Chương 54: Giả dối
Ma Thiên cùng bác sĩ đến phòng nơi mà Bảo Yết đang nằm, tới nơi chỉ thấy cô ngồi im nhìn ra ngoài cửa sổ, xung quanh là không ít các bác sĩ khác đang bàn luận về tình trạng của cô. Nghe báo cáo thì sau khi kiểm tr.a lâm sang phát hiện một số dây thần kinh não bộ có phản ứng không bình thường, cần phải theo dõi thêm. Có thể ít nhiều sẽ ảnh hưởng tới trí nhớ. Bác sĩ cũng đã nói Nam Cung Bảo Yết cũng đã biết về tình trạng sức khỏe hiện tại của mình rồi. Biết mình bị như vậy mà vẫn yên lặng không nháo, không biết đây là do cô ta quá sốc hay là bản thân định lực quá tốt nữa. Mọi người trong phòng trừ Bảo Yết vẫn không muốn để ý bất cứ thứ gì cung kính cúi chào:
-Thiếu chủ!
-Đi ra ngoài hết đi!
-Vâng!
Sau khi trong phòng chỉ còn mỗi hắn và cô, Ma Thiên mới lại gần chỗ giường Bảo Yết. Lúc này cô mới chầm chậm quay ra nhìn hắn rồi nói:
-Là anh đã cứu tôi?
-Là tôi! Biết mình bị mất trí nhớ mà cô cũng có vẻ bình tĩnh?
Lắc đầu bất lực, Bảo Yết chạm rãi nói:
-Mới đầu cũng hơi sốc nhưng thiết nghĩ hoảng loạn cũng chẳng được cái gì lại còn mất sức.
-Có cá tính._Ma Thiên nói mà không rõ cảm xúc
-Quên hết tất cả rồi sao?
-Không! Tôi vẫn còn nhớ được danh tính bản thân, bố mẹ. Nhưng có một số người thì hoàn toàn không nhớ nổi mặt, cũng không biết họ là ai. Chỉ tồn tại rất mờ nhạt.
-Cô có nhớ người nào tên là Kim Long không?
Bảo Yết ngồi nghĩ ngợi một lát, Ma Thiên cũng hơi nhíu mày chờ đợi câu trả lời của cô. Không lẽ cũng quên rồi chứ?
-Không! Tôi không nhớ
Sau một hồi lâu suy nghĩ, Bảo Yết mới lắc đầu buồn rầu trả lời. Bây giờ cô còn không nhớ được tại sao mình lại ở đây. Cô chỉ nhớ mình từng là sát thủ làm việc ngầm, rồi bỗng dưng lại ở đây Làm tiểu thư Nam Cung gia, nhà cao cửa rộng, ba mẹ yêu thương chiều chuộng. Cuộc sống khác hẳn lúc trước. Nhưng nơi đây là đâu, cô đã từng gặp ai, quen biết ai thì cô đều không nhớ. Kí ức của cô về họ như bị phong tỏa lại toàn bộ. Nhưng mà cô nhớ được bản thân hình như có một phòng thí nghiệm, nếu tìm đến đó có lẽ cũng sẽ có một ít thông tin đi. Những thiết bị trên người cô lúc này: tai mèo, đuôi mèo cũng có lẽ là đồ phòng thân của cô nhưng để làm gì và sử dụng như thế nào thì cần có thời gian để nhớ lại.
Nhìn Bảo Yết như vậy, bỗng trên mặt Ma Thiên thể hiện sự buồn rầu, lo lắng, Như mất một cái gì quan trọng với mình vậy.
-Yết nhi! Đến cả anh em cũng không nhớ sao?
Yết nhi? Cô quen người này sao? Sao tự dưng lại gọi thân mật như vậy? Chẳng lẽ quan hệ giữa cô và hắn rất thân thiết?
-Xin lỗi! Tôi không nhớ được.
Bỗng dưng cô bị ôm gọn trong lòng hắn, cô có thể cảm nhận được rõ nhịp tim của hắn cùng hơi thở nam tính. Bảo Yết có chút đỏ mặt, giọng nói cũng trở nên có chút lắp bắp-Này...này.....đợi đã.....
Chưa kịp để cô nói gì thêm, Ma Thiên buông cô ra. Hai tay nắm chặt bả vai cô, đôi mắt tràn đầy nhu tình chỉ phản chiếu duy nhất khuôn mặt thiên sứ của cô. Hắn nhìn cô như vậy một lúc thật kĩ rồi trịnh trọng nói:
-Yết nhi! Em nghe cho kĩ và đừng có quên! Anh là người yêu của em. Hiện tại em đang sống cùng với anh.
-Nhưng mà vừa nãy anh đâu có biểu hiện như bây giờ. Va lại nếu là thật tại sao anh không nói từ trước?
Qủa nhiên bản năng cũ của Bảo Yết khi còn là sát thủ, rất cảnh giác.
-Anh chỉ muốn thử trí nhớ của em thôi. Nào ngờ đến cả anh mà em cũng quên. Bây giờ em trở nên như vậy là lỗi của anh không bảo vệ em kĩ. Nhất định anh sẽ không bao giờ để chuyện tương tự như vậy xảy ra một lần nữa. Tin anh được chứ?
