Chương 81: Biểu muội

Ngày hôm đó một mình thỉnh an thái hậu, A Uyển rốt cuộc thấy được hai vị biểu muội đang được chú ý cao độ này. Hai vị này có điểm đặc biệt, Đại biểu muội Hạ Gia Nhi nhiệt tình hoạt bát phóng khoáng hướng ngoại, mắt ngọc mày ngài cười rộ lên cười rộ lên cũng khiến người khác vui lây. Nhị biểu muội Hạ Yên Nhi cũng mi mục như họa, chọc người yêu thương, hai phong vị hoàn toàn khác biệt giống như cảnh đẹp ý vui.


Biểu muội này có nét đặc trưng, luôn phải tồn tại trong các loại cung đấu trạch đấu, nhưng trên cơ bản đều xứng đôi với biểu ca, thân phận là biểu muội, có thể công có thể thủ có tiến có lùi, cho nên A Uyển phân loại đặc tính của biểu muội là hung tàn. Ban đêm, sau khi gặp qua hai vị biểu muội khiến cho người ta yêu thích này, A Uyển chọc chọc Hoàng thượng đang phê sổ, gần đây Hoàng thượng công vụ bận rộn rất nhiều, cho dù đên Chiêu Dương cung của A Uyển rồi, thỉnh thoảng vẫn còn phải phê duyệt tấu chương.


“Hoàng thượng, hôm nay, thần thiếp, thấy…ừm…”
Nghe A Uyển nhả ra từng từ một, bút son trong tay Hoàng thượng chưa hề ngừng, chỉ ném qua một câu nhẹ bẫng: “Nói chuyện cho dễ.”


Tinh thần A Uyển chấn động kể ra: “Hôm nay thần thiếp ở chỗ Thái hậu nương nương gặp hai vị biểu muội cành đẹp ý vui xinh đẹp như bế nguyệt tu hoa của ngài đấy.” Một câu nói một hơi liền nói xong, ngay cả một dấu chấm cũng không có.


Hoàng thượng vẫn cần cù chăm chỉ không chút gợn sóng, sổ con trên án đã phê duyệt xong, lập tức đổi sang tập khác: “Nói điểm chính.”


A Uyển hít sâu một hơi: “Thần thiếp cả gan hỏi một câu, hai vị biểu muội là là vị phân gì?” Hai vị biểu muội này nếu tiến cung, không thể không nói bản thân mình vừa nhiều thêm hai vị địch thủ thực lực mạnh mẽ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nàng vẫn nên sớm dò xét thám thính nắm rõ cho tốt.


available on google playdownload on app store


“Cái gì?” Dường như Hoàng thượng không nghe rõ câu hỏi của A Uyển, rốt cuộc để bút son trong tay xuống, nâng mắt thấy A Uyển đang ở bên án nhéo lá bồn cây, hoặc giống như là muốn xác định A Uyển, hỏi lại một lần nữa: “Nàng vừa mới nói gì?”


Tay của A Uyển cuối cùng cũng buông tha lá của bồn hoa chịu khổ bị chà đạp không còn hình dạng: “Ai nha, thần thiếp hỏi là, hai vị biểu muội vào cung có vị phân gì? Có thể sớm cho thần thiếp biết, chuẩn bị tấm lý thật tốt hay không?”


Hoàng thượng nghe xong ánh mắt hơi híp lại thành độ cong vui sướng, nét mặt lại là dáng vẻ trầm ngâm suy tính: “Ừm, biểu muội Gia Nhi minh diễm phóng khoáng, biểu muội Yên Nhi ôn nhu nhã nhặn, chi bằng một Gia phi, một Thục phi là được rồi, Tiểu Uyển thấy thế nào?”


Hừ, Gia phi, còn thêm mèo nhỏ mọn, trong lòng khó chịu, nhưng vẻ mặt A Uyển lại cười cười: “Thần thiếp cảm thấy rất tốt, chúc mừng Hoàng thượng ôm được mĩ nhân về, Hoàng thượng bận bịu, thần thiếp không quấy rầy ngài.”


