Chương 61: Bất dưỡng

Một đêm thoả mãn, đến lúc lâm triều, Hoàng thượng cuối cùng từ trên giường đứng dậy, cẩn thận đem thiên hạ yêu kiều còn chưa tỉnh ngủ hẳn trong lòng an bày cho tốt, tuy vật nhỏ đang say ngủ nhưng vẫn cảm thấy thiếu gì đó, cọ cọ đầu vào gối mềm không tự chủ than nhẹ một tiếng.


Một tiếng than nhẹ vô ý thức này làm cho Hoàng thượng quay đầu, lại nhìn thấy bờ vai trắng nõn của A Uyển lộ ra ngoài áo ngủ bằng gấm, phần da trắng nõn trên cổ còn lưu lại một chút hồng ấn, trong lúc nhất thời tự xưng là chính nhân quân tử, mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn-Tề Diễn Chi đột ngột liền nổi lên phản ứng, hít sâu một hơi, cưỡng chế ý nghĩ kiều diễm trong đầu, thân thủ nhanh nhẹn kéo áo ngủ bằng gấm bao bọc vật nhỏ lại.


“Lý Đắc Nhàn, thay y phục.”
Tề Diễn Chi bởi vì bị … quấy nhiễu, lúc này thanh âm so với bình thường trầm và khan hơn.


Cung nhân yên lặng tiến lên giúp Hoàng thượng mặc triều phục, Hoàng thượng giang hai cánh tay đứng ở trong điện, giống như một tòa đại băng sơn thời thời khắc khắc tản ra hàn khí, khiến cho nhóm cung nhân sợ đến không dám thở, lại không biết lúc này trong đầu Hoàng thượng đang lại đang suy nghĩ, ảnh hưởng của vật nhỏ sao lại càng ngày càng lớn? Tề Diễn Chi không thể phủ nhận, một khắc kia bản thân nếu không phải bản thân vẫn giữ được tự chủ, thì đã muốn phù dung noãn trướng, hôm nay quân vương không còn lâm triều rồi.


Ăn mặc chỉnh tề, Hoàng thượng quay sang nhìn A Uyển đang ngủ say trên giường, không khỏi ngứa tay, tiến lên ngồi ở bên giường xoa khẽ nhéo đĩnh mũi yêu kiều của nàng, kiến vật nhỏ tú khí mặt nhăn nhíu, nhưng chỉ cọ cọ đầu nhất định không chịu mở mắt, nhất thời chơi đùa lên nghiện.


Lý Đắc Nhàn vẫn chờ bên ngoài nhìn sắc trời, lại nhìn đến hoàng thượng-người đang chơi đùa rất là vui vẻ, kiên trì lên tiếng, “Hoàng thượng, thời gian đã không còn sớm, long niện còn đang chờ bên ngoài.”


available on google playdownload on app store


Hoàng thượng đang đùa giỡn vui vẻ bổng dừng lại ngẩn người nhìn bàn tay của mình, tại sao lại bị vật nhỏ này đầu độc, lập tức đứng dậy, chắp tay sau lưng đi nhanh ra khỏi điện, nhìn có vẻ như đang tức giận?


Lý Đắc Nhàn trong lúc nhất thời cũng không hiểu được hoạt động tâm lý của hoàng thượng, chỉ có thể vội vàng đuổi theo.
***
Người vẫn còn đắm chìm trong trong mộng A Uyển tất nhiên là không biết chuyện này, bởi vì không cần thỉnh an, A Uyển ngủ thẳng đến giờ Thìn canh ba mới bị Bạch Lộ đánh thức.


Nguyên nhân là đêm qua Hoàng thượng sở cầu vô độ, ừ… nói trắng ra là cả một đêm không có điểm dừng! A Uyển mặc dù là đứng lên, ngồi ở trước bàn trang điểm nhưng mặc cho Thanh Sam, Bạch Lộ chải đầu trang điểm, vẫn là cảm thấy thân thể mềm yếu vô lực.


