Chương 58

Sau khi trở về từ Biệt Uyển, mấy ngày liên tiếp, Hoàng thượng luôn phải tham dự chính vụ, chưa kịp đặt chân đến hậu cung. Đang lúc bận phê tấu chương, đột nhiên Hoàng thượng đỡ trán hít một hơi, hẳn là đã quên mất một chuyện quan trọng!


Một tiếng hít thở này cũng khiến cho Lý Đắc Nhàn, người vẫn luôn im lặng đứng một bên chờ đợi được phân phó phải giật nảy mình, vội hỏi: “Hoàng thượng, người cảm thấy không khỏe sao? Hay nô tài cho gọi thái y?”


Đã nhiều ngày nay Hoàng thượng bắt đầu khôi phục lại kiểu sinh hoạt cũ, không hề có quy luật trong việc ăn uống nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại bị một trận đau đầu. Lý Đắc Nhàn rất lo sợ Hoàng thượng quá lao lực mà phá hỏng thân thể, nhưng hắn chỉ là một nô tài, với những tình huống như vậy cũng không có biện pháp nào khác, có khuyên Hoàng thượng cũng không chịu nghe. Tình trạng lúc này của Hoàng thượng khiến Lý Đắc Nhàn cảm thấy chẳng khác nào lâm vào đại địch.


Hoàng thượng khoát tay, ý nói không cần, thật ra lần này Lý Đắc Nhàn đã hiểu nhầm, Tề Diễn Chi đột nhiên hít một tiếng, chẳng qua là trong lúc xem tấu chương, hắn lại bất chợt nhớ tới lúc trước ở Biệt Uyển, mình đã nói sau khi về cung nhất định sẽ tặng cho vật nhỏ một phần lễ vật lớn, chỉ là trong nhất thời công việc quá lu bù nên hắn cũng quên mất.


Nếu lúc này đã nhớ ra, lập tức phân phó: “Lý Đắc Nhàn, lấy bút mực ra cho trẫm.”
Lý Đắc Nhàn chớp mắt không tin nổi, sao đột nhiên người lại nổi hứng làm thơ sao?


Tuy không hiểu vì sao đột nhiên Hoàng thượng lại hăng hái múa bút vẩy mực, nhưng đã là một “Tận chức tận trách trung tâm hảo nô tài” (nô tài tốt, trung thành, tận tâm tận lực), Lý Đắc Nhàn lập tức chạy đi chuẩn bị tất cả.
Chiêu Dương cung.


available on google playdownload on app store


Đầu mùa hạ, mấy người Thanh Sam, Hoàng Ly cũng đang vội vàng sửa sang, chuẩn bị lại trang phục mùa hạ cùng đồ trang sức từ trong những chiếc rương cho A Uyển, còn muốn sắp xếp lại trang phục, nón cùng áo choàng da lông, áo gấm cùng nhiều thứ khác cho ngay ngắn.


Năm nay chủ tử lại cao thêm một ít, những món hạ sam (áo cho mùa hạ) còn có thể mặc đều phải đưa tới hoán y cục giặt, nếu không thể mặc được nữa phải tháo chỉ hoặc đưa tới châm tuyến cục chế lại, đây chính là một đại công trình, nếu muốn vào hạ phải chuẩn bị xong, sợ là không còn kịp.


Vả lại, mùa hè, A Uyển luôn thích mang trang sức bằng bạc và noãn ngọc, tuy ngày thường vẫn luôn có người bảo quản, nhưng bây giờ lấy ra dùng vẫn phải sửa sang lại một lần nữa, nên đây chính là thời gian Chiêu Dương cung bận bịu nhất.


Mà bây giờ, chủ tử không tim không phổi của các nàng (nô tỳ) đang ngồi dưới mái hiên ở hành lang trêu chọc chim chóc, không hề chú ý tới trên dưới một cung vì nàng (A Uyển) mà đã bận muốn lật tung lên.


