Chương 65: Sinh con trai

Một phen mây mưa qua đi, Hoàng thượng ôm A Uyển, để mặc cho nàng nằm ở trên người chơi đùa cùng mấy lọn tóc của mình. Sau khi thỏa mãn, trân mặt vật nhỏ còn vài phần ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên hé ra hai cánh môi hồng nhuận so với bình thường có thêm vài phần mềm mại, nhưng bị giày vò một phen như vậy mà vẫn chưa chịu thành thật, ghé vào trên người hắn giãy giụa, không nghĩ đến cảm nhận của người bên dưới.


Tề Diễn Chi nhịn không được, bàn tay ở bên trên áo ngủ bằng gấm vỗ nhẹ vật nhỏ đang ầm ĩ, “Còn không thành thật, còn chưa ăn no sao?” Ngữ điệu mang theo trêu chọc trò chuyện cùng A Uyển, trong giọng nói lộ ra tia thỏa mãn lười biếng.


Bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn thon dài của A Uyển vẫn vuốt những sợi tóc đen của Hoàng thượng nhưng môi anh đào vẫn khép chặt không chịu mở miệng, từng sợi tóc đen nhánh đan xen với ngón tay, hai màu trắng đen đối lập rõ rệt làm cho Hoàng thượng cứ nhìn chằm chằm, ánh mắt tối đi.


Lập tức cầm tay nhỏ bé non mềm của A Uyển, “Tại sao lại không nói? Vẫn còn giận à?”
Làm bộ làm tịch đến lúc này, A Uyển mới khẽ hé mở môi son, “ Lúc trước ta đã nói sai rồi, Hoàng thượng sao có thể là tiểu mao tặc, rõ ràng người chính là hái hoa tặc!”


Lông mày Hoàng thượng nhếch lên, còn chưa nói gì, A Uyển lại dùng sức chọc chọc vào ngực Hoàng thượng, “Nào có Hoàng thượng nào giống như vậy chứ, tần thiếp còn chưa sinh khí, đã phán tội tử cho tần thiếp, cũng không có hỏi xem tần thiếp có đồng ý hay không, không giống quân tử một chút nào cả!”


Nhìn nàng đã khôi phục lại bộ dáng cũ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, làm cho Hoàng thượng không thể không yêu, “Tiểu Uyển nhi thật sự là không muốn? Vừa nãy ai muốn trẫm phải…Mau….” Ăn no thì qua sông đoạn cầu, Hoàng thượng cảm thất nhất định phải nhắc nhở bé con một phen, mới vừa rồi là ai được vui thú thì quấn quýt mình không buông đây?


available on google playdownload on app store


Nhưng mà lời còn chưa nói xong, đã bị A Uyển xấu hổ ngăn lại, phía sau vẫn còn lời chưa kịp nói ra đã đứt quãng, vật nhỏ đã ngượng không chịu được, “Không cho nói không cho nói, không cho Hoàng thượng nói!”


Bàn tay nhỏ bé bịt kín miệng mình, như là một món điểm tâm mềm mại ở trước miệng, Hoàng thượng nhịn không được liền tinh tế gặm nhẹ ngón tay của A Uyển, vật nhỏ này toàn thân đều là nhuyễn ngọc ôn hương, ngọt ngào như vậy, khó trách mình vô cùng yêu thích.


Mà động tác bất ngờ đó của Hoàng thượng là cho A Uyển kinh ngạc, lập tức rút tay về, trong lúc nhất thời cả kinh không biết phải nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hoàng thượng, không biết hắn sao lại có hành động như vậy.


Hoàng thượng vốn dĩ rất yêu thích biểu tình hay thay đổi của A Uyển, sau khi xác định là bản thân thập phần nhớ thương vật nhỏ này thì nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, bắt gặp bộ dáng giật mình hai mắt trừng lớn của A Uyển, cái miệng nhỏ nhắn cũng khé nhếch lên biểu tình ngốc nhếch, nhất thời hứng khởi xoay người đặt A Uyển dưới thân, biểu tình nhất định phải ăn sạch sẽ vật nhỏ này mới được.


