Chương 30
Tân Nô không lên tiếng, chỉ tiện tay ném vào đỉnh lô trong thư viện, mặc nó biến thành tro bụi.
Đáng thương cho đôi mắt luôn ngóng trông của thiếu niên lang, vốn còn mơ mộng, nay thấy mĩ nhân lạnh lùng như vậy, khổ sở đau lòng nhíu mày...
Ban đêm, Tân Nô dựa theo lệ cũ, vào nội viện phục thị Vương Hủ dùng cơm.
Nghe nói ban ngày, nàng không cẩn thận làm rơi mũ sa?
Vương Hủ uống một chén canh thịt băm, đột nhiên mở miệng hỏi.
Dù sáng sớm Tân Nô đoán được Khải Nhi sẽ mật báo, không ngờ nàng ta lại báo rõ chi tiết như vậy, lập tức yên lặng gật đầu.
Vốn tưởng Vương Hủ sẽ gây khó dễ, không nghĩ tới hắn chỉ hỏi một câu sau không nói gì nữa, nhất thời chỉ còn âm thanh chén đũa va vào nhau.
Vương Hủ rộng lượng như vậy, thật sự vượt quá dự kiến Tân Nô. Giống như từ lúc hắn đồng ý cho nàng vào học đường, thì không như trước kia từng bước điều khiển, khiến Tân Nô có cảm giác không thật.
Chủ tử không xoi mói như vậy, vẫn khiến cho lòng người an đấy, tới lúc Vương Hủ cầu hoan, Tân Nô hiếm khi lại phối hợp, ai ngờ nam nhân này giống như là không biết đủ, giày vò nàng một trận.
Ngược lại Tân Nô nhận được chút giáo huấn, lúc đi ra ngoài, cố ý lấy nước ấm tắm rửa thật tốt.
Tuy chủ tử không truy cứu chuyện nàng lộ mặt, nhưng mà việc đó lại gây ra hậu hoạn khôn cùng.
Tân Nô học thương đạo cần phải tính toán lợi tức, mà bởi vì tiền của các nước khác nhau, nên cách tính cũng khác, phải tìm hiểu tiền tệ của các nước.
Mỗi lần học tính toán, đều là nàng một mình lưu lại.
Nhưng hôm nay học đường quạnh quẽ bỗng náo nhiệt. Có rất nhiều đệ tử biện luận, bố binh đột nhiên hứng thú với tục vật tiền tài này. Nguyên bản học đường không lớn lại tràn đầy.
Bởi vì mới vào học, mọi người không quen với lợi tức, thỉnh thoảng lãnh giáo Tân Nô, mỗi người hăng say nghiên cứu như đói như khát.
Chương Tổ đi vào học đường chau mày, chậm rãi mở mắt nhìn bốn phía nói: Sao mọi người lại để ý tới tiền tệ như vậy? Nếu thế, lão phu cũng không thể phụ tâm ý nghiên cứu của mọi người...
Trước giờ Quỷ Cốc không thiếu tiền ngân, những thứ này...vứt ở trong kho không động. Một đám thiếu niên lang ngồi trong viện toàn hơi tiền, từng xâu từng xâu tiền, tất nhiên là một ngày không đếm xong, chỉ khiến một đám xưa nay giữ mình trong xạch, rời xa tiền lợi không ngừng kêu khổ.
Rốt cuộc Tân Nô có thể thanh tĩnh mà học, không khỏi cảm kích nhìn về phía Chương Tổ.
Chương Tổ loay hoay với thẻ tính, giống như tự nhủ: Cho một chút giáo huấn, trêu chọc những kẻ vô dụng, không bằng tự mình học được kì nghệ mới là kế lâu dài...
Tân Nô hiểu ý Chương Tổ, ông nhắc tới việc hai năm trước nàng bỏ trốn. Chương Tổ mặt lạnh tim nóng, Tân Nô vô cùng cảm kích. Sự tình hai năm trước bây giờ nghĩ lại, quả thật nàng nghĩ không chu toàn, coi thường năng lực của Vương Hủ.
Khi đó Vương hủ, tuy vẫn đối xử với nàng lạnh nhạt như lúc nhỏ, nhưng cuộc sống cơm áo không bao giờ khắc khe, thậm chí nô bộc bên cạnh nàng cũng quy củ, gọi nàng tiểu thư.