Từ phòng bếp bước ra, Bạch Lộ vội vàng bưng một chén thuốc ấm đi tới, trên mâm gỗ còn có vài bình nhỏ tinh xảo cùng một chén ô mai nhỏ: “Chủ tử, người nên trở về phòng dùng thuốc rồi!”


A Uyển thả cái ống gỗ dùng chọc ghẹo chim chóc ra, rất tự giác vào trong điện cùng Bạch Lộ. Chén thuốc này dùng để điều dưỡng thân thể của nàng, vài bình nhỏ chứa các viên thuốc cũng có tác dụng như vậy, những thứ này đều do Hoàng thượng phân phó thái y viện chuẩn bị riêng cho nàng, cách vài ngày lại có thái y tới đây bắt mạch, nếu thấy không có hiệu quả sẽ phải đổi phương thuốc khác.


Tuy nói Hoàng thượng phân phó thái y viện đặc biệt kê phương thuốc cho nàng, thuốc của a nương nàng tạm thời không uống, nhưng lượng thuốc lại càng ngày càng nhiều, không hề có dấu hiệu giảm bớt.


Hoàng thượng quan tâm thân thể của mình, tất nhiên A Uyển rất cảm động. Bắt đầu từ sau ngày thấy Trữ công chúa, A Uyển lại cảm thấy rất dễ thương, phân vị của nàng như vậy xem ra cũng đủ rồi, ngược lại nàng rất muốn sinh ra một hài tử nhỏ xinh của chính mình. Chỉ muốn có một tiểu bánh bao với thân thể khỏe mạnh, chính vì thế A Uyển rất tự giác uống thuốc, phối hợp cực kì tốt.


Vào trong điện, mới vừa ngồi xuống, liền nghe thấy âm thanh vui mừng của Lý Phúc mãn bên ngoài: “Sư phụ, sao lão nhân gia ngài lại tới đây, chủ tử đang ở bên trong điện…”


Nghe tới đấy, A Uyển liền biết là Lý Đắc Nhàn đến Chiêu Dương cung, phân phó Bạch Lộ ra ngoài mời Lý Đắc Nhàn vào điện. Không ngờ Lý Đắc Nhàn lại không tới một mình, mà dẫn theo một nhóm nhiều tiểu thái giám, như một cái đuôi dài tiến vào trong điện.


Không đợi A Uyển mở miệng, Lý Đắc Nhàn đã nhanh chóng tiến lên hành lễ, lại thấy trên tay A Uyển đang cầm chén thuốc chưa dùng, liền cười híp mắt nhận tội: “Nô tài thỉnh an Uyển quý tần nương nương, không biết nương nương đang dùng thuốc, là nô tài lỗ mãng!”


A Uyển đâu có chỗ nào dám để ngự tiền Đại tổng quản Lý Đắc Nhàn rất được yêu thích hành lễ với mình, nhanh chóng ngăn cản: “Lý Đại tổng quản không cần đa lễ, thật ra là do bản tần ngại uống thuốc nên mới chậm chạp, không biết hôm nay tổng quản đến đây có chuyện gì?”


Lý Đắc Nhàn biết rõ A Uyển luôn là một chủ nhân khai môn kiến sơn (đi thẳng vào vấn đề), cũng không thích nói những lời vô nghĩa, trực tiếp đem việc nói rõ: “Hồi bẩm nương nương, nô tài phụng ý chỉ của hoàng thượng, đến đây tặng quà cho nương nương.”


Tuy nói đây không phải lần đầu tiên Hoàng thượng sai Lý Đắc Nhàn tới đây tặng lễ cùng những thứ khác cho A Uyển, nhưng lần này lại không hề có trong dự tính, ví như sinh nhật hay ngày tết chẳng hạn, lúc này đột nhiên lại xuất hiện hãm bính (?) lớn như vậy đập tới khiến A Uyển có chút lúng túng, vội hỏi Lý Đắc Nhàn: “Cái này…tâm tình của Hoàng thượng lại không tốt sao?”


