Chương 6: Viên Bàn Tử

Editor: Linh.
Lý Tùng thấy Quế Thanh Thanh khăng khăng không đi y quán, liền đỡ nàng ngồi vào bên trong một gian hàng bán vằn thắn nghỉ ngơi một chút, lúc này không phải giờ cơm, chủ sạp cũng không nói gì, chẳng qua là Lý Tùng xấu hổ chiếm chỗ ngồi của người ta, liền gọi một bát vằn thắn để cho Quế Thanh Thanh ăn.


Quế Thanh Thanh cười nói: "Ta không đói bụng, chàng ăn đi."
"Nàng ăn đi, tay của nàng rất lạnh, một chén vằn thắn nóng này, cũng có thể khiến người ấm áp."


Quế Thanh Thanh không lay chuyển được hắn, liền ăn vài miếng, uống nước mì, trong chốc lát tay chân nàng không còn lạnh nữa, Quế Thanh Thanh thầm mắng mình không có tiền đồ, lại bị Tống Tử Kiều dọa sợ đến như vậy, bây giờ nàng cũng không phải thiếp của hắn, hắn không có tư cách tùy tiện đánh ch.ết mình, sợ cái gì chứ?


Quế Thanh Thanh vốn ăn ít, hiện tại lại không đói bụng, ăn vài miếng thì không ăn được nữa, nhìn còn thừa lại hơn nửa chén vằn thắn, Quế Thanh Thanh có chút khó xử: "Đại Lang, ta ăn không được....."


Lý Tùng cười nói: "Ăn không hết thì để ta." Hắn bưng chén vằn thắn qua, vài ngụm đã ăn sạch sẽ, ngay cả nước canh cũng uống cạn.
Quế Thanh Thanh đỏ mặt, bát đũa kia nàng đã dùng qua! Làm sao hắn không ngại chứ?
Lý Tùng cười nói: "Khá hơn chút nào chưa? Nếu tốt rồi thì chúng ta đi."


"Ừ, đi thôi." Quế Thanh Thanh đi theo hắn, hai người cùng nhau đi đến cửa hàng tơ lụa Hằng Thịnh Tường, Viên Bàn Tử còn chưa đến, Quế Thanh Thanh chọn mấy khối vải, suy nghĩ xem có nên đi một chuyến đến xưởng nhuộm của Viên Bàn Tử hay không, nếu chờ đến khi Tống Tử Kiều xuống tay, vậy thì đã quá muộn.


available on google playdownload on app store


Quế Thanh Thanh cùng Lý Tùng đang muốn ra cửa, chỉ thấy Viên Bàn Tử khoảng ba mươi tuổi đang tiến vào, khóe miệng Quế Thanh Thanh hiện ra ý cười, vội vàng kêu một tiếng: "Viên Hồng Hi!"
Viên Hồng Hi sửng sốt một chút, đôi mắt nhỏ híp một cái "Ngươi biết ta?"


Quế Thanh Thanh nhìn hai bên một chút, thấp giọng nói: "Vốn là nghe nói Đông gia Hằng Thịnh Tường là một Bàn Tử, mới vừa rồi nhìn thấy ngài, liền thử gọi một tiếng, không nghĩ đến thật sự là ngài..... Chỗ nào không lễ phép xin hãy thứ lỗi, nghe nói xưởng nhuộm nhà các ngài gặp chút phiền toái."


Viên Hồng Hi nghe được câu sau cùng, vẻ mặt lập tức nghiêm túc: "Là ai nói?"
Quế Thanh Thanh thầm nghĩ quả nhiên là vậy, nàng mỉm cười nói: "Có thể nói chuyện một chút sao?"


Tơ lụa của Viên Hồng Hi cạnh tranh không lại Tống gia, liền muốn tìm lối thoát mở một xưởng nhuộm, nào biết sau khi ném vào tuyệt bút tiền bạc đầu tiên, sư phó trả lương cao mời đến lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mất tích, đồ đệ của hắn nhuộm ra màu sắc không được tốt, thương gia đặt hàng ban đầu rối rít trả lại hàng, khiến Viên Bàn Tử sứt đầu mẻ trán. Vốn định lại mời những người khác đến trấn giữ, nhưng người hiểu và theo nghề này ít lại càng ít, trong lúc cấp thiết không tìm được người thích hợp, hết lần này đến lần khác trước sau là một hóa đơn lớn, nếu mà muốn lui đơn thì phải đảm bảo đền bù tổn thất, không lui đơn thì lại làm không được.....


