Chương 51

Hiền phi cũng không hiểu vì sao A Uyển lại giúp mình nói chuyện, nhưng cũng theo ý A Uyển nói thêm :”Hoàng thượng minh xét, lúc trước thiếp tr.a hỏi, tên nô tài này chỉ nói bị Tần chiêu nghi mua chuộc mới làm ra chuyện này. Lúc này hắn lại dám nói với người là thiếp sai khiến, lời nói từ miệng hắn không hề chân thật.”


Giờ khắc này, trong lòng Hiền phi hận không thể kéo tên nô tài Hà Đại Lực này ra dùng đại hình hành hạ một trận, nhất định phải khiến cho tên nhãi này khai ra kẻ chủ mưu đằng sau, nàng thật muốn xem thử là kẻ nào dám tính kế nàng.


Hoàng thượng nghe vậy nhíu mày, ánh mắt nhìn Hà Đại Lực giống như nhìn vật ch.ết. Một tên nô tài to gan, lừa trên gạt dưới không nói, còn dám mang chủ tử ra đùa giỡn trong lòng bàn tay :”Cẩu nô tài. còn không mau khai thật ra!”


Hà Đại Lực bị giọng nói đầy hàn khí của Hoàng thượng làm cho chấn động, nhưng vẫn ngoan cố :”Nô tài oan uổng! Đúng là Hiền phi nương nương sai khiến nô tài làm! Lúc nãy Hiền phi nương nương còn bắt nô tài đem chuyện này vu cho Tần chiêu nghi, nô tài thật sự không dám trái lệnh!”


Việc này càng lúc càng dính líu tới nhiều người, A Uyển nhận thấy điều này cũng không vui vẻ gì, cục diện như vậy chẳng phải rất hợp ý kẻ giật dây đằng sau sao? Vừa kéo Hiền phi xuống nước, lại còn khiến mình trở thành cái gai trong mắt của các phi tần hậu cung, mưu kế một tên trúng hai nhạn này hay thật.


Khóe môi A Uyển cong lên, nhìn Hà Đại Lực :”Tên nô tài như ngươi oan uổng sao? Từ đầu tới cuối không câu nào là thật, cung nhân của ta vào Nghiễm Trữ cục bị ngươi chế nhạo như thế nào? Ở Nghiễm trữ cục ngươi là một kẻ to gan làm loạn, bây giờ chưa nói tới việc dám lừa gạt chủ tử, lại còn dám phản bội vu cáo cho chủ tử, tội đáng ch.ết vạn lần.”


available on google playdownload on app store


Lại quay sang nhìn Hoàng thượng :”Hoàng thượng, thiếp thấy tên nô tài to gan này dám làm ra chuyện như vậy, tham sống sợ ch.ết, lại còn dám kéo các tỷ muội khác xuống nước, thật không thể tha tội. Thần thiếp cũng chưa chịu ảnh hưởng gì lớn, hay là lôi tên nô tài này xuống trừng trị rồi kết thúc mọi việc, đỡ phải khiến cho các tỷ muội bất hòa.”


Kẻ chủ mưu khéo léo tính toán như vậy, A Uyển càng không muốn để kẻ đó vừa ý. Muốn Hoàng thượng kết thúc mọi việc, không muốn tr.a hỏi thêm nữa. Dù rất muốn biết rốt cuộc đó là kẻ nào, nhưng việc nhỏ không nhịn ắt sẽ hỏng việc lớn, A Uyển không ngốc tới mức làm chuyện có hại như vậy.


Vả lại lúc trước Hiền phi đã tr.a hỏi được việc này dính líu tới Tần chiêu nghi, Tần chiêu nghi là người của hoàng hậu. Bây giờ Hiền phi còn đang bị Hà Đại Lực dẫn theo nhiều đường, thật ra suy nghĩ kĩ một chút sẽ thấy được manh mối.