Tốt xấu gì cũng đã quay cuồng trên giường nhiều lần rồi, A Uyển sao lại không biết lúc này Hoàng thượng đang nghĩ gì, theo bản năng liền chống hai tay lên, cố chấp lắc đầu, bộ dáng thề ch.ết cũng phải bảo vệ trung trinh tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, Hoàng thượng sao lại có thể thuận theo ý nàng, mà khí lực của nam nữ khác biệt rất lớn, một tay chộp lấy hai tay A Uyển đặt lên đỉnh đầu, giống như con sói đang vồ mồi, ăn sạch A Uyển vào bụng.


Lại trận mây mưa thất thường nữa kết thúc, A Uyển không còn một chút khí lực nào, hai tay vốn dĩ nắm chặt đệm giường lúc này cũng buông xuôi, ngay cả một ngón tay cũng không động nổi.


Mà vị ở trên người lại càng đánh càng hăng, A Uyển cực lực bài xích, nói “ Còn làm nữa thần thiếp sẽ cắn lưỡi tự vẫn!” uy hϊế͙p͙ thế này mới khiến cho thực tủy biết vị (???), muốn ngừng mà không được Hoàng thượng dừng lại.


Trong không khí tràn ngập mùi vị đặc biệt, mà hai người vừa trải qua đại chiến kéo dài kia cũng mồ hôi đầm đìa, bết dính vô cùng, nhìn qua vẻ mệt mói, ánh mắt khép hờ của vật nhỏ, Tề Diễn Chi vẫn vô cùng kiên nhẫn ôm A Uyển đến phòng tắm phía sau điện rửa sạch hai người.


Quay trở lại trong điện, cung nhân đã nhanh chóng đổi lại toàn bộ chăn nệm mới khăn trải giường sạch sẽ, Hoàng thượng đặt vật nhỏ xuống an bày thật tốt sau đó ôm nàng vào trong ngực, cực kỳ thỏa mãn đi ngủ.


Chưa được bao lâu, thanh âm Lý Đắc Nhàn từ bên ngoài cửa truyền vào, “Hoàng thượng, Diễn Khánh cung Lâm quý tần nương nương có biến!”


Một tiếng gọi này làm cho người luôn không ngủ say như Hoàng thượng lập tức mở mắt ra, đầu óc có chút hỗn độn đã tỉnh táo lại, sau khi tiêu hóa tin tức này, lập tức đứng dậy mặc quần áo, muốn đến Diễn Khánh cung.


Một loạt những động tác mạnh như vậy, khiến A Uyển đang ngủ cũng mở mắt ra, xoa xoa mắt nhìn thấy bộ dáng Hoàng thượng sắp phải đi, chậm rãi hỏi, “Hoàng thượng làm sao vậy?”


Cực kỳ nhanh chóng mặc xong quàn áo, Hoàng thượng nhìn thoáng qua vật nhỏ, đi đến xoa xoa đầu nhỏ của A Uyển trấn an nói, “Không có việc gì, Diễn Khánh cung Lâm quý tần sắp sinh, ngươi ngủ trước đi, trẫm đến đó xem, sẽ trở về ngay.”


Hả, Lâm quý tần sắp sinh, A Uyển gật gật đầu, hai mắt nhắm nghiền lại, Hoàng thượng thấy thế, lấy chăn đắp kín vật nhỏ không tim không phổi này lại rồi mới đi đến Diễn Khánh cung, dù sao chính mình cũng là người thân thứ hai của đứa bé, tuy là đối với mẹ của đứa bé không có tình crm, nhưng đối với việc con nối dòng cực kỳ thưa thớt như Tề Diễn Chi mà nói, vẫn rất coi trọng đứa bé này.


