Chương 104: Tiết
Không đến hai ngày, Trần quý tần bị giáng xuống làm ngũ phẩm Trần tần, bị cấm túc và phạt sao chép kinh thư một trăm lần, khi nào sao chép xong mới được xuất cung, sợ là trong vòng ba tháng cũng không thấy Trần tần.
Trần tần bị phạt như vậy, hoàn toàn cũng là gieo gió gặt bão, chuyện nháo loạn hai ngày trước ở Khôn Ninh cung không bao lâu thì truyền vào tai thái hậu, sau khi thái hậu nghe ngóng được, biết Tể vương gia ở tây bắc mất tích, xem như thái hậu đã từng trải nhiều, nhưng đột nhiên nghe tin con trai mất tích cũng không khỏi sẽ nóng nảy phát hỏa, tuy là định lực của thái hậu cao, biết được tin này cũng không tránh được choáng váng hoa mắt một trận, làm cho Hoàng thượng nổi trận lôi đình, lập tức xử trí Trần tần.
Hoàng thượng vốn muốn giấu việc này, thứ nhất là vì kế hoạch, thứ hai là lo sợ thái hậu cùng A Uyển lo lắng, hiện tại thật chế giễu, Trần tần hận không thể đem việc này làm lớn lên, nếu không phải Trần gia có không ít bộ hạ cũ trong quân đội, chỉ sợ Hoàng thượng đã trực tiếp cắt chức Trần quý tần hạ thành thứ dân cũng không chừng.
Trần tần lần này tự làm tự chịu, nhất thời trong cung cũng không có ai dám nhắc lại chuyện này.
Mà chỗ Đức phi cũng không được thoải mái, thái hậu khỏe hơn một chút thì có mấy phi tần đưa hài tử đến làm bạn thỉnh an thái hậu, đại hoàng tử tuy yếu đuối, nhưng sau sinh nhật một tuổi cũng dần khỏe mạnh hơn, Lâm chiêu nghi luôn dốc lòng chăm sóc, lúc này đại hoàng tử Tề Dục so với lúc mới sinh tốt hơn rất nhiều.
Trầm phi dưới gối có nhị hoàng tử Tề Thịnh vốn rất hoạt bát hiếu động, Trầm phi gần đây vẫn an phận ở trong cung dưỡng thai, cũng ít đưa nhị hoàng tử xuất cung, nhị hoàng tử cũng buồn chán, bây giờ khó có dịp được ra ngoài một lần, trong miệng luôn ầm ĩ, lại chọc cho thái hậu vui vẻ.
Nhị công chúa Tề Nguyên Uy được Diệp quý tần nuôi dưỡng, tuổi tác cũng tương đương nhị hoàng tử, hai tháng sau chính là tròn tuổi yến của bọn họ, lúc này cũng là khoảng thời gian nhị công chúa rất hoạt bát hiếu động, ở cùng nhị hoàng tử thì trắng trẻo đẹp đẽ, thái hậu thấy thế tất nhiên là cười toe toét.
Chỉ là Nguyên Ninh công chúa đứng bên cạnh Đức phi sắc mặt không vui lắm, nhìn các đệ đệ muội muội nhỏ tuổi hơn, không cao hứng lắm, không giống như trước kia nhu thuận khả ái.
Thái hậu thấy thế hỏi Nguyên Ninh làm sao, không nghĩ đến Nguyên Ninh lại khóc rống lên, nháo, “Nguyên Ninh không muốn có đệ đệ muội muội, đều là đệ đệ muội muội giành hết sủng ái của Nguyên Ninh, không có đệ đệ muội muội thì tốt rồi!”
Bị lời này kinh động không chỉ có thái hậu cùng các phi tần khác, mà ngay cả Đức phi cũng không nghĩ đến Nguyên Ninh sẽ nói ra những lời này, thái hậu rốt cục vẫn rất yêu thương Nguyên Ninh, dù sao đây cũng là cháu gái đầu tiên, ý nghĩa không giống với người khác, ôm Nguyên Ninh vào lòng dỗ một lúc lâu, mới hỏi là ai dạy.
“Đây là nhũ mẫu nói, người nói Hoàng tổ mẫu cùng phụ hoàng có đệ đệ muội muội rồi nên không thích Nguyên Ninh nữa, Hoàng tổ mẫu, Nguyên Ninh không muốn có đệ đệ muội muội, giết ch.ết bọn nó có được không?”
Lời này vừa nói ra, nhũ mẫu của Nguyên Ninh lập tức quỳ xuống thỉnh tội, thái hậu cũng mắt điêc tai ngơ, cho người kéo nhũ mẫu xuống xử lý.