Hoàng Li đang cầm quần áo và đồ dùng hàng ngày đến thì nhìn qua chủ tử đang nửa tỉnh nửa mê nhà mình, cũng chần chờ hỏi Bạch Lộ, “Bạch Lộ tỷ tỷ, có phải nên đổi một bộ quần áo khác thì tốt hơn?”


Bạch Lộ nghe vậy cầm lấy bộ quần áo tím nhạt lên nhìn, nhìn nhìn lại chủ tử, gật đầu, “Đổi lại cái nào mà cổ áo cao một chút tới.”


Tuy là mơ mơ màng màng, nhưng A Uyển nghe được Bạch Lộ để cho nàng mặc áo có cổ cao hơn thì thanh tỉnh hẳn, hôm nay nhiệt độ đã dần tăng lên, Bạch Lộ vừa không cho đặt chậu băng hạ nhiệt ở trong điện của ta, còn muốn cho ta mặc áo cao cổ chắc là muốn thiêu ta chắc?


“Chọn cái này đi, không mặc áo cao cổ đâu, rất nóng.”


Nghe chủ tử nói lời này, Bạch Lộ thở dài, mấy người các nàng đều là những cô nương chưa được gả ra ngoài, chuyện này vốn cũng không dễ nói ra , hiện tại. . . Bạch Lộ hít và một hơi, dừng một chút, “Chủ tử, ngài nhìn cổ của mình một chút đi.”


Nói xong thì Thanh Sam đã cầm gương đến cho A Uyển xem, đang mơ mơ màng màng A Uyển đã thật sự thanh tỉnh, tuy là gương đồng ở đây không thể so sánh với gương thủy tinh ở kiếp trước, tuy nhiên có thể nhìn thấy rất rõ ràng dấu vết màu hồng như trái ô mai trên cổ, đây là cái gì vậy?!


“Này này này…Tại sao lại có cái này!!!” gương mặt A Uyển kinh hoảng chỉ vào cổ mình hỏi, như là không thể nào tiếp nhận được đó là vết hôn, càng không thể chấp nhận được bản thân bây giờ mới biết được việc đó!


Hoàng Li cùng Thanh Sam yên lặng không nói gì, chỉ có Bạch Lộ vẻ mặt thành thật nhìn A Uyển, “Cái này, ngài chỉ có thể hỏi Hoàng thượng thôi.”


Tuy là trên cổ có quả dâu tây (=.=“), nhưng A Uyển thật sự là rất sợ nóng, cuối cùng vẫn không có mặc quần áo cổ cao, trong lòng A Uyển tự nhủ là hôm nay nhất định sẽ không bước ra chính điện, nàng cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy dấu hôn trên cổ, cũng đã âm thầm quyết định lúc Hoàng thượng đến đây phải ầm ĩ với người một phen.


Cầm bản tạp thư đến ngồi bên giường, một bên còn có chè, điểm tâm và trái cây do Minh Tố chuẩn bị, Thanh Sam đang đứng bên cạnh quạt cho nàng, A Uyển cảm thấy ở trong điện như vậy thì thật sự là rất mĩ mãn.


Chỉ tiếc này cảm giác nhàn hạ tốt đẹp này không thể duy trì được lâu, thì Lý Phúc Mãn đã mang đến một tin tức khiến cho người khác thấy rất khó chịu, “Chủ tử, Cảnh mỹ nhân cầu kiến đang chờ ở cửa cung.”


“Không gặp, ngươi tìm một lý do nào đó đuổi nàng ta đi đi.” A Uyển cự tuyệt không chút lưu tình, tuyệt đối không muốn gặp mặt phụ nữ có thai và có bất kì quan hệ nào với nàng ta.


Lý Phúc Mãn không có lập tức lĩnh mệnh rồi đi ra, có chút khổ sở nói với A Uyển rằng, “Chủ tử, Cảnh mỹ nhân nói là nếu ngài không chịu gặp, nàng sẽ quỳ bên ngoài Chiêu Dương cung cho đến khi được gặp ngài mới thôi.”