A Uyển định tiếp tục ngủ, mơ mơ màng màng trong đầu lại nghĩ đến cái gì, lập tức ngồi dậy, làm cho Thanh Sam và Bạch Lộ trực bên cạnh hoảng sợ, Lâm quý tần sắp sinh?! Không phải là vẫn còn chưa đến tháng sao?


Bạch Lộ và Thanh Sam là do trước lúc Hoàng thượng rời đi đã phân phó vào trong trực đêm hầu hạ chủ tử, chủ tử đột nhiên ngồi dậy thực sự là đã dọa các nàng sợ hãi không ít, vẫn là Bạch Lộ tương đối bình tĩnh, “Chủ tử làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?”


Hậu tri hậu giác A Uyển cũng chẳng quan tâm đến thân thể đang mỏi mệt, bắt đầu xốc áo ngủ bằng gấm lên, “Thay quần áo, đi Diễn Khánh cung.”
***


Đêm nay là một đêm không yên tĩnh, nữ nhân hậu cung nhận được tin tức đã tụ tập đến Diễn Khánh cung rồi, muốn tận mắt nhìn xem Lâm quý tần sinh hạ ra nam hay nữ mới an tâm.


Lâm quý tần động thai, nếu như hoàng tự ch.ết non hoặc sinh hạ công chúa, cũng không sao, nhưng nếu có thể sinh hoàng tử, sẽ là người đầu tiên ở hậu cung, nói chính xác chính là mẫu bằng tử quý thăng một cấp đâu? Ai mà không quan tâm đến tình hình của cái thai.


Lúc Hoàng thượng bước vào Diễn Khánh cung thì nơi này đã tụ tập đại bộ phận phi tần, oanh oanh yến yến chen chúc trong Diễn Khánh cung, mà bên trong phòng sinh thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu tê tâm liệt phế thập phần thê lương đau đớn của Lâm quý tần, mày của Hoàng thượng càng nhíu lại sâu hơn.


Hoàng hậu vẫn chưa lễ Phật xong, Hiền phi tất nhiên là người có phân vị cao nhất đón chào Hoàng thượng thông báo một chút tình hình cơ bản, chúng phi tần cũng không dám dị nghị, “Hoàng thượng, Lâm quý tần muội muội đột nhiên động thai, tính từ lúc bắt đầu đã được một canh giờ, bà đỡ cũng như những điều cần thiết đã được chuẩn bị, hiện tại chỉ có thể kiên nhẫn chờ Lâm muội muội sinh.”


Hoàng thượng nghe vậy, mày cũng không giãn ra, âm thanh lạnh lùng nói, “Trẫm nhớ rõ thai nhi của Lâm quý tần vẫn chưa đủ tháng, sao có thể muốn sinh?”


Trong nhất thời, cả điện lạnh ngắt như tờ, chỉ có tiếng thét chói tai của Lâm quý tần vang lên từng trận tràn ngập trong điện, càng có vẻ thê lương, Hiền phi chỉ có thể tiếp tục nói, “Lúc ấy Tả tiệp dư đang ở cùng với Lâm quý tần, vẫn là để Tả muội muội đến bẩm báo với Hoàng thượng.”


Ngược lại đã đem lửa giận ẩn ẩn chưa phát trong người Hoàng thượng chuyển đến chỗ Tả tiệp dư, Tả tiệp dư đứng dậy, quả nhiên là bộ dáng lo lắng, “ Lúc trò chuyện cùng tần thiếp Lâm quý tần vẫn tốt, mà Lâm quý tần muốn uống thuốc dưỡng thai rồi đi ngủ, tần thiếp mới cáo từ, tần thiếp còn chưa ra khỏi Diễn Khánh cung, không bao lâu cung nữ đã chạy đến báo cáo với tần thiếp Lâm quý tần động thai, tần thiếp cũng không biết có phải là thuốc dưỡng thai kia có vấn đề hay không.”