Đương nhiên Lý Đắc Nhàn không thể giải thích được tại sao A Uyển lại hỏi như vậy, vẫn cười lắc đầu như cũ: “Nương nương nghĩ nhiều rồi, thật không có.”


Nghe vậy A Uyển cũng yên lòng, tuy nói bình thường Hoàng thượng luôn ra vẻ cưng chiều nàng, nhưng không hề báo trước mà ban thưởng như vậy thật sự khiến nàng hơi hoảng hốt.


“Đây là món Hoàng thượng phân phó đưa qua cho nương nương bồi bổ thân thể, còn có…đây là những vật Hoàng thượng tặng nương nương thưởng thức.” Vừa nói, Lý Đắc Nhàn vừa giới thiệu từng thứ quà tặng, cuối cùng còn lấy ra một bức tranh cuộn, lại từ từ nói: “Bức tranh cuộn này là tự tay Hoàng thượng viết, Hoàng thượng còn đặc biệt phân phó người phải treo ở trong điện.”


Trong giọng nói của Lý Đắc Nhàn có chút ý cảm thán, lại đặc biệt nói đây là tự tay Hoàng thượng ngự bút, thật sự phi tần các cung khác rất ít người có bức tranh do tự tay Hoàng thượng ngự bút. A Uyển nghe xong còn rất vui vẻ, chỉ là vừa mở cuộn tranh ra, nụ cười của A Uyển lập tức trở nên cứng ngắc.


Chỉ thấy bên trên bức tranh là một hàng chữ rồng bay phượng múa, mạnh mẽ có lực, viết “Nhất cây lê hoa áp hải đường.”
(camtusori: một cây hoa lê đè cây hải đường -_-!
* Gái xoan lấy lão làm chồng,
Tóc sương lại có má hồng kề bên.
Chăn uyên ương ấy một đêm,


Hoa lê một nhánh đè lên hải đường!


Bài thơ trên là của Tô Đông Pha làm để nói đùa Trương Tiên lấy vợ trẻ. Trương Tiên đã 80 tuổi, lấy một người thiếp 18 tuổi. “Lê hoa” là chỉ Trương Tiên, “hải đường” là chỉ thiếu phụ 18 tuổi, mà chữ “áp” ở đây rất hay, rất đắt! Áp là đè lên, áp cũng là áp đảo, vượt trội hơn hẳn.)


Ha ha ha ha, ai có thể nói cho nàng biết vì sao bụng dạ Hoàng thượng lại hẹp hòi, tính toán chi li như vậy không?
Đã rời khỏi Biệt Uyển vài ngày rồi được chứ! Sao nhất thời người lại nhớ tới mà nhắc nhở thần thiếp đây!


Còn muốn thần thiếp treo ở trong điện! Thần thiếp tạ ơn ân điển của hoàng thượng, được chứ!


Có lẽ thấy sắc mặt của A Uyển không được tốt khi nhìn vào bức tranh, Lý Đắc Nhàn liền hỏi: “Nương nương cảm thấy không thích sao?” nếu nhỡ đâu lát nữa Hoàng thượng lại hỏi Uyển quý tần có thích bức tranh hay không, mình nên trả lời thế nào đây? Lý Đắc Nhàn cảm thấy mình nên dò hỏi thử.


A Uyển lắc đầu, bảo nàng phải treo ở trong điện, đâu có ý quan tâm nàng có thích hay không: “Nếu Hoàng thượng có hỏi, ngươi chỉ cần nói cho Hoàng thượng biết bản tần thật sự…vô cùng thích.”


Lý Đắc Nhàn nhìn vẻ mặt cắn răng nghiến lợi của Uyển quý làm gì có chút nào khớp với câu “thật sự…vô cùng thích” chứ, nhưng vẫn im lặng gật đầu, lập tức phụng mệnh cáo lui.


Trong điện, A Uyển cầm bức tranh cuộn: “Lý Phúc Mãn, mau treo bức tranh này trong điện.” Cung nhân trong Chiêu Dương cung đương nhiên làm sao biết được hàm ý của hàng chữ trong bức tranh cuộn này, chỉ nghĩ rằng chủ tử đã lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, chủ tử được thánh thượng sủng ái, tự nhiên nô tài vui vẻ không kịp.