Dứt lời, A Uyển đi đến chỗ tú tháp, trong lòng không khỏi nhất thời phiền muộn, nghĩ tới hai biểu muội tuổi trẻ xinh đẹp, như hoa như ngọc mềm mại động lòng người, đáy lòng A Uyển sinh ra cảm giác mình đã già, rõ ràng mình chỉ mới là thiếu nữ đôi tám, nhưng so với biểu muội càng tươi trẻ, haizz, không đề cập tới nữa.


Mình chắc là sẽ không giao tiếp với các phi tần, nhưng hiện giờ trong cung được sủng ái nhất là mình, nếu hai vị biểu muội phân vị cao hơn mình, khó đảm bảo hai vị biểu muội thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui này sau khi tiến cung sẽ không lấy mình lập uy a!


Nếu là người khác A Uyển không sợ, nhưng đây là biểu muội nha! Phái sau có Thái hậu làm chỗ dựa vững chắc, lại có thêm quan hệ họ hàng với Hoàng thượng, tuy rằng Thái hậu cũng thích mình, nhưng có thể sánh được với cháu ruột sao? Nghĩ đến những ngày thêm thảm không thấy trời trăng sắp tới, A Uyển phiền muộn bắt đầu nhào nặn mặt. (Lina: chị đáng yêu ghê)


Hoàng thượng đi theo A Uyển đến thấy vật nhỏ ngốc ngồi trên tú tháp vẻ mặt sầu bi đang ôm đầu lắc lư trái phải, dáng vẻ ngốc nghếch khiến Hoàng thượng không khỏi bật cười. Tiếng cười vừa thốt ra, A Uyển lập tức ngừng động tác, quay đầu nhìn về phía Hoàng thượng đang cười mình đến không ngừng được.


“Hoàng thượng nhìn lén thần thiếp làm gì chứ?”
“Nếu không đi theo nàng, trẫm sợ nàng sẽ rơi vào hũ dấm chua không leo lên được.” Hoàng thượng ho nhẹ một tiếng, thu lại tâm tình, vừa nói vừa đi đến ngồi xuống cạnh A Uyển.


Biểu tình A Uyển xem thường nhíu mày: “Gì cơ? Hoàng thượng nói thần thiếp rơi vào hũ dấm sao? Hừ, mười người biểu muội trở lại thần thiếp cũng sẽ không sợ được chưa! Hoàng thượng bớt coi thường người ta đi.” Dứt lời, A Uyển chột dạ một trận, âm thầm cầu khẩn tốt nhất Hoàng thượng đừng có mười người biểu muội, hai người đã rất nước sôi lửa bỏng rồi.


Vẻ mặt Hoàng thượng khen ngợi: “Quả thật không hổ là Tiểu Uyển mà, ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ cho toàn bộ biểu muội tiến cung chơi với nàng, được không?”
Hai mắt A Uyển trừng lớn nhìn Hoàng thượng: “Ngài thật sự có mười người biểu muội sao?”


Nhìn vật nhỏ như thế, Hoàng thượng cười ha hả: “Tiểu Uyển có từng nghe qua Hạ gia ở Dĩnh Dương? Thái hậu xuất thân từ nơi đó, dòng chính dòng nhánh tính hết, không nói mười người, hơn hai mươi biểu muội trẫm đều có, Tiểu Uyển cứ yên tâm đi.”


Thần thiếp làm sao yên tâm được a! Linh quanh lóe lên, A Uyển lúc này tỉnh táo hiếm thấy: “Hoàng thượng hẳn là đùa ta phái không? Thật sự muốn cho tất cả biểu muội tiến cung sao?”
“Trẫm sao phải đùa ngươi? Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.” Câu này vang lên có lực, nói năng có khí phách.


Chớp chớp mắt, A Uyển lại hỏi: “Các biểu muội sẽ trở về sao?”
“Trở về làm gì, đều nhận vào cung bồi Tiểu Uyển chơi đùa cho vui?”


Được những lời này của Hoàng thượng, A Uyển bắt đầu phiền muộn đem đầu lắc lư. Thấy động tác này của nàng, Hoàng thượng khó hiểu: “Nàng làm cái gì vậy?”