A Uyển nghe nói như thế lập tức đứng dậy, ném quyển sách đang cầm trong tay xuống, “Cái gì? Còn dám uy hϊế͙p͙ ta?!” A Uyển giận quá hóa cười, Cảnh mỹ nhân này sao lại năm lần bảy lượt đến Chiêu Dương cung cầu kiến? Bây giờ còn muốn uy hϊế͙p͙.


Nhìn thấy chủ tử thường ngày luôn vui vẻ đã nổi giận, Lý Phúc Mãn vẻ mặt tràn đầy xấu hổ, “Chủ tử, nô tài vô dụng.” Nói xong lập tức muốn quỳ xuống.


A Uyển liền ngăn cản, bình ổn lại tâm tình, nói, “Không liên quan đến ngươi, không cần như vậy, đưa Cảnh mỹ nhân vào đại điện đi, ta cũng muốn xem xem trong hồ lô của nàng ta chứa thuốc gì, được rồi, các ngươi nên cảnh giác một chút, nếu như lát nữa nàng ta có muốn mang bản thân ra làm vật thí thì nhanh chân đi mời thái y đến đây.”


Đúng lúc A Uyển đang sục sôi ý chí chiến đấu hiên ngang muốn đi đến đại điện gặp Cảnh mỹ nhân thì Bạch Lộ đã ngăn cản nàng, “Chủ tử, ngài không muốn giấu vết tích trên cổ đi trước sao?”
***


Cảnh mỹ nhân được dẫn vào chính điện của Chiêu Dương cung, dọc theo đường đi gặp mấy cung nhân tuy là nét mặt cung kính, nhưng trong mắt luôn lộ ra vẻ cảnh giác, Cảnh mỹ nhân cười khổ một tiếng, đối với tình huống này trong long cũng đã có sự chuẩn bị, nếu nàng là Uyển quý tần, đã biết khách không mời mà tới, lại còn lên tiếng uy hϊế͙p͙, chỉ sợ là càng đề phòng nghiêm ngặt hơn mà thôi.


Cảnh mỹ nhân ngồi xuống quan sát một vòng Chiêu Dương cung, nơi này tinh xảo trang nhã, phần lớn những vật trang trí đều quý giá, không hổ là cung điện của phi tần đang được sủng ái nhất. Không bao lâu sau thì nhìn thấy một thân ảnh tím hồng đang từ từ tiến đến, trên nguwoif không có trang sức nào, chỉ là cây trâm bạch ngọc gia công tinh xảo cài trên búi tóc càng tôn thêm vẻ đẹp kiều mị của nàng.


Vừa vào trong điện, nhìn thấy Cảnh mỹ nhân sắp đứng dậy hành lễ với mình, A Uyển lập tức khoát tay ngăn lại, “Cảnh mỹ nhân chúng ta tốt nhất là đi thẳng vào vấn đề thôi, những nghi thức xả giao này không cần thiết.”


Nghe thấy lời này, Cảnh mỹ nhân hơi cúi đầu rồi ngồi xuống, mà A Uyển cũng lười không nhìn đến nàng, đến ngồi trên ghế chủ vị, lúc Bạch Lộ dâng lên một chén trà, mới chậm rãi mở miệng, “Chiêu Dương cung này của bản tần đơn sơ, cho nên không có trà mời Cảnh mỹ nhân, cũng tránh phải nếu có xảy ra chuyện bản tần không biết phải giải thích thế nào. Cảnh mỹ nhân đã không tiếc quỳ xuống uy hϊế͙p͙ cũng muốn gặp bản tần, là có chuyện gì quan trọng?”


Khẩu khí của Uyển quý tần đối với mình không tốt, Cảnh mỹ nhân cũng biết, mà lúc nãy mình còn muốn quỳ xuống để áp chế Uyển quý tần, nếu không phải Uyển quý tần còn cố kỵ với hài nhi trong bụng của nàng, chỉ sợ là có quỳ thêm mấy ngày nữa cũng không gặp được người này.