Lý Phúc Mãn càng hăng hái bừng bừng nhận bức tranh cuộn, lại treo nó lên chỗ dễ thấy nhất trong điện: “Nương nương, treo chỗ này được không?”


A Uyển gật đầu, dù sao cũng chỉ có nàng cùng Hoàng thượng hiểu, những người khác làm sao có thể biết lời trong tranh có nghĩa gì đâu, có vẻ cũng không sao, nói không chừng Hoàng thượng còn thấy thật cao hứng ấy chứ? Dù sao ngày thường nàng ít nhìn nó là được!


Nghĩ tới đây, ngược lại A Uyển cũng không quên mất chuyện dùng thuốc, tư thế cầm chén thuốc lên uống một ngụm hết sạch của nàng làm Bạch Lộ đứng một bên cũng giật mình “chủ tử..người hài lòng tới điên rồi sao? Sao hôm nay lại dũng cảm uống thuốc như vậy chứ?”


Cho tới khi A Uyển đem chén để lên bàn, Bạch Lộ mới phản ứng được, vội vàng dâng ô mai lên, A Uyển xua tay: “Một chén nước ấm là tốt rồi!”


Chỉ chốc lát sau, A Uyển liền chỉ dùng nước ấm uống sạch mấy viên thuốc, tốc độ uống thuốc lần này của A Uyển phải nói là trước nay chưa từng có, rất khác thường nha. Bạch Lộ đứng một bên cũng không còn quản chuyện vì sao chủ tử lại dứt khoát như vậy, chỉ cần chủ tử ngoan ngoãn uống hết thuốc, vì bất kể chuyện gì cũng được.


Lý Đắc Nhàn sau khi thu xong hà bao, vốn định lập tức trở về Chính Kiền cung phục mệnh, vừa mới bước ra cửa Chính Dương cung, trong lòng bất chợt nhớ tới một chuyện, lập tức quay người trở lại điện, khom người nói với A Uyển: “Nô tài còn có một chuyện muốn bẩm báo với nương nương.”


“Tổng quản đừng khách khí, có gì cứ nói thẳng.” Hôm nay thấy được hàng chữ trong bức tranh này, A Uyển cảm thấy đã có thể huy hoàng tới mức nhìn thấy sóng lớn cũng không thèm sợ hãi, kèm theo bộ dáng người sinh ra đã thấy u ám tối tăm, lần này kệ cho Lý Đắc Nhàn có tung ra chuyện lớn gì, A Uyển cũng cảm thấy có thể đối mặt bình thường.


“Cái này…nhắc tới lại nói nô tài quá phận, gần đây Hoàng thượng luôn bộn bề quốc sự…nghỉ ngơi hay dùng bữa đều không cố định, bệnh đau đầu tái phát cũng chưa từng cho gọi thái y, nô tài có to gan khuyên bảo nhưng cũng không được. Mong nương nương có thể đến ngự thư phòng một lần, hôm nay Hoàng thượng vẫn chưa dùng bữa đâu!”


Tất nhiên Lý Đắc Nhàn đem mọi sự tình kể ra, nếu là người khác, đương nhiên hắn sẽ không nói tường tận như vậy, như vị này là Uyển quý tần, cho dù Hoàng thượng bộn bề quốc sự như thế nhưng vẫn rút ra chút thời gian săn sóc, quan tâm vị này, tự nhiên Lý Đắc Nhàn sẽ không xem thường địa vị của nàng trong lòng hoàng thượng.


Nghe Lý Đắc Nhàn kể xong, trong lòng A Uyển không khỏi sinh ra cảm giác hổ thẹn, cho tới này, vẫn luôn là Hoàng thượng quan tâm tới nàng, chuẩn bị quà sinh nhật, dẫn nàng đi đạp thanh chẳng hạn, bản thân nàng lại chỉ thỉnh thoảng nói ra vài lời quan tâm Hoàng thượng mà thôi, hành động thể hiện lại cực kì ít ỏi.


