Chương 8: Tiểu Mãn Đến
Editor: Linh.
Quế Thanh Thanh một đường vừa đi vừa lo lắng, chỉ sợ gặp phải đăng đồ tử, xa xa nhìn thấy Lý gia thôn, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Đi tới cửa nhà, lại gặp được Vương thị, Quế Thanh Thanh cười nói: "Tam tẩu, sao lại không vào nhà?"
Vương thị bước nhanh vài bước kéo tay Quế Thanh Thanh "Ta đây còn không phải là đang chờ ngươi! Đúng rồi, sao ngươi còn gọi ta là Tam tẩu? Ta phải gọi ngươi là Đại tẩu mới đúng! Chậc chậc, ngươi thật là có bản lĩnh, mặt của đại ca như vậy ngươi cũng không sợ..... Ai, xem ta nói chuyện này, thật là đáng đánh đòn, Thanh Thanh a, một thân quần áo này của ngươi thật là xinh đẹp, là đại bá mới mua cho ngươi phải không? Sau khi tái giá ngươi nhưng lại một bước lên trời....."
Quế Thanh Thanh nghe lời này cũng không vui vẻ, thật sự là sẽ phải mặc kệ nàng ta, Vương thị bùm bùm nói một trận, cho đến khi nàng ngừng nói, Quế Thanh Thanh mới hỏi: "Ngươi đến đây có việc?"
"Đúng vậy, ta tìm cha chồng có việc." Lúc này trong lòng Vương thị như có năm móng vuốt cào vào tim, thì ra là nàng nghe người ta nói Lý Tùng thuê xe ngựa kéo về hai rương lớn đồ tốt, sau lại có người nói Lý Tùng ở bên ngoài phát tài lớn, cố ý mặc rách rưới trở về, chính là thử dò xét huynh đệ bọn họ, Vương thị không tin, liền muốn đến xem trong rương có đồ gì tốt, nhưng mà đi đến cửa lớn của nhà cũ, nhìn thấy Lý Tùng đang ở trong sân trồng rau, nàng sợ, có chút không dám đi vào trong.
Gương mặt của Lý Tùng, trừ vết đao kinh người phía trên, đôi mắt lạnh như băng cũng khiến cho người ta sợ, nàng đang do dự ở cửa, lại gặp được Quế Thanh Thanh trở về.
Vương thị nhìn bộ đồ Quế Thanh Thanh mặc trên người, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tỵ! Đây còn chưa biết thế nào, đại bá của hắn đã mua quần áo tốt cho Quế Thanh Thanh! Hình như còn nghe người ta nói Lý Tùng còn mua đất xây nhà mới, xem ra hắn thật sự phát tài!
Thật ra thì Lý Tùng trở lại, Hồ thị giả vờ bệnh làm ầm ĩ, Lý Bách thì có ý nhận phụ thân cùng đại ca qua nhà hắn ở, nhưng mà hắn trước sau như một không phải chủ nhà, cùng Vương thị thương lượng, Vương thị lập tức cùng hắn ầm ĩ một trận, Lý Bách sợ đến mức không dám nói gì nữa. Bây giờ Vương thị có chút hối hận lúc ấy không nghe lời trượng phu, đã sớm biết đại bá ca là người thấu tình đạt nghĩa, nếu như hắn ở bên ngoài thật sự phát tài, sẽ không thể nào bạc đãi bọn họ.
Quế Thanh Thanh cũng đoán được mấy phần ý định của Vương thị, nàng cười nói: "Đã có việc, không bằng vào nhà nói."
"Tốt." Vương thị đi theo Quế Thanh Thanh vào phòng.
Lý Tùng nhìn thấy Quế Thanh Thanh trở lại, ngừng việc trong tay hỏi: "Tại sao trở về sớm như vậy? Ta còn muốn trồng rau xong sẽ đi đón nàng."
Quế Thanh Thanh cười nói: "Ta đã nói không cần đón, đường lại không xa."
Lúc này, Lý Phúc Mãn từ trong nhà đi ra, Vương thị vừa thấy, vội vàng nói: "Cha, Con dâu tới là có chuyện này muốn nói cùng ngài, là như thế này, tối hôm qua con dâu thương lượng cùng Nhị lang làm thế nào cũng không ngủ được, suy nghĩ phòng ở này đã quá cũ, tuy nói là đổi nóc nhà, nhưng mà phòng này chung quanh gió lùa, Nhị lang suy nghĩ phụ thân ở chỗ này quá ủy khuất, không bằng chuyển đến nhà ta ở."
