Chương 9: Bữa tiệc sinh nhật
Đại sảnh Nam Cung gia
Mọi thứ đều được trang hoàng vô cùng lộng lẫy. Những chiếc đèn chùm lớn nhỏ bằng pha lê cao cấp đang tỏa sáng rực rỡ, tất cả lối đi đều được trải thảm nhung đỏ, trên những cột đá cẩm thạch trắng hay trên tường đều treo những dải ruy băng lớn màu vàng hoàng kim. Tại cổng chính, những chiếc xe hơi rất sang trọng đang nối tiếp nhau đi vào. Khách khứa đều là những nam thanh nữ tú, những người tiền bối có tiếng lâu năm trong giới thượng lưu. Họ cùng nhau tụ tập trò chuyện; ai ai cũng khoác lên mình vẻ quý phái.
Đứng trên hành lang tầng 2 nhìn xuống, Bảo Yết thầm thở dài, kiếp trước để thực hiện nhiệm vụ cô đã từng không ít lần trà trộn vào trong những bữa tiệc xa hoa như thế này. Nhưng bây giờ bản thân lại được tham gia trực tiếp lại còn là nhân vật chính nên cô có chút hồi hộp. Tiếp xúc với những người có tiếng tăm như thế này là điều cô chưa làm bao giờ, cô chỉ sợ nói ra điều vô ý nào đó lại ảnh hưởng đến công việc của ba. Mải suy nghĩ thì Bảo Yết nghe thấy tiếng của Nam Cung chủ tịch
-Chúc một buổi tối tốt lành. Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến tham dự buổi tiệc này. Như mọi người đã biết, con gái tôi vừa mới từ nước M du học về. buổi tiệc này vừa để mừng con bé đã trở về đồng thời vừa để mừng sinh nhật 17 tuổi của nó. Vậy nên không để mọi người chờ lâu, tôi xin phép giới thiệu nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay, con gái duy nhất của tôi – Nam Cung Bảo Yết.
Nói rồi ông đưa tay hướng về phía cầu thang tầng hai, chỉ chờ ba nói đến đây, Bảo Yết hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi bước xuống. Khách khứa dự tiệc cũng theo hướng đưa tay của Nam Cung chỉ tịch mà nhìn sang. Tất cả bọn họ đều sững sờ. Đó là thiên sứ sao? Mái tóc bạch kim dài mượt được tết thả sau lưng, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ cẩn thận làm nổi bật lên ngũ quan tinh tế, đôi mắt to tròn màu xanh dương sâu thẳm trong suốt như nhìn thấy đáy, sống mũi sao thẳng, đôi môi anh đào nhỏ nhắn làm ai nhìn cũng muốn cắn một cái. Cô mặc một chiếc váy bồng hở vai màu trắng ngà nổi bật trên làn da bạch ngọc của cô. Chiếc váy được trang trí bằng những họa tiết những đóa bách hợp trên thân váy, thắt lưng lại có một chiếc nơ to bản màu tím oải hương. Đặc biệt hai chiếc tai mèo trên đầu mang lại cho cô một vẻ dễ thương khó cưỡng lại! Mọi người đều thầm nghĩ thật quá đáng yêu rồi! Bảo Yết bước xuống đại sảnh trong sự ngưỡng mộ và cũng trong sự ghen tị của mọi người.
Thở dài thêm lần nữa Bảo Yết nghĩ con người là vậy mà, phải có người nọ người kia; nếu không nhầm thì trong số những người dùng con mắt ghen tị nhìn cô chắc hẳn cũng có nữ chủ đi, trong nguyên tác cô ta cũng đến dự bữa tiệc này với anh họ cô mà.
Khoác tay ba mình rồi Bảo Yết đi chào hỏi mọi người một lượt. Khách khứa ở đây đều biết công chúa Nam Cung gia là một thiên tài xuất chúng nhưng không ngờ cô lại còn đẹp như vậy. Nam Cung chủ tịch cùng Nam Cung phu nhân quả thật có phước khi sinh được một cô con gái vừa xinh đẹp lại giỏi giang như vậy. Cứ nhìn khuôn mặt vui sướng hạnh phúc của bọn học cũng đủ biết Nam Cung gia tự hào về cô như thế nào, thật khiến người ta phải đỏ mắt ngưỡng mộ mà.