Tuy Hoàng thượng không hề thích phi tần dâng canh đưa nước, có đưa đi cũng như không. Nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng làm những việc này cho hoàng thượng, làm phi tần như nàng thật sự có chút không xứng đáng.


“Đa tạ Lý tổng quản đã kể lại mọi việc, nhắc tới việc này cũng là do bản tần không phải, chưa bao giờ có lòng đi quan tâm Hoàng thượng một phen. Chuyện đã lớn như vậy rồi mà vẫn không hay biết gì, ngươi trở về bẩm báo với hoàng thượng, bản tần sẽ trực tiếp tới ngự thư phòng tạ ân với hoàng thượng.”


Lý Đắc Nhàn nghe được câu trả lời thuyết phục, tất nhiên là nhanh chóng quay về Chính Kiền cung phục mệnh.
Đang lúc A Uyển đang ở trong phòng bếp nhỏ của mình vội vàng nấu nước canh, Lý Phúc mãn đi vào bẩm báo: “Phù phong các Cảnh mỹ nhân đến đây cầu kiến, hiện đang chờ ở bên ngoài cung.”


Vẫn không thả cái muỗng gỗ lớn xuống, A Uyển quay lại hỏi: “Cảnh mỹ nhân? Là người đang mang thai kia sao?”
“Chính là vị đó.”


“Không gặp.” A Uyển dứt khoát trả lời, đoán chừng Cảnh mỹ nhân cũng sắp tới ngày sinh, không có việc gì hay sao mà lại chạy tới Chiêu Dương cung lắc lư, lỡ cho nàng ta bước vào điện Chiêu Dương cung rồi lại sảy ra chuyện bất trắc gì, dù A Uyển có một trăm cái miệng cũng không kêu oan được, dứt khoát cự tuyệt vẫn là tốt nhất.


Chính là dù có bị gán cho danh tiếng cậy vào được sủng ái cưng chiều mà sinh kiêu cũng còn tốt hơn cái tội danh mưu hại hoàng tự , Lý Phúc Mãn đương nhiêu hiểu rõ đạo lý này, liền chạy ra ngoài đuổi Cảnh mỹ nhân đi.


“Chủ tử, nhìn bộ dáng của Cảnh mỹ nhân không hề có ý muốn bỏ đi, mới vừa rồi nô tài nói người đang chuẩn bị xuất môn gặp hoàng thượng, cũng không vô ích, tuy vẻ mặt Cảnh mỹ nhân vẫn còn ảm đạm.” Lý Phúc Mãn trở về phục mệnh nói.


Xoay tay khuấy đều nước canh trong nồi tử sa, A Uyển vừa múc một chén nhỏ thử vị, gật đầu tự khen ngợi tay nghề của mình vẫn chưa hề giảm đi, mới nói: “Chưa từ bỏ ý định thì thế nào, Chiêu Dương cung dễ vào như vậy sao?” Nhớ lại lần trước đụng phải Cảnh mỹ nhân, nàng ta lại làm một bộ dạng chim sợ cành cong (hoảng sợ tránh né) đối với mình. Hôm nay lại lon ton chạy tới cửa cầu kiến, chắc chắn có dụng ý không tốt, lai giả bất thiện a.


Lý Phúc Mãn nghe vậy, xưng: “Dạ.” cũng không nói thêm.
Dẫn theo Thanh Sam có sức lực lớn cầm hộp thức ăn, kiệu của A Uyển liền tiến về phía Chính Kiền cung, tuy nói Hoàng thượng không thích việc phi tần dâng canh đưa nước cho mình, nhưng cũng phải xem đây là người nào không phải sao?


Đây cũng không phải lần đầu Uyển quý tần tới ngự thư phòng, cung nhân bên ngoài không ai dám ngăn cản, huống chi còn có Lý đại tổng quản ra ngoài nghênh đón. Chẳng qua hộp thức ăn vẫn phải để một tiểu thái giám nếm thử, xác định không có độc mới được mang vào trong ngự thư phòng.


