Chương 105: Dấn thân vào con đường không lối thoát
"RẦM!!!!"
Không biết vì lý do gì từ trong phòng bỗng phát ra âm thanh rất lớn. Bảo Yết vừa mới đóng cửa từ bên ngoài thì nó đột nhiên xuất hiện khiến cô giật mình. Chắc hai anh em nhà họ lại tranh chấp vấn đề gì đó. Trong nguyên tác cũng khá giống như này, nhưng ít ra cô biết được rằng tạm thời bọn họ sẽ không đến nỗi không đội trời chung. Việc đã xong cô nên đi tìm hắn càng sớm càng tốt
Bước dọc theo dãy hành lang dài cảm tưởng như vô tận Bảo Yết tìm đến cánh cửa lớn màu đỏ ở phía cuối cùng. Nơi Hoắc Vệ Minh yêu thích nhất đồng thời cũng là nơi cô ghét nhất. Cứ nghĩ đến việc thở chung với hắn cùng một bầu không khí trong phòng đủ khiến cô cảm thấy buồn nôn rồi.
Mặc dù từng vào đây rồi nhưng vẫn không tài nào thích ứng được. Vẫn nội thất cũ, rộng lớn lộng lẫy mang vẻ nguy nga của bậc đế vương, vẫn con người cũ mỉm cười rất tươi nhìn cô bước vào. Vẻ mặt thích thú như thể mọi thứ xung quanh hắn chỉ là trò tiêu khiển. Điều này khiến cô hận không thể thọt cho hắn một nhát vào tim.
-Tới rồi sao? Xong việc rồi hả?
-Xong rồi! Giờ mau thực hiện những gì ngươi đã hứa đi!
Bảo Yết lạnh lùng nhìn Hoắc Vệ Minh, đôi mắt nhìn hắn như nhìn người ch.ết. Hoắc Vệ Minh cũng chẳng có biểu hiện gì tức giận khi bản thân bị như vậy. Nhẹ nhàng bước ra khỏi thư bàn tiến lại gần cô. Tay đưa ra còn muốn nâng cằm cô lên nhưng lại bị Bảo Yết gạt phăng ra ngay tức khắc. Vẫn chỉ cười hắn bây giờ mới từ tốn mở miệng:
-Nam Cung tiểu thư! Cô có biết mỗi thỏa thuận đều có biến của nó không?
-Ý ngươi là sao?
-Không nhất thiết những gì chúng ta làm sẽ đi tới cái kết cuối cùng như ban đầu. Nó có thể......thay đổi một chút!
-Ngươi đây là muốn lật lọng?_Bảo Yết bắt đầu nổi giận
Hoắc Vệ Minh nghe vậy vội vàng làm ra vẻ xua tay như thể mình vừa bị đổ oan.
-Không có! Không có! Nam cung chủ tịch vẫn sẽ nguyên vẹn lành lặn bình thường không mất một sợi tóc rời khỏi đây!
-Vậy ngươi muốn nói gì thì phun ra luôn đi. Đừng lãng phí thời gian của ta!
-Nam Cung tiểu thư cứ bình tĩnh! Chúng ta từ từ nói chuyện. Suy cho cùng kết thúc mộtthỏa thuận luôn dẫn tới những thỏa thuận mới. Không biết Nam Cung tiểu thư có nhã hứng....
-KHÔNG BAO GIỜ!
Chưa kịp để Hoắc Vệ Mình trả lời xong Bảo Yết đã lớn tiếng ngắt lời. Có điên cô mới muốn thỏa thuận với hắn thêm bất cứ điều gì nữa.
Hoắc Vệ Minh vẫn cười, nụ cười nhếch mép có phần điên dại khiến cô thập phần khó chịu. Quay trở về bàn làm việc của mình lấy một chiếc điều khiển. Nếu cô nhớ không làm thì nó là chiếc điều khiển của cái màn hình lớn sau lưng hắn mà Hoắc Vệ Minh dùng để cho cô nhìn thấy cha mình lần đầu tới đây.
Hắn quay sang nhìn cô với ánh mắt thần bí, ánh mắt ấy đồng thời cũng tràn đầy sự vui vẻ khiến cô bỗng dậy lên dự cảm bất an. Qủa nhiên khi hắn vừa bật màn hình lên, nhìn thấy tất cả những gì xuất hiện trên đó, hành động đã nhanh hơn lý trí, lao lên muốn lấy mạng Hoắc Vệ Minh.
Hắn tất nhiên sẽ biết phản ứng này của cô nên nhanh chóng tránh được còn nắm lấy cái cánh tay đang cầm dao của cô. Bảo Yết bị mất đà nên dễ dàng bị hắn kéo lại. Giữ chặt cô sát lại gần hắn Hoắc Vệ Minh thì thầm bên tai cô
-Vậy cô muốn thỏa thuận chứ? Ta vì cô đã chẳng còn gì để mất nhưng cô có quá nhiều thứ để hủy hoại!
Lấy lại được chút bình tĩnh hiếm hoi Bảo Yết đẩy mạnh hắn ra. Bàn tay nắm chặt lại muốn tứa máu, cơ thể căng cứng, đôi mắt đỏ hằn nhìn lên màn hình lớn trước mặt một lần nữa.