Ngầng đầu đáng thương nhìn Hoàng thượng: “Trong lòng thần thiếp đau khổ a!” Mai sau nếu hơn mười hai mươi biểu muội tổ chức thành tập đoàn tiểu boss rào rào đến thì làm bao bây giờ? Cứ cố gắng để ý còn yên lặng chịu đựng hay tuôn ra đường máu trong tập đoàn biểu muội? Mời thưởng thức đến gần biểu muội hôm nay…


A Uyển đang vui sướng bổ não thì Hoàng thược ở một bên không nhịn được cười rốt cuộc cât tiếng cười to, mà tiếng cười kia của Hoàng thượng cuối cùng cũng khiến A Uyển hiểu được, mình bị đùa giỡn. Uy tín từ trước đến giờ của Hoàng thượng rất tốt, nói gì A Uyển cũng rất ít khi hoài nghi, không ngờ tối nay lại bị Hoàng thượng trêu đùa một hồi.


“Không cho cười không cho cười, tại sao Hoàng thượng gạt thần thiếp, một chút cũng không thú vị đâu!” Nhất thời xấu hổ và giận dữ A Uyển đưa tay che miệng Hoàng thượng, nhưng không ngờ lại bị xoay ngược lên tú tháp, tư thế trái lại có chút mập mờ.


“Thế nào, chẳng phải nói mười người biểu muội nàng cũng không sợ sao?” Hoàng thượng nổi lên tâm tư trêu đùa A Uyển, không có chút ý tứ muốn chuyện biểu muội này trôi qua.


A Uyển tức giận quay đầu đi, ngoài miệng thì nói năng ngọt xớt: “Sao lại không sợ, biểu ca biểu muội và vân vân, ghét nhất! Nếu như Hoàng thượng bị cướp thì làm sao bây giờ!”


Nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của A Uyển, giọng nói Hoàng thượng có chút thoái mái: “Còn nói không phải là rơi vào hũ dấm chua? Vật nhỏ mạnh miệng, yên tâm đi, không chỉ không cho biểu muội khác vào cung, hai vị biểu muội này cũng không cần vào cung.”


Hở? Biểu muội đường xa mà đến không vào cung có đôi có cặp với biểu ca, cái này không khoa học a! Nội dung vở kịch sao lại sai lệch rồi?
“Hai vị biểu muội kia vào cung làm gì?”


“Rảnh rỗi quản biểu muội, không bằng quản trẫm trước đi đã?” Nói rồi, A Uyển liền nhận ra dưới thân có thứ gì đó nhô lên, trở mình khỏi giường, nếu lúc này giả bộ ngu ngốc cũng không giống, A Uyển cười khan nói: “Ha ha, thần thiếp đã nhiều ngày sợ là không tiện…đâu!”


Một chữ “đâu” còn chưa nói xong, A Uyển đã bị Hoàng thượng khiêng lên vai, nhân tiện còn vỗ vỗ mông thịt: “Trẫm nhớ mấy ngày kia của nàng vừa qua rồi chứ? Lần tới tìm một lý do tốt biết chưa?”


Hoàng thượng dương dương tự đắc khiêng con mồi đi đến trong tẩm điện, mà A Uyển bị khiêng trên vai đơn giản là khóc không ra nước mắt, Hoàng thượng ngài bề bộn nhiều việc tại sao lại nhớ kỹ ngày ấy của thần thiếp?
***


Tuy là Hoàng thượng im lặng không nói mục đích thật sự chuyện biểu muội vào cung, nhưng A Uyển nổi lên tâm bát quái hiếm thấy, cẩn thận tỉ mỉ quan sát mấy ngày liền nhìn thấu manh mối. Sau khi hai vị biểu muội vào cung, số lần Tề Vương gia được mời vào cung cũng càng ngày càng nhiều đấy.


Xem ra lúc trước là mình nghĩ lạc, biểu ca của hai vị biểu muội không chỉ có Hoàng thượng mà thôi, Tề Vương gia chẳng phải cũng là biểu ca của các nàng sao? Quả nhiên, biểu ca biểu muội là tuyệt phối a! Thay vì làm một thành viên trong đông đảo phi tử, trái lại gả cho Tề Vương gia chưa thành hôn làm chủ mẫu một nhà còn tốt hơn.