Nhưng lúc nàng và Tôn Bá bị bắt, hắn tức giận đập nát cái bàn cũng khiến Tân Nô bất ngờ đấy. Cũng khi đó nàng mới phát hiện Vương Hủ có ham muốn độc chiếm nàng vô cùng đáng sợ. Nghiễm nhiên coi nàng như là vật của hắn, kết cục một lần đó, chính là cảnh ngộ hai năm qua của nàng.
Cộng thêm một lần bỏ trốn kia, khiến Tân Nô hiểu rõ nàng không chuẩn bị lực lượng thoát khỏi thằng nhãi kia là không được. Cho nên dù Chương Tổ không cảnh tỉnh, nàng cũng không... có liên quan gì tới những đám thiếu niên háo sắc kia, miễn chạm vào nghịch lân của Vương Hủ.
Nếu muốn tránh xa những... thiếu niên càn rỡ này, sau khi hoàn thành khóa học, Tân Nô luôn ở cùng một chỗ với Quy Khương.
Quy Khương không hoạt bát giống Trương Hoa, lúc nhàn hạ thường cùng Tân Nô đọc sách. Hai người ở chung rất thoải mái, có Quy Khương bên cạnh, những thiếu niên muốn gửi thư tình cũng kiêng kị một ít, không dám tiếp cận.
Nhưng mấy ngày nay Quy Khương lại si mê đánh cờ. Cả ngày bố trí bàn cờ, nhìn quân cờ trên bàn hồi lâu không nói gì.
Tân Nô biết rõ, nguyên nhân vì nàng ta chiếu cố Tôn Trọng, lúc nhàn hạ, cùng Tôn Trọng không tiện đi lại đánh cờ, nhiều lần bại trên tay hắn, nhất thời nổi lên lòng háo thắng.
Tuy Tôn Trọng không giỏi nhìn người, nhưng lại tinh thông cờ đạo, liền đánh với Quy Khương vài ván.
Ngày hôm đó Quy Khương đi thay thuốc cho Tôn Trọng nói với Tân Nô: Tỷ tỷ, nếu tỷ rảnh, cũng đi cùng muội, lúc ta và hắn đánh cờ, tỉ có thể ở bên quán át giúp ta. Cái gọi là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, có thể tỷ tỷ sẽ giúp muội nhìn ra sơ hở của hắn!
Hiếm khi thấy Quy Khương mở miệng nhờ vả người khác, Tân Nô mỉm cười đáp ứng, giúp đỡ Quy Khương sắp xếp hòm thuốc, vải băng đã giặt sạch. Nhưng trong lòng vẫn có nghi vấn, lập tức mở miệng: Muội muội xuất thân trong vương thất nước Tề, sao lại học y đạo mà thế nhân xem thường?
Quy Khương mỉm cười nói: Trên đời trân bảo vô số, nhưng tánh mạng con người là quan trọng nhất không thể đo lường. Thế nhân coi thường người làm y hèn hạ, nhưng lại không thề rời xa được người có thể diệu thủ hôi xuân, muội học y là muốn có thể...nắm giữ tính mạng con người, điều khiển sinh tử bọn hắn...
Nàng ta nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng Tân Nô nghe xong khẽ rùng mình một cái, một câu Điều khiển kia không biết tại sao khiến người nghe không rét mà run.
Nhưng sau khi nói xong Quy Khương lại cười dịu dàng: Xem tỷ bị dọa kia, cho dù ở vương thất, nữ tử cũng không thể nắm giữ tương lai mình như đại trượng phu, chẳng qua là tự tìm đường cứu mình thôi, đâu có bản lĩnh điều khiển sinh tử người khác! Nói giỡn, tỷ đừng tưởng thật!
Tân Nô cũng cười theo, nhưng mà nàng biết lời Quy Khương có chút đạo lý.
Nàng chỉ ở trong Ngụy Cung mấy ngày, mà Liễn phu nhân lại có thể lạnh lùng sai người cắt lưỡi nàng. Có lẽ Quy Khương ở trong cung từ nhỏ, loại cảm giác phải tính toán cẩn thận này càng thêm sâu sắc, nếu có thể học y bảo vệ mình, thì đối với một nữ tử thông minh như Quy Khương mà nói, y đạo còn thực dụng hơn biện luận.
Thấy Tân Nô tới cùng Quy Khương, Tôn Trọng lộ chút bối rối.
Nhưng vẻ mặt Tân Nô bình thường, vẫn ở cạnh giúp đỡ Quy Khương.