Hoàng thượng nghe Lý Đắc Nhàn báo lại, đã sớm biết vật nhỏ muốn tới ngự thư phòng tạ ân, còn tưởng vật nhỏ thấy mấy chữ đó sẽ tức giận mà chạy tới đây ăn vạ. Không ngờ A Uyển một chút tức giận cũng không có, lại không hề tới xin ăn xin uống như lần trước mà mang theo một hộp thức ăn thật lớn đến để biểu lộ sự quan tâm với hắn, như vậy càng khiến Hoàng thượng có chút ngạc nhiên.


Lúc này Hoàng thượng đang ngồi cạnh chiếc bàn tròn trong thiên điện, nhìn A Uyển đang tự tay bày thức ăn ra, tâm trạng kinh ngạc vẫn chưa kịp thu lại.


Mặc dù là một hộp thức ăn lớn như thế, còn giả bộ là thái phẩm nhưng thật ra chỉ vẻn vẹn có vài món. Hoàng thượng nhìn những món ăn trước mắt, đều là nhưng món ăn trong nhà các dân thường, như thịt cá ti, tỏi dong rau xanh, thịt kho tàu…ngược lại cũng không có gì ngạc nhiên, nên ngay cả bày mâm cũng không có. Không đợi Hoàng thượng động đũa, A Uyển đã nhanh chóng mang một chén canh trong trẻo đặt trước mặt hoàng thượng, giọng nói có chút kiêu ngạo: “Nghe nói đã một ngày một đêm Hoàng thượng chưa dùng bữa phải không, người mau nếm xem, nhưng món này đều do thần thiếp tự tay làm hết đó!”


Nghe vậy, chân mày Tề Diễn Chi cau lại, nâng chiếc muỗng bạc lên, chỉ là vừa mới nếm qua, sắc mặt Hoàng thượng lập tức không được tốt lắm, mùi vị này….có vẻ hơi khó nuốt, ái tần, nàng thật sự cho hết một vại muối vào nấu hay sao?


Không tự chủ nghiêng qua nhìn A Uyển, hai con mắt óng ánh ấy đang nhìn chằm chặp hắn, vẻ mặt đầy mong đợi: “Hoàng thượng thấy sao, thần thiếp phải mất vài canh giờ nấu món này đấy!”
(camtusori: chị chắc là chị đã nếm trước khi cho người ta ăn chứ??? -_-!!!!)


Nghe xong lời này, Hoàng thượng đành phải đem cảm thụ chân thật của mình giấu nhẹm đi, sợ làm bị thương lòng tự trọng của vật nhỏ, dù hiếm khi chịu đựng một chút, hắn cũng không nỡ đánh cho nàng một kích không phải sao? Chịu khó đem nước canh mặn nuốt xuống một cách khổ sở, nói ra một câu rất trái lương tâm: “Tay nghề của ái tần không ngờ….cũng được.”


Vẻ mặt A Uyển đầy vui mừng, lại không ngừng cố gắng nói: “Thực sự sao? Hoàng thượng là người đầu tiên khen thần thiếp đó, nhưng món ăn này đều là thần thiếp tự tay làm, nhất định Hoàng thượng phải nếm thử mới được! Còn có nồi nước canh này làm riêng cho Hoàng thượng bồi bổ thân thể, nhất định Hoàng thượng phải uống cho hết đó!”


(camtusori: anh có nghe câu cái miệng nó hại cái thân chưa??? khụ khụ..xin lỗi..em nói nhiều rồi!)


Trong lúc nhất thời, Hoàng thượng có cảm giác trước đây hắn cự tuyệt các phi tần dâng canh đưa nước là một hành động cực kì đúng đắn, làm thế nào bản thân lại mềm lòng để cho vật nhỏ này tặng nước canh cơ chứ? Lại nhớ tới lời khen tán tận lương tâm lúc này của mình! Thật sự…thật sự là một lần sảy chân để hận nghìn đời!