Hai vị biểu muội mỗi người một vẻ, Thái hậu phải suy tính chu toàn, nhưng mà Tề Vương gia cuối cùng rơi vào nhà nào, vẫn đáng giá chờ mong.


A Uyển ôm tâm tình xem kịch vui rất bàng quan, không ngờ diễn viên trái lại tìm tới cửa, chờ lúc hai vị biểu muội tư sắc hơn người bước vào trong điện, mặc dù A Uyển thân là phái nữ cũng không thể không thừa nhận hai vị này chỉ cần đứng yên, để cho người ta nhìn sang quả thật là như thấy mỹ cảnh vui tai vui mắt thoải mái cả người.


“Thỉnh an Uyển chiêu nghi nương nương, nương nương vạn phúc kim an.” Nghe một chút, giọng nói thanh thúy uyển chuyển như chim hoàng anh.


“Đứng lên đi, hai vị Hạ tiểu thư không cần đa lễ, mau ngồi xuống.” Trong nữ nhân hậu cung, ngoại trừ Hoàng hậu, các phi tần còn lại không thể đem hai vị cô nương này thành biểu muội, A Uyển cũng lấy Hạ tiểu thư làm xưng hô.


Hạ Gia Nhi xinh xắn rạng ngời sau khi ngồi xuống liền liền đề cập tới trọng tâm câu chuyện, Hạ Yên Nhi một bên tuy nội liễm, nhưng thỉnh thoảng cũng tiếp lời, không có vẻ tẻ ngắt.


“Thường nghe Thái hậu cô cô nhắc tới chiêu nghi nương nương, tỉ muội chúng ta vừa mới vào cung liền muốn đi cầu kiến, chỉ tiếc vẫn không đi được. Bây giờ nhìn gần Uyển chiêu nghi nương nương xinh đẹp tỏa sáng, trái lại khiến cho thần nữ nhìn mà ngây dại.” Tính tình Hạ Gia Nhi khá hoạt bát, hồn nhiên ngây thơ, ăn nói cũng cực dễ nghe.


A Uyển sai cung nhân đưa nước trà bánh điểm tâm lên, mới cười nói: “Hai vị cố nương mới thật sự là xinh đẹp rạng ngời ấy chứ, bổn cung thấy mà vui tai vui mắt.”


Hạ Yên Nhi uống một hớp nước trà xong, ôn nhu mở miệng: “Đây là Quân Sơn ngân châm tốt nhất được ngâm trong nước Cam Tuyền, đã sớm nghe qua nương nương cực kỳ được sủng ái, lá trà ngon bậc này chỉ có ở chỗ Hoàng thượng biểu ca mới được uống cơ.”


Nghe vậy A Uyển nhíu nhíu mày, Hạ Yên Nhi này dường như có hàm ý khác, nhưng A Uyển vẫn giả ngu như cũ: “Hoàng thượng đương nhiên là sủng ái bổn cung, chỗ bổn cung có thứ tốt gì mà không có đâu.”


Câu nói đắc ý vênh váo khiến hai tỉ muội Hạ gia liếc nhìn nhau, sau khi trao đổi chút tin tức, thần sắc trái lại vẫn như thường cười nói cùng A Uyển. Hành động lén lút dĩ nhiên A Uyển thấy được, nhưng không vạch trần.


Tán gẫu một hồi, A Uyển lấy thân thể không khỏe làm lí do, tiễn Hạ gia tỉ muội khỏi Chiêu Dương cung.
“Chủ tử, ngài nói xem, hai vị Hạ gia tiểu thư đến thăm ngài làm gì?” Lòng hiếu kỳ của Thanh Sam luôn nặng, không nghĩ liền hỏi.


A Uyển không thèm để ý búng móng tay: “Các nàng ấy à, là muốn đến điều tr.a nghiên cứu chút.” Hai vị này thông mình như vậy là đủ rồi, ngoài mặt cũng làm vô cùng tốt, chỉ tiếc mờ ám không thể gạt được người.


Điều tr.a chút? Thành Sam không hiểu lời, nhưng cũng không dám hỏi nữa, thành thực đi bận việc của mình.






Truyện liên quan