Chương 27: Niềm tin không còn

Đến nơi hẹn Gia Hy thấy chỗ này không được bình thường,là quán Bar sao, cô hỏi tài xế để xác nhận lại, quả thật là quán Bar, cô nhìn qua nhìn lại tìm kiếm Mỹ. Hải Vinh đang trên đường tới nhà thăm Thiên Nhu nhưng một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt anh, anh chú ý vào cô gái đang đứng bên lề đường..... " Gia Hy...., đây là quán Bar, cô ngốc đó đang làm gì ở đây?"


Anh nhìn thấy Mỹ kéo Gia Hy vào sau hẻm trong rất vội vã, anh thấy không yên tâm nên đã  quay đầu xe về phía quán Bar, anh ngồi trong xe, cặp mắt hướng về phía con hẻm đợi Gia Hy.


Gia Hy bị Mỹ kéo vào sau hẻm, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Gia Hy thấy ở cuối con hẻm có đám người trông vẻ côn đồ đang nhìn chằm chằm về hướng cô, cô bắt đầu có vẻ sợ nên hỏi Mỹ.


_ Chị à...chúng ta đến đây làm gì vậy..../ Chúng ta tới nơi rồi.- Mỹ khựng lại dừng trước mặt đám lưu manh
_ Cuối cùng cưng cũng tới làm anh đây chờ mòn mỏi đấy- một tên trong đám lưu manh lên tiếng, đó không ai khác chính là Tài thẹo.


_Nó đây này, xem như em chẳng nợ  anh gì cả, khuyến mãi cho anh luôn rồi- Mỹ đẩy Gia Hy về phía bọn Tài Thẹo, khoanh tay lại vẻ kiêu ngạo.
_ Buông ra....buông tôi ra......  họ là ai vậy chị- Gia Hy chẳng hiểu gì về vụ việc này, cô chẳng biết tại sao bản thân lại bị bọn người này bắt giữ lại.


_ Chị đền bù cho em đấy.....vui vẻ đêm nay đi, đại ca sẽ chăm sóc cho em thật tốt- Mỹ nói xong nhanh chóng rời khỏi.


available on google playdownload on app store


_ Cảm ơn cô em nha....có gì cần alo cho tụi này..( bọn Tài Thẹo phá lên cười) /..... Chị à....chị đừng đi...buông tôi ra, buông ra...- Gia Hy đau lòng khi người thân duy nhất của cô lại đối xử với cô như vậy, niềm tin tưởng của cô mau chóng bị phá vỡ, cô không ngờ chị cô lại tuyệt tình đến vậy. Gia Hy đau đớn cố chống cự lại với bọn lưu manh này nhưng sức cùng lực kiệt, cô là nữ còn bọn họ là nam lại lực lưỡng sao có thể phản pháo lại được họ.


Hải Vinh vẫn quan sát về phía con hẻm, đợi một lúc sau anh thấy Mỹ đi ra một mình, không thấy Gia Hy ra cùng anh nghi ngờ đã xảy ra chuyện gì. Anh xuống xe và đi vào hẻm sau......


_ Buông ra các người đang làm gì vậy, thả tôi ra......cứu tôi với....cứu tôi.... có ai không - Gia Hy vẫn chưa từ bỏ ý định, cô cố gắng kêu gọi sự giúp đỡ nhưng sau con hẻm này chỉ có cô, bọn họ và bức tường lạnh này, nơi này ít người qua lại sao có ai cứu cô.


_ Cô em cứ la đi, không ai cứu đâu...Thay vì la lối om sòm như vậy thì ngoan ngoan chìu bọn anh....Tài thẹo này nhất định chăm sóc tốt cho cô em - tên Tài thẹo vẻ mặt biến thái tới gần cô giống như hắn sắp giở trò sàm sỡ.


Gia Hy không thể chịu nỗi khuôn mặt đê tiện nên nhanh chóng tránh né, thấy không được cô chỉ còn cách chơi bẩn. Cô phun nước bọt vào mặt hắn, Tài thẹo nhanh chóng lùi lại, cô lợi dụng thời cơ, dùng chân dài của mình cố hết sức lực tặng cho hắn một cú trời giáng vào chỗ hiểm ác...bọn đàn em của hắn ngạc nhiên tập trung vào hắn, Gia Hy dùng sức hất được tay phải ra, tiện thể cô tát thật mạnh vào mặt tên giữ tay trái của cô. Vừa mới thoát ra cô lại bị bắt giữ lại..