Đang lúc Hoàng thượng cố gắng suy nghĩ làm thế nào để nói lảng sang chuyện khác, A Uyển cũng không chịu được cái vẻ mặt đầy khổ đại cừu thâm (đau khổ cùng cực, thù hận sâu nặng) của hoàng thượng, bật cười: “Hoàng thượng đừng quá khẩn trương, thần thiếp vẫn thường hay đùa giỡn với người mà!”


Nói xong, A Uyển lại đưa tới một chén nước ấm cho Hoàng thượng súc miệng, lại một lần nữa lấy trong hộp thức ăn một chén canh khác, giống hệt chén canh lúc trước. Biểu tình của Hoàng thượng cực kì rầu rĩ nếm thử một miếng, không ngờ mùi vị lại cực kì tốt, dù không thể so sánh với đại trù phòng nhưng cũng không kém. Hoàng thượng lại nhìn các cung nhân xung quanh đều mang bộ dạng lặng im cúi đầu.


Lúc này Tề Diễn Chi mới hiểu được lúc nãy tới giờ toàn là vật nhỏ này vì chuyện bức tranh chữ kia mà chọc ghẹo hắn, giả bộ giận dữ nói: “Dám trêu đùa trẫm, Uyển quý tần, ngươi biết tội chưa?”


A Uyển khi nào thì bị khuôn mặt lạnh của hắn làm cho sợ hãi chứ? Tự nhiên tươi cười như hoa gắp vào đĩa trước mặt Hoàng thượng một đũa thức ăn: “Hoàng thượng thứ tội, hãy vì lần này thần thiếp tự mình xuống bếp vì người, tạm tha cho thần thiếp lần này đi? Hơn nữa, thần thiếp còn chưa trách người bắt thần thiếp treo bức tranh kia trong điện kìa!”


Hoàng thượng cười vang, hắn biết rõ vật nhỏ này là người có thù tất báo, làm sao lại dễ dàng có chuyện tốt như vậy chứ?


Lại nói chính hắn cũng đang đói bụng, sau khi ầm đũa thưởng thức xong thức ăn, lại phát hiện tay nghề của vật nhỏ cũng không hề kém cỏi, chỉ nghe nói trong cung nàng có một cung nữ làm bếp cực kì lợi hại, đừng nói là nhờ người làm giúp chứ?


Nghĩ tới đây, Hoàng thượng liền hỏi: “Thức ăn này thực sự là do Tiểu Uyển làm? Không phải lừa trẫm chứ?”


Nghe giọng điệu hoài nghi của hoàng thượng, A Uyển cực kì ủy khuất giơ cao ngón tay cái lên, trên đó vẫn còn dấu vết bị phỏng tới mức nổi bọt nước: “Thần thiếp khó khăn lắm mới có thể vì Hoàng thượng làm một bữa ăn, Hoàng thượng không cảm kích thì thôi, lại còn hoài nghi ngờ vực, nếu không tin người đừng ăn nữa.” Đã lâu rồi chưa xuống bếp, A Uyển cũng có chút chưa quen tay, vô tình bị bỏng.


Nói xong liền đứng lập muốn thu dọn bát đĩa, Hoàng thượng nhìn thấy bọt nước ấy lập tức áy náy, yêu thương lôi kéo A Uyển ngồi xuống: “…Những việc này để cung nhân đi làm là được, hà tất phải tự mình ra tay?”


A uyển cũng cực nghiêm túc nói: “Nếu để cho cung nhân làm việc này thì đâu được coi là thần thiếp làm thức ăn vì Hoàng thượng chứ, làm sao để thể hiện tâm ý của thần thiếp đây?”