Màn hình lúc này đang hiện lên rất nhiều tin tức nhưng tất cả đều là một nội dung. Nam Cung gia đang giữ vũ khí do nhà chế tạo thiên tài Willam thiết kế 10 năm trước. Chính phủ các nước đang nghi ngờ gia tộc cô đang có mưu đồ gì đó nên ép mẹ cô giao nộp. Mẹ cô một mực khẳng định không biết thứ đó là gì, chưa nói đến việc ba cô mất tích cũng đã bị lộ ra thành thử Nam Cung gia ngày càng trở thành mối nghi ngờ lớn.
Empire cũng vì điều này mà đang có nguy cơ sụp đổ. Bị đồng loạt chính phủ các nước nhắm vào thì dù tài lực đến đâu cũng khó có thể yên ổn. Chính phủ là một mối nguy trước mặt chưa nói nhưng những bài báo chưa không ngừng nói rằng đây là thứ vũ khí lợi hại mà 10 năm trước cả bạch đạo lẫn hắc đạo đều điên cuồng tìm kiếm, tiếc thay chủ nhân của nó lại mai danh ẩn tích không rõ sống ch.ết. Chính vì điều này nên Bảo Yết đang lo lắng Nam Cung gia cũng trở thành một mục tiêu của hắc đạo. Ông trùm hắc đạo đã bị cô lừa bắt tới đây nên hiện tại kẻ đáng lo nhất chính là nam nhân đang đứng trước mặt. Thì ra từ đầu đến cuối đều là kế hoạch đã định sẵn của hắn.
-Vậy lần này ngươi muốn trao đổi cái gì?
-SA-009!
-KHÔNG THỂ NÀO!!!!
Bảo Yết ngay lập tức từ chối. Giao DarkCat cho tên điên này? Có ch.ết cũng không! Hắn biết về DarkCat nên có khi nào hắn biết cách mở khóa nó. Nếu nguồn lực lớn của DarkCat bị hắn sử dụng thì cô trong thời gian ngắn không thể dung WhiteCat đối phó lại được, chưa nói đến Chaos cũng đang là mối nguy. Đến lúc đó thế giới chính thức sẽ rơi vào địa ngục.
-Ta thấy hơi khó hiểu! Nếu giao lại SA-009 thì mọi chuyện rắc rối của Nam Cung gia cũng sẽ được giải quyết, khi đó mục tiêu của đám hổ đói kia sẽ hướng về ta. Chẳng phải như vậy cũng tốt sao? Nam Cung tiểu thư hẳn cũng hiểu thứ bọn họ ngắm đến là cái gì rồi chứ?
Bải Yết sao lại không hiểu. Cái họ muốn chính là DarkCat cô đang lén giữ. Nó là giáp sinh học có khả năng chiến đấu cùng phục hồi cao. Có trong tay thì người bình thường cũng trở thành chiến binh tinh nhuệ. Chính vì lẽ đó mà nói nó như một vũ khí thật không sai chút nào.Bảo Yết giữ kín chuyện này để không làm liên lụy đến ba mẹ nào ngờ vẫn không tránh khỏi. Có phải đây như lời người ta nói là số phận không?
-Câu trả lời của ta vẫn là KHÔNG!!!!
Hoặc Vệ Minh đối với việc Bảo Yết phản đối cũng có chút bất ngời. Nhưng neeis không được thì đành phải thay đổi kế hoạch vậy dù sai chúng vẫn dẫn tới mục đích cuối cùng của hắn.
-Nếu vậy thì ta không ép cô nữa. Hãy đổi chính bản thân cô đi!
-Cái gì?
-Ở thành con búp bê làm việc cho ta!
Hoắc Vệ Minh cười nham hiểm nhìn Bảo Yết. Cô lúc này gần như đang nghiến rang nghiến lợi. Tên khốn kiếp!
Tất nhiên nhìn biểu tình của cô chỉ càng khiến hắn vui vẻ. Như để đổ them tú dầu vào lửa giận của cô hắn còn rất tự nhiên nói rằng:
-Cô không muốn đồng ý nữa cũng được nhưng mà ta rất muốn coi xem Empire còn chống cự được bao lâu.
"CHOANG!!!!!"
Bảo Yết mất bình tĩnh, cô quay sang vớ ngay một chiến bình lớn gần đó tan tành để hả giận. Cô hận! Cô hận! CÔ HẬNNNNNNNNN!!!
Hoắc Vệ Minh nhìn cô với ánh mắt như đối với một kẻ mua vui càng khiến cô muốn điên hơn. Phải mất rất nhiều thời gian để Bảo Yết có thể bình tĩnh lại một lần nữa. Khuôn mặt trầm xuống ánh mắt muốn giết người cô nói:
-Đưa thuốc giải và để ta đưa ba mình về nhà an toàn, ta sẽ làm theo những gì ngươi muốn.
-Rất tốt! Vậy phiền cô đeo thêm cái này vào. Ta không muốn cô giở trò gì trong lúc đi vắng đâu!
Nói rồi hắn chìa ra trước mặt cô một cái vòng cổ còn đang nhấp nhánh ánh đèn đỏ của thiết bị GPS. Bảo Yết nhìn cái còng chỉ giật phắt nó từ tay Hoắc Vệ Minh, ngay trước mặt hắn đeo lên cổ mình rồi hướng cửa đi ra. Trước khi đi ra cô còn để lại một câu cho hắn:
-Ta nhất định sẽ giết ngươi!
-Và ta cũng sẽ chờ!_Hoắc Vệ Minh thản nhiên đáp lại