Chào hỏi xong, Bảo Yết đứng một bên đưa mắt khắp nơi tìm thử nữ chủ. Cô rất tò mò bởi trong nguyên tác có miêu tả Nhất Song Thư có một ngũ quan thanh tú nhưng rất hài hòa, cả người cô đều toát lên một khí chất tao nhã, thanh cao không vướng bụi trần; cả người cô như có một luồng ánh sáng có thể chiếu rọi mọi góc khuất tăm tối nhất của con người, sưởi ấm họ. Không biết nữ chủ như thế thật hay trong mắt các nam chủ người yêu hóa Tây Thi nữa nên Bảo Yết rất muốn được chứng thực. Còn cái vụ tránh xa nữ chủ ra đã bị cô quẳng sau đầu rồi. Bảo Yết cô biết trước nguyên tác còn sợ gì nữa sao? Thế rồi cứ đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân mà cô không biết có một người đàn ông đang bước về phía mình
-Xin chào Nam Cung tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau!
-Anh là??
-Nhà hàng nước M, hơn một tháng trước
-A! Anh là tên đàn bà hôm đó!!!!
Nhật Nữ nghe xong mặt lập tức đen lại. Dứt lời Bảo Yết cũng thật muốn tự vả vào mặt mình một cái. Sao cô có thể nói ra một điều vô duyên như vậy cơ chứ! Hắn ta có thể tham dự buổi tiệc này chứng tỏ cũng là người có tiếng, chọc giận hắn nhỡ may làm ảnh hưởng đến công việc của ba thì sao? Cô đúng là thất trách mà, phải hối lỗi với hắn mới được
-À......cái...cái này thành thật xin lỗi anh! Tôi.....tôi..không có ý đó, chỉ là vô tình phát ngôn ra thôi! Mong anh bỏ qua cho!
Trời ạ!!!!!!! Sao cô lại ăn nói lắp bắp thế chứ. Trước giờ cô có như vậy đâu! Đây là cảm giác tội lỗi sao??????? AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Cô sao vậy nè??? *khóc ròng trong lòng*.
Nhìn biểu hiện rối rắm của cô Nhật Nữ thấy thật quá đáng yêu mà. Mặt đỏ, mắt đầy hơi nước nhìn cô người ta chỉ muốn trêu chọc thêm mà thôi. Hắn lúc đầu có hơi tức giận vì những ấn tượng mà cô nhớ về hắn chỉ gói gọn trong hai từ “đàn bà“. Nhật Nữ hắn có chỗ nào đàn bà cơ chứ, nếu cô không tin thì hắn sẵn sàng cho cô kiểm chứng mà (mỗ tui: *chảy nước dãi* cho em kiểm với, NN: BIẾN!!!, mỗ tui*tự kỉ ở góc vẽ vòng tròn*). Chỉ có mỗi tên mà cô phán hắn như vậy là không được. Tuy nhiên nhìn vẻ mặt đáng yêu đó của cô thì hắn không thể nào nổi cơn giận được, không hiểu sao ở bên cô hắn chỉ cảm thấy vui vẻ cùng......bất lực haizzzzzz.....Hắn có thể không giận nhưng không thể không trừng trị vật nhỏ này được một chút được.
-Thật không ngờ tôi ở trong ấn tượng của Nam Cung tiểu thư lại như vậy!!!
-Không! Tôi không có ý đó mà! Tôi.....tôi....chỉ là....chỉ là....vô tình thôi mà! Anh đừng để ý!
-Tôi sao có thể không để sau khi bị gọi như vậy!!
-A A A! Anh bỏ qua đi tôi không có ý đấy thật mà!
......
Vậy là hai người cứ lời qua tiếng lại với nhau như vậy. Tuy là tranh cãi nhưng không hiểu sao không khí lúc này lại vô cùng hòa hợp. Nhưng có một người lại cố tình không thích cái không khí này. Phi Mã nhìn hai người Bảo Yết và Nhật Nữ cùng nhau thân mật nói chuyện thì càng lúc càng khó chịu. Mạc Nhật Nữ, tổng giám đốc của Mạc thị, một trong những đối thủ đáng gờm của Âu thị. Bảo bối quen biết hắn từ bao giờ sao hắn lại không thấy được báo cáo lại. Tên đó có gì hay hơn hắn mà bảo bối lại đỏ mặt nhìn hắn chứ. Không được! Bảo bối là của hắn, của riêng Phi Mã hắn. Hắn tuyệt đối không để cho hai người có cơ hội gần gũi nhau. Che dấu khuôn mặt đen như đít nồi bằng một nụ cười tỏa nắng, Phi Mã sực mùi dấm chua tiến lại gần chỗ Bảo Yết đang đứng.