Trong lòng Vương thị có chút đắc ý, cha chồng nếu chịu đến nhà mình ở, đại bá ca cũng có thể sẽ đi theo, dù sao chuyện với Quế Thanh Thanh bát tự mới có nhếch lên, còn chưa có bày tiệc rượu! Chờ hắn đến nhà mình, mình lại tìm hiểu trước một chút, nếu như đại bá ca thật sự có tiền, biểu muội nhà mẹ còn chưa có lấy chồng, mặc dù dáng dấp không xinh đẹp động lòng người bằng Quế Thanh Thanh, nhưng là đại cô nương còn chưa có lấy chồng, còn có đồ cưới.....
Vương thị tính toán không tệ, không cần nghĩ Lý Phúc Mãn nói: "Không cần, ta ở đây rất thoải mái. Ngươi bận việc gì thì đi làm đi! Nhà ta nhỏ, không có chỗ....."
Nụ cười trên mặt Vương thị nhất thời cứng lại, vẻ mặt có chút xấu hổ, lão gia tử thậm chí ngay cả phòng cũng không cho vào!
Quế Thanh Thanh một bên cười giải vậy: "Ta thế nhưng lại quên, ngày hôm qua đổi nóc nhà, trong nhà lộn xộn chưa thu thập tốt, chờ ngày khác sẽ mời vào nhà ngồi."
Vương thị mất hứng, còn muốn nói gì, chợt thấy ánh mắt lạnh lùng của Lý Tùng, thì có chút hoảng loạn, vội vàng nói đôi lời xã giao, liền xoay người rời đi.
Lý Phúc Mãn thở dài, những năm này, trong mấy con dâu ai làm người như thế nào, ông biết được nhất thanh nhị sở [ý nói là biết rõ ràng], làm sao sẽ ngu ngốc nghe theo? Từng người một lòng tràn đầy tính toán, Lý Phúc Mãn lắc đầu, xách theo sọt đựng phân đi ra ngoài.
Quế Thanh Thanh trở về nhà, nhìn thấy hai rương lớn của Lý Tùng đã ở trong phòng nàng, không khỏi ngây ngẩn cả người, Lý Tùng theo vào nói: "Thanh Thanh, phòng của ta có quá nhiều đồ, không bỏ được, liền mang đến phòng của nàng. Đây là chìa khóa rương, nàng cầm đi, đồ vật bên trong thích cái gì, cứ việc lấy."
Quế Thanh Thanh cũng không khách khí, nhận lấy chìa khóa, Lý Tùng nói tiếp: "Đúng rồi, trong rương này ta còn có hai bộ quần áo, cho nên hai khối vải kia nàng từ từ làm là được, không cần phải gấp."
Quế Thanh Thanh có chút dở khóc dở cười, người này, nhất định là cố ý!
Lý Tùng có cảm giác thủ đoạn nhỏ của mình đã sớm bị hai tròng mắt trong suốt của nàng nhìn thấu, cảm thấy có chút ngượng ngùng, vội vàng nói sang chuyện khác hỏi: "Cha nàng có nói gì không?"
"Không có, cha ta uống rượu nên cái gì cũng tốt..... Đúng rồi, chàng cho ta hai lượng bạc, ta đưa cho cha ta, đổi lại đôi khuyên tai mẹ ta lưu lại." Quế Thanh Thanh vừa nói, vừa đem khuyên tai lấy ra, Lý Tùng cười nói: "Đôi khuyên tai này cũng không rẻ, cha nàng lỗ lớn....."
Quế Thanh Thanh "Phốc xích" cười một tiếng, ngay sau đó lại kinh ngạc, nàng nhìn Lý Tùng một cái: "Làm sao chàng biết nó không rẻ?"
"Nếu ta đoán không nhầm, phía trên kia có ấn ký của Hâm Thuận châu báu phải không?"