Hoàng thượng nghe vậy gật đầu, cũng nhận ra kẻ chủ mưu đằng sau muốn gây ra sóng gió hậu cung, về phần đó là ai thì Hoàng thượng cũng đã có suy đoán của riêng mình :”Được, lôi hắn xuống, cho các quản sự sáu cục đều tới xem hậu quả của hắn.”


Bị kéo xuống, sợ là Hà Đại Lực không thể thấy được ngày mai, chẳng qua đây là kết cục hắn tự tìm.
Chuyện tố cáo này coi như xong, Hoàng thượng quay sang nhìn Hiền phi, nói :”Xem ra ái phi quản lí Nghiễm Trữ cục và Thực Thiện cục có nhiều thiếu sót, lại còn rất cực khổ!”


Đương nhiên Hiền phi hiểu được Hoàng thượng nói lời này còn có ý khác :”Không hề cự nhọc, thiếp chỉ mong góp sức lực của mình san sẻ gánh nặng giúp Hoàng thượng , chuyện lần này là do thiếp quản giáo còn thiếu sót, mong Hoàng thượng thứ tội.”


Hoàng thượng cũng cười một tiếng :”Trẫm làm sao có thể để ái phi khổ cực được, hay trẫm cho người trợ giúp nàng?” Ý lời nói là muốn phân chia quyền lực của Hiền phi cho người khác.


Hiền nay nàng ta chẳng qua chỉ tạm thời cai quản hậu cung, chờ hoàng hậu làm lễ Phật xong, nàng ta vẫn phải trả lại quyền quản lý hậu cung. Bây giờ được chút nào hay chút đó, tuy Hiền phi không phải người vì ham mê lợi ích mà mê muội tâm can, nhưng cơ hội xếp người của mình vào trong tốt như vậy, đâu dễ gì bảo nàng chắp tay nhường lại, làm sao có thể cùng chia sẻ với ngươi khác?


“Đa tạ Hoàng thượng thương cảm, chỉ là thiếp đâu dám nhận hai chữ “cực khổ” này. Việc này là do thiếp sơ sẩy, lần sau thiếp sẽ dốc hết sức không để xuất hiện thêm những chuyện như vậy khiến Hoàng thượng phiền lòng nữa!”


Hoàng thượng nghe vậy, khẽ gật đầu, theo thói quen lại gõ ngón tay lên mặt bàn :”Đã như vậy, trẫm sẽ nhìn xem biểu hiện của ái phi, ái phi đừng làm trẫm thất vọng.” Nói xong liền lệnh cho Lý Đắc Nhàn dẫn Hiền phi ra ngoài, nhìn theo bóng lưng Hiền phi, trong mắt Hoàng thượng không hiện lên chút tình cảm nào.


Hiền phi bước ra khỏi Chính Kiều cung, lên kiệu, bàn tay vẫn còn nắm lại thành đấm không buông ra. Khuôn mặt Hiền phi bình thường luôn không tỏ ra vui giận lúc này lại hiện ra vẻ nhẫn nhịn cơn giận cực hạn. Nàng luôn luôn tự cho là mình thông minh, không ngờ thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Bị kẻ khác tính kế lại không hề phát hiện ra, mấy ngày nay quá mức trôi chảy, còn nghĩ mọi việc đang ở trong lòng bàn tay mình, không tránh được có chút sơ suất, không ngờ một sơ suất nhỏ này lại tạo cơ hội cho người khác che mắt.


A, Hiền phi nghĩ đến đây, trong mắt hiện lên một tia quyết đoán, hơi ngửa đầu hít nhẹ một hơi, lại lộ ra cái cổ trắng nõn, lập tức không còn vẻ mặt lúc nãy, lại khôi phục nét mặt thanh cao tranh nhã như trước.
—————–


“Hoàng thượng?” Thấy Hoàng thượng hơi có chút xuất thần, A Uyển nhẹ nhàng gọi một câu, nhưng Hoàng thượng lại không phản ứng.