Mặc dù là nguyên ninh luôn luôn nhu thuận khả ái, cũng không tránh khỏi bị kẻ khác xúi giục, đưa Nguyên Ninh vào con đường sai lầm, thấy cháu gái ủy khuất, thái hậu liếc nhìn Đức phi, “Đức phi thường ngày làm gì vậy! Để cho người bên cạnh Nguyên Ninh to gan lớn mật như vậy, nô tài xúi giục chủ tử, Đức phi sao lại không phát hiện chứ?”
Đức phi nghe vậy lập tức đứng dậy thỉnh tội, “Thái hậu nương nương bớt giận, nô tì nhất thời không bắt bẻ, thiếu chút nữa để những kẻ tiểu nhân này mưu đồ dạy hư Nguyên Ninh, mong thái hậu nương nương thứ tội.”
Lúc trước mình rất có lòng tin với việc Đức phi sẽ dạy dỗ tốt Nguyên Ninh, mà Nguyên Ninh thông minh trưởng thành sớm, cũng biết lẽ phải, hành sự cũng có chừng mực quy củ, chỉ là không nghĩ đến lúc bản thân cố gắng điều dưỡng thân thể muốn sinh con trai, lại phân tâm, mặc dù Nguyên Ninh thông tuệ, cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi, mỗi ngày bị kẻ khác dạy dỗ như vậy, không thể không suy nghĩ lệch lạc, Đức phi hối hận không thôi.
Thái hậu cũng bất vi sở động, “Mà thôi, Đức phi đã bận rộn như vậy, Nguyên Ninh để lại cho ai gia dạy dỗ đi, chờ Đức phi dọn sạch những kẻ gây rối bên mình hãy đón Nguyên Ninh trở về.”
Đức phi nhất thời cả kinh, đây không phải là muốn mang Nguyên Ninh đi sao? Còn muốn cầu tình, Đức phi vừa nhấc mắt thì thấy ánh mắt lạnh lùng của thái hậu, trong lòng biết thái hậu không chỉ tức giận mỗi chuyện này, nghĩ đến chuyện lần trước ở Khôn Ninh cung, lập tức gật đầu chấp nhận.
Những lời Nguyên Ninh nói ra chỉ là nhất thời không suy nghĩ, người nói vô tâm nhưng người nghe lại cố ý, truyền ra ngoài sẽ có kẻ dèm pha.
Thái hậu tất nhiên biết rõ, muốn mấy người Trầm phi, “Hôm nay ở chỗ của ai gia, Nguyên Ninh không có nói gì cả, mấy người các ngươi có nhớ chưa?” Nguyên Ninh dù sao cũng là một cô nương, mặc dù là công chúa, cũng cần có thanh danh tốt, nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, sẽ phá hỏng danh dự của Nguyên Ninh.
Mấy người Trầm phi được Hoàng thượng bổ nhiệm cho nuôi nấng hoàng tử hoàng nữ, tất nhiên đều là kẻ thức thời, sẽ không ngu ngốc đối nghịch với thái hậu.
Trước khi rời đi Đức phi lưu luyến nhìn Nguyên Ninh không rời, trong lòng đau đớn.
Thái hậu quyết định như vậy không phải là muốn ly gián tình cảm mẹ con Đức phi, chẳng qua là muốn nhờ việc này để cảnh tỉnh Đức phi mà thôi, tránh việc nàng hành sự không thấu đáo, tương lai sẽ ảnh hưởng xấu đến Nguyên Ninh.
***
Có lẽ là cầu mưa có hiệu quả, trước khi kết thúc kì gieo trồng, ông trời tâm tình không tệ, rốt cục cũng mưa một trận lớn, biết được Hoàng thượng khẩn cấp, tuy là vụ gieo trồng mùa đầu bị chậm lại, thu hoạch sẽ kém hơn năm trước, nhưng so với không có thu hoạch gì chẳng phải tốt hơn sao? Cho nên sau này nếu triều đình trợ cấp cho bách tích áp lực cũng sẽ nhỏ hơn.
Năm nay trước ngày sinh nhật Hoàng thượng chiến trường tây bắc vẫn không có tin, nên yến tiệc không long trọng như năm ngoái, chỉ là các phi tần cùng quý phụ tụ tập lại, làm một buổi tiệc tối đơn giản mà thôi, tất cả được giản lược hết mức có thể.
Dạ tiệc đã được tiến hành một nửa, Lý Đắc Nhàn vội vã chạy đến trình lên một phong thư, có thể làm cho Lý Đắc Nhàn như vậy tất nhiên là trường hợp cấp bách, không khí yến hội thay đổi, mọi người nhìn chằm chằm quan sát sắc mặt Hoàng thượng, yên lặng theo dõi diễn biến.