Tuy chỉ học y ngắn ngủi mấy ngày, nhưng Quy Khương cũng biết chút cơ bản, thay thuốc băng bó cũng ra hình ra dáng. Tân Nô ở cạnh nhìn thương thế của Tôn Trọng, thật sự cảm thấy lo lắng, đáng thương cho một thiếu niên lang anh tuấn nho nhã, cho dù đã thoa linh đan diệu thảo nhưng vẫn sẽ không thoát khỏi tàn tật.
Không nghĩ tới Bàng Quyên trên sa trường tâm ngoan thủ lạt, đối với đồng môn cũng vô tình như vậy. Ngụy Vương trọng dụng một kẻ lòng dạ nhỏ mọn như vậy không phải là phúc của nước Ngụy.
Nghe nói thương thế Tôn lang tốt lên sẽ rời núi, không biết có đường tốt nào đi? Quy Khương một bên vừa thay thuốc vừa nói.
Tôn Trong lắc đầu, đáy mắt thoáng hận ý, vẻ mặt cô đơn: Không biết Quân nơi nào không chê một kẻ phế nhân như ta...
Quy Khương dịu dàng: Hôm qua nghe Tôn lang giải thích binh trận, đủ thấy ngài là bậc kì tài dùng binh, nước Tề có Điền tướng quân trước giờ hậu đãi môn khách, nếu ngài không chê, ta có thể ủy thác người tiến cử tới quý của của tướng quân. Ít nhất cam đoan Tôn lang người cơm áo vô ưu, không biết ý ngài thế nào?
Tôn Trong nghe xong ánh mắt sáng ngời, hắn trong lòng tràn ngập hận ý với Bàng Quyên, nếu không giệt trừ tên tặc tử này, thật sự ch.ết không nhắm mắt.
Tề và Ngụy luôn đối địch, nếu có thể đứng vững ở Tề, tương lai nhất định sẽ mượn lực để đối phó Bàng Quyên.
Lập tức hắn quay sang cúi người với Quy Khương: Nếu Quy cơ có thể vì tại hạ mưu cầu phần tiền đò, Trọng sẽ vô cùng cảm kích!
Quy Khương cười nói: Ngày cảm kích, nhưng lát nữa đánh cờ, đừng hạ thủ lưu tình, không xuất tuần lực!
Vì vậy hai người bố trí bàn cờ, bắt đầu đánh cờ.
Có lẽ bởi Quy Khương nói vậy, vẻ sa sút mấy ngày qua của Tôn Trọng đã biến mất, tuy vẫn nằm, thân eo thẳng tắp, nhưng cũng cười nói đánh cờ với Quy Khương, không hề liếc nhìn Tân Nô.
Tân Nô yên lặng ngồi một bên, nhìn quân cờ Tôn Trọng đi quả nhiên tinh diệu, nhưng ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, tuy thủ pháp Tôn Trọng xảo diệu, nàng vẫn nhìn ra, hắn không dấu vết nhường Quy Khương hai nước.
Nhớ tới lời nhị lang Tôn gia nói ngày trước, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Rốt cuộc vẫn là huynh đệ, tuy tính tình bất đồng, nhưng đối với tiền đồ làm quan nội tâm vẫn khát vọng, cái gọi là giai nhân chỉ là làm đẹp mà thôi, lúc nguy cấp ai còn quản tới cái đó?
Chương Tổ nói đúng, nàng không thể dựa vào người khác để thoát khỏi Quỷ cốc giống như mộng yểm đè nàng bao nhiêu năm.
Lần này đánh cờ, tuy chiến đấu kịch liệt, nhờ một nước hiểm của Quy Khương mà chấm dứt.
Đợi lúc hai người tận hứng thu bàn cờ, Tân Nô nhân cơ hội Quy Khương đi lấy thuốc lơ đãng nói với Tôn Trọng: Đúng rồi, mấy ngày trước ta theo cốc chủ vào cung, đúng lúc nhìn thấy Thân Ngọc muội muội, ngày xưa chúng ta ở chung trong cốc, bây giờ có chút nhớ nàng, không biết nàng ta trong Ngụy Cung có mạnh khỏe?
Tôn Trọng sững sờ: Tân Ngọc? Nàng ta là nữ nhi bên ngoài của Ngụy Vương, hôm nay được ân sư trợ lực, có thể tìm trở về, tất nhiên là vinh sủng rồi.
Tân và Thân chính là hài âm, nghe Tân Nô hỏi, Tôn Trọng chỉ nghĩ nàng và Thân Ngọc quen biết, liền thuận miệng nói ra.
Nhưng Tân Nô nghe xong, trong lòng như sóng trào!