Nghe xong chân mày của Hoàng thượng vẫn không có giãn ra, ngón tay gõ lên bàn thập phần có tiết tấu, làm cho những phi tần ở đây lo sợ, hảo một trận mới phun ra một câu, “Tra, phải điều tr.a thật tốt cho trẫm!”


Lý Đắc Nhàn lĩnh mệnh, dẫn theo những cung nhân có liên quan trong Diễn Khánh cung đi, sau khi trờ về sắc mặt không tốt, “Hoàng thượng, đại cung nữ Quăng Tỉnh bên cạnh Lâm quý tần tự vận.” Manh mối chuyện Lâm quý tần sinh non đến đây thì bị gián đoạn.


Nghe vậy Tề Diễn Chi hung hăng vỗ mạnh mặt bàn một cái, lực đạo to lớn làm cho những chén trà nhỏ trên bàn đều bị chấn động, mà lúc này A Uyển một thân áo đỏ bước vào trong điện, còn chưa đợi A Uyển thỉnh an, Hoàng thượng đã khôi phục tâm tình, tận lực dùng giọng nói bình thản mở miệng, “Sao ngươi lại đến đây? Không phải đã cho phép ngươi ở trong cung ngốc rồi sao?”


Tề Diễn Chi biết vật nhỏ đêm nay đã bị mình làm cho mệt nhọc như thế nào, mà phi tần sinh là chuyện rất lâu, nên Hoàng thượng cũng không muốn cho A Uyển đến Diễn Khánh cung, mà A Uyển thân thể luôn yếu đuối, Hoàng thượng tất nhiên là sợ thân thể vật nhỏ không chống chịu được.


“Tần thiếp không sao, thầm nghĩ Lâm tỷ tỷ sinh, nữ nhân sinh con vốn dĩ là đi dạo đến quỷ môn quan một lần, tần thiếp mặc dù không giúp được gì nhưng cũng muốn đến nhìn xem.”


Hoàng thượng nghe vậy cũng chỉ gật gật đầu, “Thân thể ngươi yếu đuối, nếu không chịu đựng được thì hồi cung nghỉ ngơi đi, đừng để chính mình bị mệt.” Lập tức phân phó Lý Đắc Nhàn đi thăm dò tiếp tục chuyện này, chúng phi tần trong khoảng thời gian ngắn tâm tư trăm mối cảm xúc ngỗn ngang, nghĩ đến thai nhi của Lâm quý tần, rồi nghĩ đến thái độ của Hoàng thượng đối với A Uyển là lo lắng, lúc này trong điện trừ bỏ tiếng la thê lương của Lâm quý tần phiêu đãng cùng với tiếng nói của bà đỡ, thì không còn âm thanh nào khác.


Hiền phi nhìn Hoàng thượng vẫn cau mày, khuyên nhủ, “Hoàng thượng đừng quá lo lắng, thái y đều đã chờ bên ngoài, nô tì cũng đã đem nhân sâm tran năm đến, còn có Hoàng thượng ở đây lúc này, Lâm muội muội nhất định có thể thuận lợi sinh hạ hoàng tử.” (Lei: ờ, chắc cây nhân sâm của bà quan trọng lắm haaaaaaa… *khinh bỉ-ing*)


Đức phi cũng không chịu yếu thế, cả điện lúc này nàng là người duy nhất đã trải qua chuyện sinh nở, nói chuyện cũng lộ ra mười phần lo lắng, “Hoàng thượng còn phải lâm triều, nữ tử sinh con vốn cũng không có nhanh như vậy đâu, xem ra Lâm muội muội còn phải đau đớn thêm mấy canh giờ nữa, Hoàng thượng vân nên bảo trọng long thể, không bằng đi về nghỉ ngơi trước.”


Hoàng thượng lắc đầu, “Trẫm ở lại chờ xem, tránh việc sẽ có gì đó phát sinh.” Một câu này nói ra Hoàng thượng đối với cái thai này vô cùng coi trọng còn đối với Lâm quý tần sinh non lại không hờn giận gì.