Hoàng thượng đọc thư, nét mặt dần dãn ra, cuối cùng còn đứng lên cười ha ha, Lý Đắc Nhàn thấy thế, quay xuống lớn giọng với mọi người, “Tin chiến thắng từ tây bắc, Tể vương gia lãnh binh thu phục toàn bộ lãnh thổ biên cảnh, chúc mừng Hoàng thượng, Đại Tề vạn tuế!”
Mọi người lập tức phản ứng, đều nâng chén quay sang Hoàng thượng, lập lại theo Lý Đắc Nhàn, “Chúc mừng Hoàng thượng, Đại Tề vạn tuế!”
Tể vương gia gửi thư nói rằng, đại sự đã thành, Hoàng thượng biết tin tất nhiên thần thanh khí sảng, tâm tình thư sướng, cũng nâng chén, uống hết rượu.
Ngày thứ hai, ý chỉ tấn phong Uyển phi cho A Uyển đã đến Chiêu Dương cung, đi kèm theo là cung trang phi vị tinh xảo đẹp đẽ quý giá, đường chỉ thêu sống động, lần này A Uyển tấn chức, cùng với việc huynh trưởng lập công ở tây bắc có chút liên quan, đây là so huynh trưởng ở mẫu tộc của Uyển phi nương nương lập công, lần tấn vị này không ai dám nói gì.
Huynh trưởng Uyển phi nương nương có quân công, còn chưa trở về đã giúp cho muội muội ở trong cung được tấn phi vị, điều này làm cho những kẻ trước đây cười nhạo nhị công tử Ôn phủ ngu ngốc không khỏi thất kinh, không thể nghĩ nhị công tử Ôn phủ lại lập đại công ở chiến trường, trong lúc nhất thời Ôn phủ như trẩy hội, biết được nhị công tử Ôn phủ chưa đính hôn, lại thấy Ôn phủ đại công tử tuổi trẻ tài cao Ôn đại nhân tướng mạo tuấn tú, nghĩ đến nhị công tử cũng sẽ không thua kém, nên rất nhiều người muốn kết thông gia.
A Uyển biết được huynh trưởng lập công lớn, trong lòng so với việc mình được tấn vị còn vui hơn, buổi chiều Hoàng thượng đến Chiêu Dương cung thì quấn lấy Hoàng thượng hỏi thăm tình hình của nhị ca.
Thấy Hoàng thượng ra vẻ hàm hồ, A Uyển thầm nghĩ không ổn, “Chẳng lẽ nhị ca ta xảy ra chuyện ở tây bắc?” Nếu là vì nhị ca hy sinh mà tấn vị, A Uyển tình nguyện không cần.
Hoàng thượng kéo A Uyển ngồi trên tú tháp, vốn còn nghĩ làm sao mở miệng cùng A Uyển, nhưng vật nhỏ hỏi như vậy, gạt cũng không được, mà chuyện của Ôn Trạch sớm muộn gì cũng không giấu được, Hoàng thượng đành nói rõ với A Uyển, bảo A Uyển chuẩn bị tâm lý, “Nhị ca của nàng ở tây bắc bị tinh binh Hách Đáp bao vây, lúc thoát thân bị trúng độc tiễn ở tay trái, vì bảo vệ tính mạng, nên chặt tay.”
Tể vương gia tất nhiên biết được Ôn Trạch là nhị ca của A Uyển rất được Hoàng thượng sủng ái, nên thư hồi âm cũng không khỏi nâng cấp tình huống của Ôn Trạch lên.
A Uyển nghe vậy sửng sốt, Hoàng thượng đang ngụ ý là nhị ca mất đi một cánh tay? Thoáng chốc nước mắt A Uyển dâng trào, trong lòng vừa hổ thẹn vừa khổ sở, nhất thời khóc rống lên, Hoàng thượng thở dài, ôm A Uyển vào lòng an ủi, “Lần này nhị ca nàng vì bảo vệ Tể vương gia mà gặp nạn, trẫm sẽ không bạc đãi hắn.”
A Uyển nghe vậy nhưng lòng vẫn rất khổ sở, nghĩ đến lúc trước nhị ca vì mình mới đến chiến trường, còn mất đi cánh tay, mà chính mình lại không làm được gì cho người thân, chỉ làm các ca ca mệt mỏi thêm, vì mình mà bôn ba, tất cả cảm giác hổ thẹn trong lòng đều xông lên đầu, Hoàng thượng có khuyên bảo như thế nào cũng không được.
Liên tục mấy ngày, tâm tình A Uyển đều rất xấu, cả người mệt mỏi, làm gì cũng không có tinh thần, mặc dù A Uyển biết như vậy là không đúng, nhưng lại không điều chỉnh nổi, ngắn ngủi mấy ngày đã gầy đi rất nhiều.