A Uyển nhìn thức ăn ngon trên bàn, khó khăn lắm Hiền phi mới đi, rốt cuộc lại có thể tiếp tục dùng bữa, liền quyết định gạt Hoàng thượng sang một bên. Một bàn thức ăn này mình còn chưa động vào mà,chén đĩa Hoàng thượng sử dụng khác hoàn toàn với của phi tần, may mà chén đĩa này đặc chế, phía dưới có trang bị thêm bộ nước nóng có tác dụng giữ ấm, A Uyển vui sướng sai bảo cung nhân hầu hạ mình dùng bữa.


Chờ Hoàng thượng từ trong suy nghĩ khôi phục lại tinh thần, lại phát hiện người bên cạnh đang bận bịu nhai luôn miệng, dáng vẻ lúc ăn nhã nhặn lịch sự như thế nhưng tốc độ lại cực kì nhanh.
Thấy thế Hoàng thượng không nhịn được bật cười, “Lúc này còn có tâm tình ăn uống? Hử?”


Ai ngờ vật nhỏ không tim không phổi này nghe mình hỏi xong cũng không thèm trả lời, tiếp tục vùi đầu vào bàn ăn, tập trung dùng bữa.


Vữa nãy Hoàng thượng dùng bữa coi như đủ, lúc này chỉ ngồi uống trà, nhìn vật nhỏ dùng bữa, lúc thì nhíu mày, khi thì đôi mắt lại như tỏa sáng, vẻ mặt biến hóa rồi lại biến hóa thật thú vị.


Lát sau A Uyển dùng xong bữa cũng buông đũa xuống. Không chờ nàng ra tay, Hoàng thượng ngồi bên cạnh đã kịp thời đưa cho nàng một chén nước, khiến A Uyển vô cùng ngạc nhiên.
Nhận chén nước vào tay hớp vài hớp, :”Hoàng thượng, sao tự nhiên lại săn sóc thiếp như vậy?”


“Trước tiên cho nàng ăn uống no đủ, sau đó trẫm sẽ hỏi tội nàng sau.” Nghe A Uyển hỏi như vậy, Hoàng thượng nhíu mày trả lời, giọng điệu khi nói lời “hỏi tội” này lại giống như đang nói một chuyện hết sức bình thường như “tối nay ăn gì”.


A uyển ngẩn người, “A?” Làm thế nào lại xuất hiện ra chuyện trị tội gì đây?”


Hoàng thượng nhìn người trước mặt lại khôi phục bộ dạng ngơ ngác như cũ, tâm trạng lập tức vui vẻ, đưa tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của A Uyển :”Thế nào? Trẫm hỏi cũng không thèm trả lời? Ăn uống no đủ mới để ý tới trẫm, chẳng lẽ không phải tội lớn?” Số người dám coi thường hắn cũng không nhiều lắm đâu!


Vẻ mặt A Uyển bừng tỉnh, thì ra nguyên nhân là thế, lúc nãy nàng còn đang bận dùng bữa, đâu có khả năng phân tâm nói chuyện cùng hoàng thượng. Biết Hoàng thượng đang hù dọa mình, A Uyển ngạo kiều (kiêu ngạo nhưng vẫn ngọt ngào) lắc đầu :”Hoàng thượng chỉ hù dọa thần thiếp thôi, không phải người còn đang bận nhìn theo bóng lưng Hiền phi mà mất hồn sao? Thần thiếp gọi người, người cũng đâu thèm để ý tới. Thần thiếp đâu biết khi nào người phụ hồi tinh thần lại cùng thần thiếp nói chuyện, là thiếp tự làm mình mất mặt, không còn cách nào khác đành phải tập trung dùng bữa thôi!”


A Uyển lúc ngụy biện luôn trưng vẻ mặt không được như ý, Hoàng thượng lắc đầu, cưng chìu cười :”Nàng chỉ giỏi ngụy biện!”


