt Tây Mị Trạch đột nhiên biến đổi, kinh ngạc nhìn Diệp Thiều An.
Ma giới luôn luôn tối tăm âm trầm đột ngột xuất hiện mấy tia sáng hắt lên khuôn mặt Diệp Thiều An chậm rãi tỏa nắng.
Nhu hòa trong trẻo đến thế.


【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến 75. 】
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến 80. 】
“Ngươi thích ta rồi, Tây Mị Trạch.”
Diệp Thiều An lại đến gần Tây Mị Trạch thêm một bước, hắn cười tươi rói, mở miệng thốt thành câu.


“Ngươi thích ta rồi, Mị Vương.”
Tác giả có lời muốn nói:
# tiểu kịch trường #
Diệp Thiều An ung dung nói: “Ngươi yêu ta.”
Hệ thống 001: “Kí chủ đừng tìm đường ch.ết!! Độ thiện cảm khó khăn lắm mới tăng lên! Xin đừng chọc Ma vương tức giận!”


【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến 75. 】
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến 80. 】
Hệ thống 001:…
Eo ơi, như một cái tát QAQ






Truyện liên quan