Đại danh của Hâm Thuận châu báu Quế Thanh Thanh cũng biết đến, nàng vội vã nhìn kỹ đôi khuyên tai, quả nhiên ở chỗ khó có thể thấy phát hiện một ấn ký nho nhỏ, nếu như Lý Tùng không nói đến, Quế Thanh Thanh thật đúng là không phát hiện được, cũng không biết trước kia Lý Tùng làm cái gì, làm sao có thể biết những cái này, vốn muốn hỏi, lại muốn hắn nguyện ý nói cho mình biết, đương nhiên là, Quế Thanh Thanh đem lời muốn nói nuốt xuống.
Lý Tùng thấy Quế Thanh Thanh cầm khuyên tai xuất thần, cười nói: "Có muốn ta đeo lên giúp nàng hay không?"
"Không..... Không cần....." Quế Thanh Thanh đỏ mặt, lỗ tai là nơi mẫn cảm nhất của nàng, nàng còn chưa muốn cho Lý Tùng chạm vào "Đã lâu rồi ta không có đeo trang sức, ta sợ đau."
"Sẽ không, ta sẽ cẩn thận, đảm bảo không làm nàng đau." [chỉ đọc câu này chị em có thấy mờ ám không:v ]
Quế Thanh Thanh nhất thời luống cuống "Không, thật sự không cần! Sau này hãy nói." Nàng vội vàng cất khuyên tai đi.
Lý Tùng cười cười, cũng đành vậy thôi.
Bởi vì không vội làm quần áo cho Lý Tùng, Quế Thanh Thanh tính toán trước may quần áo cho tôn tử nhà Nhị thẩm, mấy ngày nữa người ta sẽ mời khách, lễ vật còn chưa đưa đến, như vậy không tốt.
Quế Thanh Thanh bận rộn suốt hai ngày, làm cho tiểu hài tử một bộ đồ mới, trước ngực thêu một mảnh Phú Quý Mẫu Đơn đồ, kèm thêm một đôi giày đầu Hổ, quần áo giày cũng làm đặc biệt tinh xảo, Quế Thanh Thanh nhìn cũng yêu thích không buông tay, hôm nàng đem lễ vật đưa đi, Nhị thẩm Tống thị cùng con dâu Đõ thị nhìn thấy, cũng khen không dứt miệng.
Quế Thanh Thanh nhìn hài tử mới sinh ra không lâu, béo mập đặc biệt khả ái, nàng không khỏi nghĩ đến hài tử của mình, trong lòng liền không tốt lắm, rất nhanh liền cáo từ Nhị thẩm ra về, ấm ức hướng phía nhà mình đi, đi chưa được mấy bước liền nghe thấy sau lưng có người kêu: "Nhị tỷ, tỷ chờ một chút."
Quay đầu nhìn lại, bóng dáng nho nhỏ rõ ràng là đệ đệ Tiểu Mãn, không khỏi ngây ngẩn cả người, vội vàng nghênh đón: "Đã xảy ra chuyện gì sao? Xem đệ chạy đến đầu đầy mồ hôi." Nàng vừa nói, vừa móc khăn tay lau mồ hôi cho tiểu Mãn.
Tiểu Mãn thở hổn hển nói: "Nhị tỷ, không xong, có một người tới nhà chúng ta, nói là cái gì cửa hàng tơ lụa Đông gia ở huyện thành phái tới, đang cùng cha mẹ nói, muốn mua tỷ làm thiếp đấy! Ta tới đưa tin cho tỷ, ngươi mau mau tìm cách đi....."
Lúc này mồ hôi lạnh của Quế Thanh Thanh chảy ra, một màn này cùng kiếp trước giống nhau, Tống Tử Kiều cư nhiên phái người đến mua mình! Chẳng lẽ, đây chính là số mạng của nàng sao?
Quế Thanh Thanh nhớ tới ngày đó nàng cùng Lý Tùng về nhà, Tống Tử Kiều phái người đi theo, lúc ấy tiểu mãn đã nói có người nằm trước cửa nhà bọn họ nhìn lén vào bên trong, nói không chừng chính là người Tống gia phái đến.....
Quế Thanh Thanh đầu tiên là sợ, sau lại nghĩ đến chính mình đã gả cho Lý Tùng, nhất thời cảm thấy nhẹ nhàng không ít, nàng từ trong hầu bao móc ra hai đồng tiền, Quế Thanh Thanh đưa cho tiểu Mãn "Cái này đệ giữ lại mua đường ăn, sau này nghe được chuyện gì quan trọng, nhớ tới nói cho Nhị tỷ. Đúng rồi, Nhị nương có đưa đệ đi học hay không?"