Sắc trời đã dần sáng, tiếng gào của Lâm quý tần cũng ngày càng yếu đi, mọi người trong điện cũng đã chờ đợi được hai canh giờ, đột nhiên tiếng Lâm quý tần hét lến cao vút sau đó thì im lặng, ngay cả tiếng trẻ con khóc cũng không có, chẳng lẽ là có gì bất trắc? Hoàng thượng đứng lên, các phi tần khác cũng thế.


Sau đó, bà đỡ ôm ra một cái bọc tã lót nho nhỏ, tươi cười lại thật miễn cưỡng, “Chúc mừng Hoàng thượng, Lâm quý tần nương nương đã vì Hoàng thượng sinh hạ một tiểu hoàng tử.”


Tuy là lời chúc mừng, nhưng Hoàng thượng lại có dự cảm không tốt, nhất thời cũng không tiếp lời nói này, ôm lấy tã lót, xốc lên thì thấy, bao bọc bên trong là một đứa bé gầy teo nho nhỏ, làn da cũng vàng như nến vàng, tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt rất khó để nghe thấy, trong lòng Tề Diễn Chi chùng xuống, đối với đứa bé tùy thời có thế ch.ết non này thật không đành lòng nhìn, đem bọc tã lót trả lại cho bà đỡ, bỏ lại một câu, “Ban thưởng.” Cũng quay đầu đi khỏi, ngay cả tình hình hiện tại của Lâm quý tần cũng không có hỏi qua.


Chúng phi tần thấy thế, tiểu hoàng tử này có thể nuôi lớn hay không cũng là chuyện không ai nói trướ được, xem ra Hoàng thượng cũng không quá xem trọng, chuyện này không có sức uy hϊế͙p͙, ngay cả hỏi thăm cũng không có nói, thì đã theo tốp ba tốp năm mà cáo lui, đang lúc Hiền phi cùng Đức phi rời đi, một bà đỡ khác tay đầy máu tươi vọt ra, “Không tốt không tốt, Lâm quý tần nương nương đột nhiên rong huyết.”


Mấy người Hiền phi mở to hai mắt, nhưng động tác của A Uyển nhanh hơn, “Thất thần làm gì, còn không mau gọi thái y vào!”
***


Hai ngày sau, Lâm quý tần mới từ từ tỉnh lại, rong huyết sau khi sinh đã làm cho sắc mặt của Lâm quý tần trắng bệch, tiếng nói cùng không hế có khí lực, chuyện đầu tiên là muốn nhìn đứa nhỏ, biết được chính mình đã sinh hạ tiểu hoàng tử, gương mặt trắng bệch cũng lộ ra một chút ý cười, nhưng đứa nhỏ được bọc trong tã lót bị ẵm đến sau.


Lâm quý tần nhìn đứa bé trong lòng, yếu ớt bất cứ lúc nào cũng có thể rời bỏ nàng mà đi, âm thanh đều trở nên run rẩy, “Này…Đây là có chuyện gì?!”


Một đại cung nữ khác bên cạnh Lâm quý tần đem chuyện hai ngày trước nhất nhất nói ra, nghe được Hoàng thượng chỉ nói một câu “Ban thưởng” sau đó tên tự còn chưa ban, trên mặt trắng bệch của Lâm quý tần lập tức tràn đầy nước mắt, bộ dáng khiến người khác thương tiếc.


“Nương nương hiện tại vẫn còn trong tháng, trăm triệu lần đừng khóc sẽ ảnh hưởng xấu đến thân thể! Vì tiểu hoàng tử người hãy bảo trọng thân thể mình nha!”


Nghe đại cung nữ khuyên nhủ như thế, Lâm quý tần thu hồi nước mắt, nhìn đứa nhỏ yếu đuối giống như mèo con trong lòng, nghĩ đến vi mẫu tắc cường, biểu tình trên mặt liền trở nên cứng cỏi.






Truyện liên quan