Mấy ngày nay Viên Bàn Tử lo lắng đến phát hỏa, người gầy đi không ít, cả miệng đều là vết bỏng rộp lên. Hắn nghe Quế Thanh Thanh nói lời này, lại nhìn thần thái của nàng, khí độ, phong vận, thì có chút đoán không ra, không biết Quế Thanh Thanh muốn làm cái gì, nhưng mà Viên Bàn Tử là một người thông minh, nếu nữ nhân này tìm hắn, nói không chừng sẽ có vui mừng ngoài ý muốn, hắn vội vàng nói: "Mời vào bên trong nói chuyện."


Quế Thanh thanh nhìn Lý Tùng một cái: "Đại Lang, chàng cũng đi theo."


Theo Viên Hồng Hi đi đến một phòng khách nhỏ, có tiểu nhị đưa trà lên, Quế Thanh Thanh nhấp một ngụm, đi thẳng vào vấn đề nói: "Trong lúc vô tình ta nghe có người nói, "muốn lúc nào cũng phải chú ý động tĩnh xưởng nhuộm của Viên gia, đợi đến khi nào bọn họ không chống đỡ nổi sẽ ra tay, như vậy giá tiền sẽ rẻ một chút."


Viên Bàn Tử lập tức biến sắc "Là ai nói?"
Quế Thanh Thanh cười nói: "Là ai nói không quan trọng. Nếu như xưởng nhuộm của Viên gia không chống đỡ nổi nữa, sớm muộn cũng phải ra tay."
Viên Bàn Tử nhìn chằm chằm Quế Thanh Thanh "Hôm nay ngươi đến đây, không phải chỉ để nói những lời này đi?"


"Đương nhiên là không phải." Quế Thanh Thanh nói: "Năm đó lúc mẫu thân ta lâm chung, đã để lại cho ta mấy tổ truyền dệt nhuộm bí truyền, ta vẫn muốn có một xưởng dệt nhuộm của riêng mình..... Không biết ngài đối với mấy phương thuốc này có cảm thấy hứng thú hay không?"


Viên Bàn Tử nghi hoặc nhìn Quế Thanh Thanh "Không biết là phương thuốc dệt nhuộm nào?"
Quế Thanh Thanh nhàn nhạt nói: "Vải bông màu hồng nhạt có hoa văn mây tía và cành hoa, ngươi cũng đã nghe qua rồi chứ? Vải này lấy màu hồng, lam, đỏ ba loại màu này in lồng vào với nhau......"


Đương nhiên Viên Bàn Tử đã nghe nói qua, hắn nghe xong liền kích động, mặc dù hắn mới vào nghề này, nhưng cũng bỏ vào không ít công sức, hắn đã gặp qua loại vải này, người nhìn vào giống như bảy sắc cầu vồng bồng bềnh ở cuối chân trời, tạo thành ráng ngũ sắc hoa mỹ, ở giữa tô điểm năm cành hoa mai, hoa anh đào, hồng diệp, đủ loại hình dáng hoa văn, là loại hình hoa văn truyền thống, nếu hắn có được loại tay nghề này, cho dù xưởng dệt nhuộm của hắn chỉ có một loại này, cũng đủ cho hắn đặt chân hành nghề!


Quế Thanh Thanh lại nói tiếp: "Còn có vải in hoa màu vàng nhạt." Viên Bàn Tử vẻ mặt chấn động, loại vải này lấy sợi cây gai dệt thành, tính chất nhẹ nhàng mềm mại. Vải bông in màu vàng nhạt, lấy năm loại hoa tô điểm, tao nhã thanh tú, loại vải bông này cho đến bây giờ, vùng Giang Nam cũng chỉ có một nhà xưởng dệ nhuộm có tay nghề này.


Quế Thanh Thanh còn ngại Viên Bàn Tử chưa đủ khiếp sợ, tiếp tục ném ra mồi câu lớn: "Vải in cành hoa có màu lam." Vải này lấy màu lam nhuộm, lại lấy năm màu hoa cúc, hồng hiệp tô điểm đủ loại hoa văn truyền thống.


Thời điểm này, vải vóc bình thường đều cùng một loại màu sắc, xưởng nhuộm ra vải bông chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, dệt nhuộm nơi đó đều là đại sư phụ đứng đầu hành nghề, chính là có tiền cũng khó mời được.


Đôi mắt nhỏ của Viên Bàn Tử nháy lấp lánh: "Không biết vị phu nhân này xưng hô như thế nào?"
Quế Thanh Thanh nhìn Lý Tùng một chút, cười nói: "Vị này đương gia nhà ta, họ Lý."
"Ai u, thất lễ thất lễ." Viên Bàn Tử vội vàng đứng dậy vái chào Lý Tùng.


Lý Tùng cười nói: "Ta đối với những thứ này không hiểu, tất cả đều do thê tử của ta làm chủ." Thật ra thì trong lòng hắn rất kinh ngạc, lúc này Quế Thanh Thanh trầm ổn, tao nhã, hoàn toàn không giống với tiểu nữ nhân e lệ, cần được bảo vệ trong ấn tượng của hắn.