Hoàng thượng không có cách nào, không thế làm gì khác là mời Ôn phu nhân vào cung, Ôn phu nhân cũng biết được tin tức con trai mất một cánh tay, trong lòng tuy khổ sở nhưng tốt xấu gì thì nhi tử vẫn còn sống, điểm này đủ cho Ôn phu nhân thấy vui mừng, nhìn thấy con gái uể oải không phấn chấn thì, trong điện bốn bề vắng lặng, Ôn phu nhân khó có khi lại nổi giận với con gái mình luôn yêu thương.
“A Uyển! Bộ dáng không muốn sống đó của ngươi là làm cho ai coi? Nếu muốn ch.ết, lập tức đập đầu ch.ết đi, bày ra bộ dáng đó để làm gì, muốn người ngoài thương hại ngươi sao!”
Nhìn mẫu thân đang đỏ mắt giáo huấn mình, A Uyển không ngừng được nước mắt “A nương, nhị ca mất đi một cánh tay, trong lòng ta rất hổ thẹn, nếu không phải bởi vì ta, nhị ca sẽ không tùy tiện đi tây bắc, sẽ không…”
Thấy nữ nhi khóc, Ôn phu nhân vỗ nhẹ lưng A Uyển ôn nhu nói, “Sao ngươi biết nhị ca ngươi đi tây bắc là vì ngươi? Nhị ca ngươi từ nhỏ đã lập chí muốn làm đại tướng quân, bằng không ngươi nghĩ sao a nương lại cho hắn ra ngoài học võ? Hiện tại nhị ca ngươi lập công ở chiến trường, chúng ta không hãnh diện vì nó, ít nhiều binh lính ở tây bắc đã không thể trở về được đó sao? Nhị ca ngươi chỉ mất một cánh tay trái không đáng lo, quan trọng là vẫn còn mạng để quay về, chúng ta nên cảm tạ trời đất.”
(Lei: tui nghi ngờ là người xuyên không là mẹ của A Uyển chứ không phải A Uyển, người hiện đại mà sao suy nghĩ nông cạn quá, lại thấy ẻm bị lố zụ này rồi!)
“Ta chỉ…Ta chỉ thấy hổ thẹn…” A Uyển thút thít nói ra những lời này, “Các ca ca lo lắng cho ta, nhưng ta lại không giúp gì được cho các ca ca, ta…”
“Ngươi đó, để tâm mấy chuyện vụn vặt, chúng ta đều là người nhà, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn (một người vinh quang cả họ vinh quang, một người tổn hại cả họ tổn hại), ngươi ở trong cung thật tốt đối với chúng ta là quan trọng nhất, nếu ngươi lại muốn biến mình thành cái dạng nửa sống nửa ch.ết đó, vậy ngươi thích làm thế nào thì làm, dù sao chúng ta cũng mặc kệ.”
Ôn phu nhân đã hạ sát chiêu, A Uyển không ngừng được nước mắt, “A nương, ta, ta cũng biết mình như vậy không tốt, nhưng mà…”
“A nương biết ngươi thương ca ca ngươi, lẽ nào a nương không đau lòng sao? Nếu ngươi hổ thẹn, nên ngồi cho vững ngôi vị của ngươi, đợi đến lúc ca ca ngươi trở về, thấy ngươi sống tốt, mới không uổng phí ý tốt của ca ca ngươi, nhị ca ngươi mất cánh tay, cũng không phải là tay cầm đao hay viết chữ, lại giữ được một mạng, chỉ cần sau này khổ luyện, sẽ được Hoàng thượng xem trọng.” nghe vậy, A Uyển gật đầu, rốt cục nghe hiểu những lời của mẫu thân.
Ngược lại hỏi đến hôn sự của ca ca, Ôn phu nhân lại thở dài, “Người tốt đẹp biết được ca ca ngươi mất một tay, lúc trước sống ch.ết muốn kết thân, bây giờ liền hận không thể lấy bái thiếp về, điểm đó a nương sao nhìn không thấu? Chuyện này ta cũng không nói cho ca ca ngươi, đợi hắn trở về hằng nói.”
Lời này càng làm cho A Uyển hạ quyết tâm, “A nương, nữ nhi bất hiếu, làm người lo lắng, người cứ yên tâm đi, lúc trước nữ nhi nhất thời hồ đồ, suy nghĩ nông cạn, sau này nhất định sẽ bình tĩnh suy đoán, chờ nhị ca trở vể, ta cầu xin Hoàng thượng ban hôn cho nhị ca!”
Dứt lời, mẹ con ôm nhau khóc rống lên, đem những điều tích tụ trong lòng khóc ra hết, A Uyển cùng Ôn phu nhân hai người mắt sưng đỏ tạm biệt nhau.
Nếu phân vị Uyển phi này là do ca ca liều mạng đổi lấy, Ôn Uyển nàng phải ngồi thật vững chắc mới đúng, không thể để cho kẻ khác chê cười!