Cung nhân nhanh chóng dọn dẹp chén đĩa trên bàn, không hề gây ra tiếng động nào ảnh hưởng tới cuộc nói chuyện của chủ tử. Lúc này bụng nhỏ tròn vo của A Uyển có chút khó chịu, liền kéo tay Hoàng thượng áp lên bụng mình, thoáng cau mày :”Bụng thiếp khó chịu!”


Hoàng thượng lập tức bị chọc cười vang :”Phải vậy, cho nàng tham ăn!” Ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng tay Hoàng thượng vẫn cứ dùng một chút lực xoa xoa bụng nhỏ của A Uyển, thế nhưng hình ảnh này nghĩ thế nào cũng cảm thấy quen thuộc.


Thoáng nghĩ ra nếu vật nhỏ này mang thai, mình lại cùng hài tử làm quen không phải sẽ giống thế này sao? Nhưng thấy vật nhỏ ra vẻ thoải mái, miệng cứ nhỏ giọng lầm bầm, ý nghĩ vừa rồi của Hoàng thượng tiên tan thành mây khói, lại trở về với hình ảnh sủng ái xoa cái bụng ăn uống quá no của vật nhỏ.


Xoa nhẹ một lúc lâu nhưng A Uyển vẫn còn thấy khó chịu, nàng đứng dậy kéo tay Hoàng thượng muốn đi dạo trong viện một chút tiêu thực.


Lúc này ánh trăng còn chưa hiện rõ giữa trời đêm, chỉ là một vầng sáng lớn ẩn nấp sau những đám mây. Trong đình viện có treo đèn lồng nên dù không có ánh trăng, quang cảnh vẫn không hề u ám.


Đi được vài vòng, A Uyển đã có chút dễ chịu hơn, ngửa đầu lên bắt đầu làm nũng :”Hoàng thượng, thỉnh cầu lúc trước của thiếp, người nghĩ sao rồi?”


Hoàng thượng cũng không ngờ sau khi xem trò nháo kịch của Hiền phi, A Uyển vẫn còn nhớ tới việc thỉnh cầu mình thu nhận nàng. Cũng không vội trả lời, hoảng thượng chỉ đưa tay xoa đầu A Uyển :”Thế nào, không phải Hiền phi đã nói sẽ không để thiếu hụt phân lệ của nàng hay sao? Thế nào vẫn còn nhớ chuyện của trẫm?”


A Uyển chặn đẩy bàn tay của Hoàng thượng ra, may mà hôm nay nàng không búi tóc cao như trước, nếu không lại để cho người này trêu ghẹo, tóc nàng sẽ rối tung mất :”Cái này, lại không giống với việc Hoàng thượng thu nhận thiếp .”


A Uyển cảm thấy, thức ăn của Chính Kiều cung tuy không ngon bằng các món ăn của Minh Tốlàm ra, nhưng hơn hẳn ở chỗ các món ăn đa dạng. Ở đây ăn vài ngày, sau đó về miêu tả lại cơ bản các món ăn này cho Minh Tố , chẳng phải sau này mình sẽ luôn có các món ăn mới để dùng sao? A Uyển nghĩ ra biện pháp này lại thấy cực kì tốt.


Vừa nhào qua ôm lấy tay hoàng thượng, A Uyển liền đem sức nặng của mình dựa vào người hoàng thượng, dùng bữa tối xong dù có thêm chút năng lượng, nhưng đã đi vài vòng rồi, A Uyển thấy mình cũng chịu vất vả nhiều rồi, được chứ?


Hoàng thượng lại lắc đầu :”Nàng thật là già mồm át lẽ phải, ngày thường người nào khiến nàng mất mặt mũi, nàng không phải là đánh thẳng tới cửa viện người ta sao? Sao bây giờ lại ngoan như vậy, nói trẫm nghe xem!”