“Lần này tì thiếp đến đây là vì có một chuyện quan trọng muốn cầu xin Uyển quý tần nương nương.”


Cảnh mỹ nhân ngẩng đầu, hai mắt liền rưng rưng, điềm đạm đáng yêu, chỉ tiếc A Uyển không phải là nam tử, chỉ bưng tách trà, cong cong khóe môi, giọng nói có chút châm chọc “Bản tần cũng không biết có thể giúp được Cảnh mỹ nhân cái gì.”


Nếu không phải Cảnh mỹ nhân này áp chế, mình cùng nàng ta sẽ tuyệt đối không có tới lui, nhất thời muốn mình giúp đỡ, không khỏi đã quá coi trọng mình rồi.


“Xin Uyển quý tần hãy cứu mạng thiếp!” Nói đến đây Cảnh mỹ nhân lập tức quỳ xuống, nhưng mà Thanh Sam phản ứng nhanh nhạy, sức lực cũng khá lớn, kịp thời ngăn cản hành động của Cảnh mỹ nhân.


A Uyển đập mạnh tách trà trong tay xuống bàn, nước trà trong chén cũng vấy ra ngoài, “Bây giờ Cảnh mỹ nhân còn muốn ép bản tần nữa sao? Nghĩ rằng bản tần e ngại thân thể ngươi thì không dám đuổi ngươi khỏi Chiêu Dương cung sao?” Âm cuối cao lên, trong giọng nói không giận mà uy.


Thấy thái độ của Uyển quý tần như vậy, một người vốn nhát gan như Cảnh mỹ nhân, trong lúc nhất thời nước mắt đã rơi như mưa, “Tỳ thiếp thật sự là đã cùng đường, hiện tại chỉ có thể đi cầu xin nương nương ngài.”


Nhìn người mang thai như Cảnh mỹ nhân lại khóc thê thảm như vậy, A Uyển có chút không nhịn được, hừ lạnh một tiếng, “Bộ dạng này của Cảnh mỹ nhân là đang cầu tình với bản tần sao? Động một chút là quỳ xuống, người khác không biết còn tưởng là bản tần làm khó còn ngươi! Còn nữa, từ lúc ngươi vào đây đến giờ chuyện gì cũng không nói, bản tần làm sao cứu ngươi?”


Mặc dù không biết Cảnh mỹ nhân này có phải đang giăng bẫy cho mình hay không, nhưng A Uyển tuyệt đối không có ý định để cho Cảnh mỹ nhân khóc lóc như vậy ở trong Chiêu Dương cung chính điện.


Được lời này của A Uyển, Cảnh mỹ nhân cũng đã thu hồi lại nước mắt, mang chân tướng mọi việc nói ra, nguyên nhân là ví Cảnh mỹ nhân và A Uyển giống nhau, đều là con gái của quan ngũ phẩm nhỏ bé, phụ thân vẫn còn ở bên ngoài, vẫn chưa được đến ở kinh thành nhậm chức.


Lúc Cảnh mỹ nhân vừa tiến cung đã gia nhập vào phe của hoàng hậu, mà lúc mang thai, hoàng hậu càng quan tâm chăm sóc cẩn thận, đây cũng là lý do khiến Cảnh mỹ nhân tiếp tục không an lòng, bỏ ra một số tiền lớn mới có thể moi được tin tức từ Khôn Ninh cung, Hoàng hậu nương nương có dự định khứ mẫu lưu tử (bỏ mẹ lấy con), lấy con của Cảnh mỹ nhân ghi tạc trên danh nghĩa là con của hoàng hậu.


Lúc này tuy không nên gặp A Uyển, hay muốn cầu A Uyển cứu mình một lần, nhưng sinh kỳ sắp tới, Cảnh mỹ nhân còn nói mình thật sự là rất khủng hoảng, bất đắc dĩ mới đưa ra hạ sách nầy muốn gặp A Uyển.