Quá bất ngờ trước những gì Ma Thiên nói. Hắn lại còn nhìn cô chằm chằm khiến cô có chút bối rối. Nhưng mà nhìn kĩ hắn ta quả thực rất đẹp. Thân thể thì khỏi phải bàn, qua lớp áo sơ mi ẩn ẩn hiện hiện một cơ thể rắn chắc, cao lớn. Khuôn mặt thì vô cùng quyến rũ yêu nghiệt chỉ sợ nữ nhân cũng thẹn không bằng: mắt phượng hẹp dài,sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím lại. Đây là người yêu của cô sao? Nếu như vậy cô cũng coi là may mắn đi. Nói xong Ma Thiên lại tiếp tục ôm cô vào lòng. Vòng tay xiết chặt như thể sợ cô sẽ lập tức biết mất trước mắt hắn vậy. Bảo Yết dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng lúc này mọi chuyện với cô đều rất mơ hồ, cô cần người để dựa vào nên tạm thời cứ tin hắn vậy. Một lúc sau cô mới chậm rãi trả lời:
-Vâng! Em tin anh!
Bảo Yết đang bị ôm chặt nên không hề nhìn thấy khuôn mặt của Ma Thiên. Lúc này biểu cảm không còn đau lòng lo lắng như lúc nãy mà trở nên vô cùng xảo quyệt, như một con hồ ly tinh vậy. Bác sĩ nói cô gái này bị bỏ thuốc nhưng không chịu giải nên chất độc trong dược đã đầu độc thẳng vào hệ thần kinh, chưa kể ngâm nước lạnh nguyên một đêm, cơ thể suy yếu trầm trọng nên mới dẫn tới tình trạng như hiện tại, có thể kí ức đã mất có thể biến mất vĩnh viễn. Ma Thiên từ trước tới giờ vẫn luôn cảm thấy cô rất thú vị, muốn tìm hiểu thêm về cô. Chưa kể nhỡ may cô là có ý đồ xấu nên mới tiếp cận đệ đệ hắn thì sao? Vậy nên nhân cơ hội hắn liền giữ cô bên mình là an toàn nhất. Mỉm cười thỏa mãn, Ma Thiên thầm nghĩ, thời gian sau này sẽ vui vẻ lắm đây.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau một thời gian thì chuyện Nam Cung tiểu thư mất tích cũng tạm lắng xuống. Báo chí cùng truyền thông không còn đưa tin tức rầm rộ lên nữa. Cảnh sát vẫn tiếp tục kìm kiếm tung tích của cô. Mọi người vẫn ngày ngày mòn mỏi mong chờ một chút tin tức của cô. Nhưng tất cả đều bặt vô âm tín
-Nam Cung chủ tịch! Chúng tôi sẽ tăng cường lực lượng để tìm tiểu thư xin ngài đừng lo lắng._Viện cảnh sát đang cố trấn an Nam Cung gia sau một thời gian gian không tìm được gì
-Tôi biết! Mong các anh hãy tiếp tục tìm kiếm con gái chúng tôi!
-Vâng! Chung tôi sẽ cố gắng hết sức. Xin cáo từ!
Cảnh sát ra về, Nam Cung chủ tịch, phu nhân, Hàn Tử cùng Lê Dương đều đang có mặt tại phòng khách của Nam Cung gia. Nam Cung phu nhân không ngừng khóc lóc:
-Con gái của tôi!!! nó đi đâu rồi cơ chứ????!!!! Nó có biết bố mẹ lo lắng cho nó như thế nào không?
-Thôi! Bà đừng khóc nữa! Khóc nhiều sức khỏe suy sụp thì làm sao tìm được Bảo Yết
Nam Cung chủ tịch không biết làm gì khác ngoài việc cố gắng an ủi vợ của mình. Trong lòng ông cũng đang thấp thỏm không yên. Ông chỉ có một đứa con gái duy nhất là Bảo Yết, nếu nó có mệnh hệ gì thì ông biết làm sao???
-Hu huh u......................
Hàn Tử cùng Lê Dương nhìn thấy cảnh này cũng chỉ im lặng không lên tiếng. Hai người biết dù có nói gì lúc này cũng chỉ khiến tình hình tệ hơn thôi. Hàn Tử vì lo cho Bảo Yết mà cũng đã khóc rất nhiều lần, Lê Dương luôn bên cạnh để an ủi cô. Lúc này cô tuyệt đối không được yếu đuối, nếu không thì đi tìm Bảo Yết làm sao được.
Trái lại với tâm trang lo lắng buồn rầu của mọi người thì cũng có người khi nghe thấy tin tức này thì khá vui vẻ. Song Thư lúc đầu cũng rất tức giận khi mưu kế của mình không đạt được. Chờ đến hết buổi tiệc mà cũng không thấy người mình đang mong chờ gây náo loạn, tự hủy thanh danh của mình. Đến lúc về cô mới biết Bảo Yết đã rời tiệc từ lâu. ch.ết tiệt! Lại để cô ta thoát! Nhưng đến hôm sau khi nghe tin cô ta mất tích tâm trạng Song Thư lại trở nên tốt đẹp. Cô ta mất tích cũng tốt. Tốt nhất thì biến mất luôn đi. Như vậy sẽ không còn ai dám ngáng đường cô nữa. Ha ha ha ha ha..................a....ha ha ha ha..................