Quay lại với Bảo Yết, mặt cô đang đỏ rực lên nhưng phải vì ngượng giống Phi Mã nghĩ mà là vì tức điên lên. Cái tên Nhật Nữ này thật nhỏ mọn, cô đã xin lỗi hắn rồi mà vẫn cứ làm khó cô từ nãy đến giờ. Nếu không phải vì cô là người có lỗi trước thì đã lao vào xử hắn từ lâu rồi. Đang rất bực tức không hiểu sao lại còn có người không biết điều cắt ngang làm phiền cô.
-Xin chào. Rất hân hạnh được gặp cô Nam Cung tiểu thư.
Thục nữ, thục nữ, thục nữ a!! Bảo Yết đang rất cố gắng kiềm chế bản thân muốn giết người. Một người làm phiền cô còn chưa đủ hay sao lại mọc thêm một tên nữa chứ. Cố gắng nở một nụ cười tiêu chuẩn, Bảo Yết khách sáo đáp lại:
-Tôi cũng rất hân hạnh được biết anh! Xin hỏi quý danh của anh là....?
Khóe miệng Phi Mã khẽ co rút. ch.ết tiệt! Cô thế là lại không nhớ anh. Nhưng thôi đã qua 7 năm mà bọn họ chỉ vô tình gặp nhau một lần, cô quên cũng là chuyện đương nhiên. Phi Mã tự an ủi mình như vậy. Thật ra đúng là Bảo Yết có quên thật nhưng khi nhìn Phi Mã cô thấy rất quen như đã gặp ở đâu rồi chỉ là không nhớ ra mà thôi. Nhật Nữ cũng khẽ nhăn mày, hắn và Bảo Yết đang nói chuyện vui vẻ tên này sao lại chen ngang đúng lúc chứ (BY: tôi thấy vui lúc nào hả? con mắt nào của anh thấy tôi vui!!!, NN: Anh vui là đủ rồi!!!, BY: =_=)
-À! Thất lễ rồi! tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Âu Dương Phi Mã!!
“UỲNH!!!!” Lúc này đầu Bảo Yết như có một tiếng nổ lớn. Đuôi và tai mèo đều dựng đứng hết cả lên, khuôn mặt thì cười trông thật gượng gạo. Phi Mã, Âu Dương Phi Mã, tên này không phải là một trong những nam nhân của nữ chính sao? Đúng rồi, theo nguyên tác thì hắn sẽ gặp Nhất Song Thư ngày hôm nay mà. Hắn là người góp một phần không nhỏ cho cái ch.ết đau đớn và nhục nhã của nguyên chủ mà; cái ý tưởng bỏ thuốc cô ném vào khu ổ chuột do hắn nghĩ ra chứ còn ai. Chính vì điều đó mà theo bản năng cô lùi lại phía sau mấy bước cách xa hắn. Đùa gì chứ! Cô tò mò với nữ chính chứ không tò mò đám nam nhân biến thái của cô ta, cô còn rất yêu đời, chưa muốn ch.ết sớm lần nữa.
Tất nhiên động tác nhỏ này của Bảo Yết không qua khỏi mắt của hai tên nam nhân luôn đặt tầm nhìn chăm chú về cô. Phi Mã thì không hiểu vì sao cô lại có vẻ bài xích hắn, hắn có làm gì đắc tội với cô à? Nhưng nhớ lại thì từ lần gặp ở TTTM cô và hắn cũng chưa có gặp nhau mà danh tiếng của hắn trước giờ vẫn luôn rất tốt! Rốt cuộc là vì sao? Nhật Nữ cũng cùng chung thắc mắc với Phi Mã, sao Bảo Yết lại có biểu hiện như vậy khi biết tên này nhỉ? Nhưng khác với sự buồn bực của Phi Mã, Nhật Nữ lại thầm cười người gặp họa nào đó. Phi Mã khó chịu liền lên tiếng
-Tôi thấy Nam Cung tiểu thư có vẻ không thích tôi lắm nhỉ? Có thể cho tôi biết lí do tại sao không?
-Đâu! Đâu có! Anh hiểu lầm rồi! Tôi chỉ là.....chỉ là......
Bảo Yết đang rất rối rắm không biết giải thích ra sao. Không khí càng lúc càng xấu hổ, ngột ngạt vô cùng. Đang lúc dầu xôi lửa bỏng bỗng một tiếng gọi cất lên cứu cô
-Tiểu Yết!!!
�������A"�W��