A Uyển nghe xong cũng nhíu mày, “Ngươi sao có thể xác định bản tần có thể cứu ngươi?” Có lẽ nên nói, là dựa vào cái gì mà cứu đây? Mình cùng Cảnh mỹ nhân không quen không biết, vô duyên vô cớ lại vì nàng mà cùng hoàng hậu đối đầu làm cái gì, chưa nói đến hoàng hậu còn có bào muội là Chu thường tại ở trong cung, tuy là từng khiến Hoàng thượng không hài lòng sẽ khó diện kiến long nhan, nhưng không thể đảm bảo được là tin tức từ Khôn Ninh cung của hoàng hậu truyền ra là chính xác, coi như là hoàng hậu không sanh được con thì sao, chẳng lẽ hài tử của muội muội mình so với con của Cảnh mỹ nhân lại không thân thiết bằng?


Cảnh mỹ nhân giương mắt nhìn vết hôn trên cổ A Uyển tuy là đã được che đi nhưng vẫn lộ ra, nhãn thần hiện lên một tia lờ mờ, tối qua Hoàng thượng qua đêm ở Chiêu Dương cung, dấu vết này làm sao mà có nguyên nhân đã quá rõ ràng rồi, rốt cuộc là phi tần được sủng ái, mình không thể nào so sánh cùng.


Đáy lòng ước ao nhưng không dám đố kị với Uyển quý tần, Cảnh mỹ nhân rốt cuộc là nhát gan, sao có thể đem sự nhỏ mọn này nói ra với Uyển quý tần, chỉ chậm rãi nói, “Nương nương bây giờ là người được sủng ái nhất, chỉ cần ở trước mặt Hoàng thượng nói một vài câu, thì đã có thể cứu mạng tỳ thiếp rồi.”


A Uyển lắc đầu cười, thật không biết Cảnh mỹ nhân này là ngây thơ hay thật sự ngu ngốc, nếu hoàng hậu thật sự muốn con của Cảnh mỹ nhân, nàng ta có thể thoát khỏi sao, vả lại nói suông răng trắng, Hoàng thượng sao có thể tin tưởng? Hơn nữa hài tử trong bụng là nam hay nữ đều còn chưa biết, hoàng hậu chuẩn bị làm gì? Nhìn cách hoàng hậu quản lý Khôn Ninh cung, A Uyển cũng không hiểu được sao Cảnh mỹ nhân lại có thể lấy được tin tức này.


“Bản tần cảm thấy, Cảnh mỹ nhân nên tịnh dưỡng cho tốt chờ đến ngày sinh đi, đừng suy nghĩ quá nhiều, bản tần chỉ nghe đến đây thôi, Cảnh mỹ nhân quay về đi.” Suy nghĩ của mình và Cảnh mỹ nhân không giống nhau, nói thêm nữa cũng vô ích, A Uyển đứng dậy, bảo Lý Phúc Mãn tiễn Cảnh mỹ nhân ra ngoài cửa.


“Uyển quý tần nương nương, tỳ thiếp nguyện ý giao hài tử cho ngài nuôi nấng.” Cảnh mỹ nhân cảm thấy A Uyển không muốn hỗ trợ vì nghĩ đối với mình không có lợi ích, thốt ra lời này khiến A Uyển ngơ ngẩn, sau đó lại bị A Uyển cười nhạo, “Thai nhi trong bụng của các tỳ thiếp, hoàng hậu nương nương đều cho thái y chăm sóc rồi.”


Nuôi nấng một bé trai đối với phi tần mà nói thì có lợi ích rất lớn, mà có con nối dòng cho Hoàng thượng thì là lúc được tấn phong, có hoàng tử ở cùng tất nhiên là lại có thể giành được sự chú ý của hoàng thượng, đối với phi tần khó có con như A Uyển thì quả là một lời mời rất khó từ chối, Cảnh mỹ nhân nghĩ như vậy.


Nhưng A Uyển nghe xong, tuy là quay lưng lại với Cảnh mỹ nhân nhưng vẻ mặt nghiêm nghị, “Cảnh mỹ nhân sai rồi, nếu là muốn nuôi dưỡng đứa bé, bản tần tự nhiên sẽ tự mình sinh.”
“Nhưng. . . Nương nương ngài không thể. . .”