"Nương đã chuẩn bị xong tứ lễ đưa cho phu tử, nói là ngày mai sẽ đi."
Quế Thanh Thanh gật đầu một cái "Vậy thì tốt, đệ mau trở về đi thôi, tránh cho người trong nhà không tìm thấy đệ lại sốt ruột."
Mắt thấy tiểu Mãn đi xa, lúc này Quế Thanh Thanh mới xoay người về nhà, mặc dù có Lý Tùng làm chỗ dựa, cước bộ của nàng vẫn có chút nặng nề, Tống gia không phải là nhà mà người bình thường có thể chọc được, muốn người có người, muốn tiền có tiền, cho dù có Lý Tùng ở đây, chống lại Tống gia cũng khác gì con kiến lay cây cổ thụ, Quế Thanh Thanh vẫn có chút lo lắng.
Lý Tùng đang ở trong sân phơi thóc giống, thấy Quế Thanh Thanh sắc mặt không tốt trở lại, vội hỏi: "Nàng làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"
"....." Quế Thanh Thanh lắc đầu một cái.
Lý Tùng vội vàng đi tới: "Đây là làm sao vậy? Ai nói lời gì khó nghe với nàng hay sao?"
Đều nói trước của quả phụ thị phi nhiều, mấy ngày nay người trong thôn thảo luận về Lý Tùng và Quế Thanh Thanh không ít, Quế Thanh Thanh không ra cửa, cũng không nghe thấy tin đồn gì. Lý Tùng vẫn biết chút ít, hắn nghe xong cũng chỉ cười cho qua, xông xáo bên ngoài nhiều năm, Lý Tùng đã gặp nhiều mặt khác của xã hội, đối với chuyện như vậy căn bản là không để ở trong lòng.
Quế Thanh Thanh vẫn còn lắc đầu "Ta không có nghe được cái gì....." Suy nghĩ một chút, nàng hỏi: "Đại Lang, chàng còn nhớ rõ người nam nhân lần trước gặp ở cửa tiệm may hay không?"
"Sao vậy? Nàng gặp phải hắn? Mới vừa rồi không phải nàng đi nhà của Nhị thẩm hay sao?"
"Ta từ nhà của Nhị thẩm ra ngoài, nhìn thấy tiểu Mãn....." Lý Tùng không hiểu chuyện này sao lại cùng tiểu cữu tử nhấc lên quan hệ, liền tập trung lắng nghe, Quế Thanh Thanh nói: "Tiểu Mãn chạy tới nói cho ta biết, có người cùng cha ta và Nhị nương nói, muốn mua ta làm thiếp..... Ta đoán chính là hắn, người chúng ta gặp ở trước cửa tiệm may, thật ra thì ta đã nhìn thấy hắn, ở cửa hàng tơ lụa Thụy Sinh Tường, hắn chính là Đông gia của cửa hàng kia Tống Tử Kiều....."
Mặc dù Lý Tùng trở về được một thời gian ngắn, nhưng đại danh của Tống Tử Kiều hắn đã nghe nói qua, nhìn thấy sắc mặt Quế Thanh Thanh không tốt, hắn vội vàng an ủi: "Không phải sợ, coi như hắn có tiền thì có thể như thế nào? Nàng đã là thê tử của ta, cha mẹ nàng cũng không có quyền bán nàng."
Những con ma bạc lúc đánh cược mù quáng, sẽ bán vợ con, nếu như Tống Tử Kiều bỏ ra số tiền lớn, người nhà mẹ nàng không có quyền bán nàng, nhưng mà Lý Tùng có quyền bán, hắn sẽ làm như thế nào?
Hiện tại Quế Thanh Thanh có chút thần hồn nát thần tính, nàng yếu ớt hỏi: "Đại Lang, nếu như hắn đến đây mua ta thì sao?"
"Đừng suy nghĩ lung tung." Lý Tùng cảm thấy có chút buồn cười, hắn kéo tay Quế Thanh Thanh cười nói: "Nàng yên tâm, bao nhiêu tiền ta cũng không bán.