A Uyển nghe vậy trợn tròn mắt nhìn hoàng thượng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy lên án, giọng nói còn mang theo chút tức giận :”Đâu phải lúc nào cũng có thể dùng cùng một biện pháp như vậy? Hoàng thượng nói với thiếp những gì, chẳng lẽ người đã quên rồi? Thần thiếp vẫn chưa tìm ra biện pháp mới, trước cứ để đó, chờ thiếp tìm được biện pháp rồi mới đánh tới cửa sau là được, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn mà!”


Thấy Hoàng thượng định mở miệng dạy bảo mình, A Uyển liền chen vào chuyển đổi đề tài câu chuyện.


“Không phải vì thần thiếp thấy Hoàng thượng vất vả sao? Đâu thể đem những việc nhỏ nhặt ấy làm phiền người? Hoàng thượng là người nhật lí vạn ky ( làm chủ một quốc gia có quá nhiều công việc quan trọng cần phải giải quyết), dù sao vẫn không thể quan tâm những chuyện vặt vãnh ấy của thiếp được!”


Lời nói vừa hiểu rõ phải trái, vừa biết đạo lý quan trọng, còn biết tiến lui, dường như câu “quân tử báo thù mười năm chưa muộn” vừa nãy không phải do người này nói ra.


“Ý này của nàng là sau này vẫn còn muốn tìm cơ hội đánh tới cửa người ta sao?”Hoàng thượng cúi đầu nhìn vật nhỏ vẫn còn đang dựa cả người vào mình, may mà ở đây là trong Chính Kiều cung, nếu không cũng không biết cái dáng vẻ không xương này của nàng người ngoài nhìn vào lại tưởng bị trẹo cột sống rồi.


Nghe xong câu này, A Uyển nghiêm túc gật đầu :”Vẫn phải tìm ra cơ hội cực kì thích hợp, nếu không tuyệt đối không thể lao vào bừa bãi!”


Nhìn dáng vẻ ăn không nói có của A Uyển, Hoàng thượng phì cười, mình lại đang cùng phi tần của mình bàn bạc việc làm thế nào để đổi phó với các phi tần khác của mình, tình huống này hình như không thích hợp cho lắm?


A Uyển đâu quan tâm tới suy nghĩ của hoàng thượng, lắc lắc cánh tay Hoàng thượng :”Hoàng thượng, hoàng thượng, thần thiếp rất hiểu lí lẽ mà, người thu nhận thần thiếp đi, ừ?”


Thấy Hoàng thượng không trả lời, A Uyển liền mang tất cả các loại thủ đoạn làm nũng của mình ra sử dụng :”Thần thiếp đâu có gây sự gì đâu, Hoàng thượng không phải nên thưởng cho thần thiếp một chút sao?”


Hoàng thượng vẫn không tỏ thái độ, chớp chớp mắt, A Uyển chuẩn bị dùng phương pháp cuối cùng của mình, giả bộ ủy khuất :”Thiếp bị cắt xen phân lệ đã mấy ngày rồi, Hoàng thượng không thấy đau lòng cho người ta…”


Giọng nói càng ngày càng nhỏ, nói xong đem đầu mình vùi sâu vào lòng hoàng thượng, nhìn sao vẫn thấy vô cùng ủy khuất… (sori a mặt dày vô đối ^_^)
“Được rồi được rồi, trẫm đáp ứng nàng là được chứ gì!”


Nghe Hoàng thượng nói vậy, A Uyển ập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt vui vẻ, không hề có một chút nào dính dáng với vẻ ủy khuất ban nãy. Hoàng thượng thở dài, không hiểu vì sao mình lại luôn luôn vì nàng mà phá lệ, dù biết rõ nàng giả bộ ủy khuất nhưng vẫn không nhịn được đồng ý với nàng.


Nhưng mà, thói quen của vật nhỏ khó phục vụ này không phải là do chính mình tạo thành sao?






Truyện liên quan