A Uyển tất nhiên biết chuyện nàng khó có con nối dòng đã không phải là bí mật, chỉ là bởi vì trước giờ mình được sủng ái, không có người lấy chuyện này đến đâm nàng, Cảnh mỹ nhân lúc này muốn nói lại thôi nói A Uyển dĩ nhiên có thể đoán được, quay đầu lại ung dung cười với Cảnh mỹ nhân, “Mặc dù là bản tần không sanh được, cũng tuyệt đối không nuôi dưỡng hài tử của người khác, còn nữa, Cảnh mỹ nhân như vậy, sẽ không sợ bản tần cũng sẽ khứ mẫu lưu tử? Ngươi hay là đi tìm thử xem có phi tần nào khác cần không đi.”


Nói xong lời này, cũng không quản Cảnh mỹ nhân sau lưng có phản ứng gì, không quay đầu lại đi đến tẩm điện.


“Chủ tử, Cảnh mỹ nhân thật là không hiểu chuyện mà!” Trên đường Thanh Sam căm giận bất bình, thầm nghĩ Cảnh mỹ nhân này na hồ bất khai đề na hồ*, đã đâm vào chỗ đau của chủ tử lại còn muốn chủ tử giúp đỡ nàng sao!


*(Na hồ bất khai đề na hồ” [哪壶不开提哪壶], là thành ngữ ý chỉ : “Nếu một ấm nước không sôi, nó sẽ không tạo ra bất kì âm thanh nào.” Đó ý là ấm bị hỏng. Nếu một người cố ý chọn ấm như thế, thì có nghĩa người đó cố ý công khai điểm yếu hay bí mật của một người nào đó.” hay “vạch áo cho người xem lưng”)


A Uyển không thèm để ý chút nào cười, “Không sao, nàng nói vốn là nói thật.”


“Chủ tử ngài quá rộng lượng đó, nếu như là nô tỳ, sẽ chế nhạo Cảnh mỹ nhân một phen mới được!” Bộ dáng Thanh Sam rất tức giận, ai bảo Cảnh mỹ nhân ám chỉ chủ tử không sanh được tiểu chủ tử làm gì! Bạch Lộ thế nhưng vẫn quan tâm chuyện của Cảnh mỹ nhân, “Chủ tử ngài dự định như thế nào?” Kỳ thực Bạch Lộ nhìn ra, nếu chủ tử khó có con nối dòng, nuôi hài tử của Cảnh mỹ nhân cũng không phải là chuyện lớn, trước đây cũng đã có rất nhiều ví dụ, Cảnh mỹ nhân thân phận thấp kém, nhà mẹ không hưng thịnh, chắn chắn sẽ không có cơ hội đòi hài tử về, điều duy nhất cần lo lắng chính là bên phía hoàng hậu.


“Tất nhiên là nói lại chuyện này với Hoàng thượng rồi, hài tử của hắn dĩ nhiên là hắn sẽ quan tâm.” A Uyển còn có nguyên tắc của mình, tuyệt không dưỡng con của kẻ khác, cho dù là thật sự không sanh được cũng tuyệt không dưỡng.


Nàng lựa chọn tiến cung thay vì ở nhà là vì không muốn trở thành một chủ mẫu phải thu dưỡng con của người khác trên danh nghĩa, hiện tại ở trong cung mặc dù không phải là chủ mẫu như hoàng hậu, sao có thể đem con của người khác ghi tạc trên danh nghĩa của mình để nuôi, A Uyển tự nhận không đủ bao dung để xem đứa bé đó như con ruột của mình, không dưỡng, đối với đứa bé tốt, đối với mình cũng tốt.


“Được, đừng nói nữa, chuyện cứ quyết định như vậy, chúng ta mau mau mau trở về thôi, đến giờ uống thuốc rồi.”






Truyện liên quan