Viên Bàn Tử đối với Quế Thanh Thanh nói: "Nếu phu nhân biết phương thuốc nhuộm in hoa, không biết đối với kỹ thuật biết được bao nhiêu?"


Chỉ biết phương thuốc, không biết kỹ thuật cũng uổng công. Đây là Viên Bàn Tử sợ trong đó có bẫy, cố tình kiếp trước Quế Thanh Thanh đối với dệt nhuộm rất để ý, tự mình không biết học được bao nhiêu, nàng liền nhàn nhạt nói: "Thật ra thì, phương pháp phối chế in hoa này, trước sau tổng cộng có bốn tờ, riêng là biết một cái trong đó, cho dù biết ba tờ trong đó, cũng không được. Ở trong quá trình làm việc, còn có dạy, có những bước, trước tiên phải làm phai màu, sau đó sẽ nhuộm lại màu....."


Viên Bàn Tử vội vàng nói: "Toàn bộ ba cách điều chế này ta đều muốn, không biết phu nhân có điều kiện gì?"
"Ta muốn không nhiều lắm, dệt nhuộm Viên thị ta muốn bốn thành lợi nhuận."


Xưởng dệt nhuộm của Viên Bàn Tử mới xây, quy mô còn nhỏ, tổng cộng đầu tư hơn năm nghìn lượng bạc trắng, bốn thành lợi nhuận cũng chỉ có hai nghìn hai, dùng giá tiền này mua ba loại phương pháp in hoa, bây giờ không tính là đắt, nhưng mà nếu kỹ xảo này là thật, như vậy tương lai xưởng dệt nhuộm sẽ kiếm được rất nhiều, cái này khiến cho Viên Bàn Tử có chút nhức nhối, hắn vừa định mặc cả, Quế Thanh Thanh nói tiếp: "Thật ra thì nếu ta chờ xưởng dệt nhuộm này đổi chủ lại tới nói, cái giá tiền này cũng có thể định xuống, hơn nữa thực lực của hắn, nhất định phải vượt qua Viên thị."


Lời này mặc dù không dễ nghe, nhưng cũng là sự thật, Viên Bàn Tử nhất thời phải đem lời muốn nói nuốt trở về "Không dám không dám, bốn thành lợi nhuận không có vấn đề, mấu chốt là đại sư phụ xưởng dệt nhuộm của ta mời tới, hắn....."


Quế Thanh Thanh đối với chuyện năm đó không rõ ràng lắm, nhưng mà nàng đã sớm đoán được bảy tám phần, không phải là Tống Tử Kiều biết Viên Bàn Tử muốn mở xưởng dệt nhuộm, liền bố trí thế cục như vậy, đả kích Viên Bàn Tử đồng thời, chính hắn cũng tính toán muốn nhặt được một món lợi lớn, đại sư phó bị mất tích đó, đoán chừng chính là do Tống Tử Kiều giở trò quỷ.


Thủ đoạn như vậy, sau này Tống Tử Kiều có sử dụng lại mấy lần, thật là không làm cũng được hưởng. Chẳng qua hắn chưa bao giờ nghĩ đến, lúc trước hắn cho phép Quế Thanh Thanh ra vào thư phòng, Quế Thanh Thanh đã sớm chú ý đến mấy tờ phương thuốc dệt nhuộm mà Tống Tử Kiều coi trọng rồi, sau đó đối với kỹ thuật dệt nhuộm cũng đặc biệt để ý, không có hắn, bởi vì mấy thị thiếp khác của Tống Tử Kiều có thai, Quế Thanh Thanh muốn làm đường lui cho con trai của mình, không nghĩ tới bây giờ lại có tác dụng.


"Không cần Đại Sư Phó cũng có thể làm, ngươi chỉ cần tìm một sư phó hiểu kỹ xảo dệt nhuộm, ta có thể chỉ điểm hắn một chút. Đương nhiên, tốt nhất là người này phải ký khế ước bán thân, phải có lòng trung thành."


Thật ra thì Quế Thanh Thanh không nói, Viên Hồng Hi cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, người mang tuyệt kỹ, bình thường là đời đời tương truyền, quan trọng giống như tính mạng của mình, không phải là vạn bất đắc dĩ, nào có người chịu tùy tiện lấy ra.


Rất nhiều kỹ xảo gì đó, chẳng qua là cách một tầng giấy của sổ rất mỏng, chỉ cần đâm, hay là người trong nghề chỉ điểm một cái là có thể biết được chuyện gì xảy ra, đây cũng giải thích vì sao rất nhiều Đại sư phụ coi trọng.... của mình, không muốn dạy đồ đệ, còn có câu nói "Dạy tốt đồ đệ thì sư phụ ch.ết đói".