“Hơn nữa, gần đây Hoàng thượng bộn bề quốc sự, dùng bữa cũng không đều đặn, thần thiếp cũng không có khả năng gì, lại không biết quan tâm hoàng thượng, là thần thiếp sai. Hiện tại chỉ biết tự mình xuống bếp làm một bữa ăn cho Hoàng thượng để thể hiện tấm lòng của mình mà thôi, Hoàng thượng còn phải tự biết chăm sóc bản thân mình cho tốt, quốc sự luôn bộn bề không xong, đâu tới mức chiếm luôn cả thời giờ dùng bữa chứ?”


“Nàng tự chăm sóc bản thân nàng chính là đã chăm sóc trẫm rồi!” Hoàng thượng cười nói, xoa đầu A Uyển, chỉ là đang tốt lành sao đột nhiên A Uyển lại nói việc này, Hoàng thượng lại nói: “Là Lý Đắc Nhàn lại đi nói huyên thuyên gì với nàng sao?”


“Đúng nha, hắn còn nói Hoàng thượng hay nhức đầu, cũng không thèm gọi thái y nữa.” A Uyển tuyệt đối không sợ Lý Đắc Nhàn sẽ bị phạt, Hoàng thượng còn cần hắn hầu hạ bên người, dù bị phạt chẳng qua chỉ bị phạt chút bổng lộc mà thôi, ngự tiền Đại tổng quản được biếu tặng rất nhiều, còn có thể quan tâm chút bổng lộc nhỏ nhoi ấy sao?


“Gần đây thấn thiếp có thấy Nguyên Trữ công chúa đó, nhìn béo mập phấn nộn rất đáng yêu, thần thiếp cũng muốn sinh một hài tử như vậy!” Nói tiếp, đề tài của A Uyển đột nhiên chuyển đổi.


Hoàng thượng ngược lại cũng có nghe qua chuyện này, thấy nàng hưng phấn như trẻ con cũng cười nói: “Tốt nhất nàng nên chịu khó uống thuốc, chăm sóc thân thể cho thật tốt, dĩ nhiên sẽ có thôi!”


“Đúng vậy, vì thế nên gần đây thần thiếp uống thuốc rất ngoan, không còn làm ầm ĩ nữa. Hoàng thượng cũng phải như vậy mới được, nếu sau này cục cưng sinh ra mà lại cau mày đau đầu như Hoàng thượng thật sự không hay đâu!”


Vẻ mặt khi nói của a Uyển rất thành thật, Hoàng thượng chọc vào trán nàng cười: “Nói bậy!”


“Thần thiếp không nói bậy, hay Hoàng thượng không muốn thần thiếp sinh ra một hài tử khỏe mạnh cứng cáp!” Mọi chuyện lại cứ đổ lên đầu hắn, nhìn vẻ mặt muốn khóc của A Uyển, Hoàng thượng không thể làm gì khác hơn là nghe theo lời A Uyển.


“Được rồi, được rồi, trẫm sẽ cho gọi thái y, dùng bữa nghỉ ngơi sẽ điều độ!”


Nghe được lời cam đoan của hoàng thượng, A Uyển lập tức thu lại hàng lệ đầm đìa nơi khóe mắt, lại gắp vài đũa thức ăn, dốc lòng hầu hạ Hoàng thượng dùng bữa, sau đó còn nhẹ nhàng làm nũng với hoàng thượng: ” Thần thiếp đã tự mình xuống bếp làm thức ăn cho người, có thể cầu xin người một việc không?”


Hoàng thượng ngược lại thấy những món ăn dân dã này làm vô cùng ngon, ngày thường nghĩ không ra A Uyển lại có bản lãnh như vậy, gật đầu, chờ A Uyển nói ra.
“Tranh chữ đó thần thiếp có thể cất đi hay không, không treo trong điện nữa?”


Vẻ mặt A Uyển đầy mong đợi nhìn hoàng thượng, mong Hoàng thượng có thể đồng ý thỉnh cầu này, mà Hoàng thượng chỉ chậm rãi nhai kĩ thức ăn, từ từ nuốt xuống, lai liếc mắt nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của A Uyển, nâng mối cười, nhẹ giọng: “Cũng được.”






Truyện liên quan