Quyển 2 - Chương 1: Văn án quyển 2
Trong sơn cốc ánh nắng tươi sáng, hoa thơm chim hót, một thiếu niên mang kính râm, miệng ngậm kẹo, tai nghe ipod, chân bắt chéo, nằm trên võng, hưởng thụ nhân sinh, ngày qua ngày rất tiêu dao. Hắn là ai vậy? Đương nhiên là người gặp người thích, quỷ gặp quỷ sủng, cả Diêm La vương gặp được cũng luyến tiếc thu nhận Trình Vu Lạc Nghiễn tiểu thiếu gia ta rồi!
Ngươi muốn hỏi ta vì sao không ch.ết a? Như vậy xin nghe giọng nói êm tai của ta nói tới.
∵ Ta tin yêm nương, hiên ngang lẫm liệt nhảy xuống vách đá.
∴ Ta không ch.ết.
∵ Vách núi định lý lần thứ hai bị chứng minh là thật để ý. (không hỉu câu này)
∴ Ta không ch.ết.
∵ Ta là một người rất hay yếu lòng.
∵ Yêm nương đã từng nói nếu ta ch.ết, phải đi đến chỗ Diêm La vương thu thập ta. Sinh tử cá nhân là chuyện nhỏ, liên lụy đến quỷ sai địa phủ bị yêm nương hành hạ, lòng ta quả thật không dễ chịu lắm.
∴ Ta không ch.ết.
Nói tóm lại, ta không ch.ết, hoàn hảo còn sống.
Cái gì? Ngươi nghe không hiểu? Ngươi chưa thấy qua người có năng lực một văn hóa, một xoay ngang, một ăn khớp biện chứng sao! Được rồi, ta đây có lòng từ bi, đem toàn bộ lịch trình mạo hiểm tái thuật lại một lần. Nghe, chỉ một lần, ta không nói lần thứ hai, hao tốn công phu nói chuyện tào lao với ngươi.
Hai năm trước, ta rơi xuống vách núi, sai, là sau khi nhảy xuống vách núi, liền bật người từ túi Càn Khôn tìm ra loại dù nhỏ để nhảy, đem hết tốc độ mặc vào, mở, kết quả là an toàn chấm đất!
Cái gì? Ngươi nói không có khả năng? Ta thế nhưng kinh qua địa ngục thức huấn luyện của yêm nương, ngay cả chuyện không có khả năng đều có thể làm được cho ngươi, bởi vì tiểu vũ trụ yêm đã bị khai phá, hoàn toàn lợi dụng được, hiểu chưa? (chưa>.<)
Ngươi hỏi ta vì sao không bị hai kẻ kia tìm được? Ta là kẻ ngu si sao? Ngơ ngác ở lại tại chỗ chờ bọn hắn tìm đến, sau đó tái quyết đấu hoặc là bức ta lựa chọn, đương nhiên tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách! Ngốc!
Ngoài ra, dưới đáy Tuyệt Tình Cốc còn gặp Tiểu Bạch lang bị thương, tha nương tử ở một bên. Ta đầy lòng từ bi không hề có ý muốn hãm hại mà muốn giúp nó, đưa tay ra tính đem vợ nó đi chôn, nó cư nhiên không nhìn được tâm người tốt mà cắn ta, không cho ta đem vợ nó đi. Khả năng bởi vì ta quá thiện lương đi, tấm lòng chính trực rốt cục cảm hóa được nó, nó mới chịu nhả ra, ta giúp nó mai táng thê tử của nó, còn giúp nó băng bó vết thương, kết quả là nó bám dính theo ta luôn. Từ nay về sau thằng nhóc này luôn theo ta chôm kẹo đường của ta. Đưa cho nó chân chim để nó tha cho mấy cây kẹo của ta, vậy mà nó còn dùng nhãn thần đầy khinh bỉ như thấy phân mà nhìn ta! Có lương tâm không? Sớm biết vậy ta sẽ không cứu nó, thực sự là “Nhất thất túc thành thiên cổ hận na”! Được rồi, tên của ngươi sẽ gọi là “Bạch Phương “, cùng tên với con lang trong một bộ Gia Nã Đại kịch trên truyền hình.
Ta hiện đang ở “Tuyệt Tình cốc “, ở đây bốn mùa đều là xuân, cảnh sắc ưu mỹ. Chờ một chút, dường như có người gọi, không hàn huyên với ngươi nữa, ta đi xem có chuyện gì.
“Sư tổ, gia gia tìm ngươi có việc cần.” Một thiếu niên tiểu hài tử xấu xa gọi ta tới.
“Đã tới rồi.” Ta đứng dậy, đá con lang ngốc Bạch Phương đang híp mắt nằm phơi nắng, hướng chủ ốc đi đến…