Viên Bàn Tử cảm thấy giờ phút này trên trời rơi xuống một chiếc bánh, hắn không chút nào chậm trễ soàn soạt soàn soạt viết một cái khế ước, lại xin hàng xóm cửa hàng Đông gia làm người chứng kiến.
Quế Thanh Thanh suy nghĩ một chút, đem Lý Tùng gọi vào, hỏi: "Đại Lang, chàng có ý kiến gì không?"


Lý Tùng cảm thấy: "Ta chính là cảm thấy quá hời cho hắn, thật ra thì nàng muốn năm phần lợi nhuận hắn cũng không có ý kiến."
"Nhưng mà hắn là một người buôn bán lão luyện." Kiếp trước Viên Bàn Tử ở trong giới thương nhân của Thanh Phổ huyện vẫn có chút danh vọng.


Quế Thanh Thanh giải thích: "Hai chúng ta đều không thích hợp kinh doanh cửa hàng, con cái gia đình thương nhân tương lai đều không thể tham gia thi cử, tốt nhất chúng ta đừng mang danh thương nhân. Cho nên trên khế ước này, vẫn nên viết tên ta đi! Tương lai chàng là nhất gia chi chủ, nếu như viết lên tên của chàng, chúng ta về sau sẽ là gia đình thương nhân. Viên lão bản bỏ nhiều sức lực, nhận nhiều lợi nhuận hơn cũng là phải."


Lý Tùng nghe Quế Thanh Thanh nói hắn là nhất gia chi chủ, nhất thời cười đến không thấy mắt đâu: "Thanh Thanh, đây là phương thuốc mẹ nàng lưu lại, đương nhiên là của hồi môn của nàng, nàng nói như thế nào thì là như vậy."


Quế Thanh Thanh thử dò xét ý tứ của hắn, cười nói: "Đây là của mẹ ta để lại cho ta và tỷ tỷ, chẳng qua thời điểm mẹ ta qua đời, tỷ tỷ ta đã xuất giá, mẹ ta kể, phương thuốc này nếu đổi thành tiền, ta nguyện ý cho tỷ tỷ bao nhiêu chính là bấy nhiêu. Cho nên sau này ta cũng không nói cho tỷ tỷ là có chuyện như vậy, nhưng mà sau này lấy được tiền, ta muốn chia cho nàng một phần....."


Lý Tùng không sao cả nói: "Chuyện này tùy ý nàng." Hắn vốn cũng không trông cậy vào Quế Thanh Thanh sẽ có của hồi môn, đương nhiên đối với chuyện này không thèm để ý.


Quế Thanh Thanh nhìn khế ước kỹ một chút, lại đưa cho Lý Tùng, nàng cũng không biết Lý Tùng có biết chữ hay không, nhưng mà nhìn Lý Tùng nghiêm túc nhìn khế ước một lần từ đầu đến cuối, Quế Thanh Thanh biết hắn nhất định biết chữ.
Thanh Thanh: "Ký tên đồng ý đi."


Ký xong khế ước, còn phải đến nha môn đăng ký lưu vào sổ, đoàn người chạy đến nha môn.


Quế Thanh Thanh vừa đi vừa cùng Lý Tùng giải thích: "Ta vốn muốn cầm phương thuốc này đổi tiền chữa bệnh cho Tứ lang, bất đắc dĩ là Thanh Phổ huyện của chúng ta không có xưởng dệt nhuộm, đi sang nơi khác, ta là một nữ nhân có chồng không dám đi, cho nên hôm nay mới có cơ hội....."


Lý Tùng cầm tay Quế Thanh Thanh nói nhỏ: "Nàng hết lòng vì Tứ lang, cha khen nàng không ít....."
Quế Thanh Thanh trong lòng ấm áp, cười nói: "Hôm nay vừa đúng lúc đi nha môn, không bằng chúng ta cùng nhau đem hộ tịch sửa lại."


Lý Tùng cười nói: "Được." Sửa lại hộ tịch hai người họ sẽ chân chính trở thành người một nhà, Lý Tùng hưng phấn không biết nên nói cái gì cho phải, chính là cười khúc khích.


Đoàn người vừa mới đi tới cửa nha môn, chỉ thấy Huyện lệnh một thân quan phục đang cung tiễn một người trẻ tuổi ra cửa, hai người trò chuyện vui vẻ, người trẻ tuổi kia nhận lấy dây cương từ tay người làm, vừa muốn lên ngựa, chợt thấy Lý Tùng, nhất thời cả mặt đều là vui mừng "Lý Tùng? Không nghĩ đến huynh lại sống tại huyện Thanh Phổ! Làm ta tìm thật khó!"


Lý Tùng sửng sốt một chút, sau đó bình tĩnh cười chắp tay "Thì ra là Tần công tử, hạnh ngộ!"






Truyện liên quan