_ Con điên này..- Tài thẹo tức giận tát vào mặt cô, gương mặt Gia Hy nhanh chóng sưng lên, mép miệng có mùi máu, rất đau. Tài thẹo hung hăn xé áo của cô " xử tại đây, mày thích bạo lực lắm phải không" nước mắt của cô từ từ tuôn ra, cô đau đớn và cảm thấy kiệt sức, cô nghĩ bản thân cô sắp bị tiêu đời rồi, không ai cả sẽ chẳng ai cứu cô cả..." Hải Vinh..." cô bỗng kêu tên anh.


"A" Tài thẹo bị chai bia đập vào sau lưng, hắn cau có nhanh chóng quay lại xem là tên nào dám cả gan ném hắn.
_Thả cô ấy ra - Hải Vinh lạnh lùng bước tới.
_Mày là thằng chó nào vậy- Tài thẹo cau mày nhìn anh.


_ Sao giọng nói này...( Gia Hy nhìn về phía anh)...."Hải Vinh " - cô bật khóc sung sướng khi anh đang đứng trước mặt cô...cô sắp được cứu rồi ( *đặt niềm tin vào HV quá...=))..)
_Thả cô ấy ra - anh đang rất bình tĩnh, vẫn còn nhẹ nhàng dùng lời nói với bọn họ. Nhưng càng quá hiền thì chúng càng lấn tới.


_ Bọn tao không thả đấy thì sao....một mình mày làm được gì chứ thằng nhãi ranh - bọn Tài thẹo đắc ý vì hắn có đến năm người còn Hải Vinh chỉ có một mình.


_Bọn mày nên nghe lời khi tao còn đang tử tế - cặp mặt của anh trở nên đỏ ngầu, đôi đồng tử đang gườm về tên Tài thẹo và rồi lệch về phía Gia Hy, anh đã thấy vết thương trên má của cô, nó hẳn rất mạnh nên mới để lại dấu vết như vậy.


_Thằng nhãi ranh mày nói cái gì...tao nghe nực cười quá.....mày làm được cái gì chứ...hả hả- Tài thẹo tiến lại gần anh vẻ mặt đùa cợt, mặt đối mặt với anh.


_ Tao sẽ cho tụi mày biết đụng đến Vợ tao sẽ có hậu quả gì - người anh như bùng lửa lên, cơn tức giận đạt tới tột đột, vết thương trên gương mặt Gia Hy, không thể tha thứ cho bọn chúng được.


_ Sợ quá....thì ra là vợ mày... sợ quá à....hahahaa....mày hù ai vậy hả..thằng nhãi- hắn đẩy mạnh Hải Vinh vẻ khiêu khích.
_Đùa đủ rồi.../ tên Tài chưa hiểu gì đã bị Hải Vinh đạp mạnh vào người văng đi, anh gỡ cà vạt xuống và đối đầu với bốn tên còn lại.


Hải Vinh đang phát điên nên đánh bọn lưu manh không thương tiếc, từng người bị văng ra chả làm được gì anh ( *các bạn có thể tưởng tượng HV đánh bọn họ ntn theo cách riêng), chỉ một lúc sau khi tất cả đàn em của Tài thẹo đều ngã quỵ thì Hải Vinh mới tóm lấy Tài thẹo, đấm vào mặt hắn liên tục cho nguôi cơn giận, đáp lại cái tát mà hắn ban cho Gia Hy. Mặt của Tài thẹo bê bết máu, mắt trái sưng lên, miệng trào ra máu, mu bàn tay của Hải Vinh cũng sưng tấy lên. Anh vẫn chưa dừng tay, kéo hắn đứng dậy, đá vào bụng hắn, cầm mảnh vỡ sắc nhọn của chai bia đưa lại gần tên Tài.


_ Tao đã nói nên nghe lời khi tao còn đang tử tế.....chuyện này tụi bây tự chuốc lấy. Đụng đến tao chỉ có nước ch.ết - Hải Vinh nghịch vật sắc nhọn lên trên người hắn. Tài thẹo liếc nhìn theo vật nhọn ấy vẻ mặt sợ hãi.


_ Bây giờ mày muốn cái này đâm qua mắt mày hay đâm qua cổ họng mày nhỉ - anh đang đe doạ hắn, có lẽ đây chính là hậu quả mà hắn đáng nhận vì không nghe lời.


_ Đại ca em biết lỗi....biết lỗi rồi, tha mạng cho (x ) - Tài thẹo cầu xin Hải Vinh, là đại ca của một bọn lưu manh, giờ lại phải nhục nhã cầu xin người khác tha mạng thật đúng là chỉ giỏi đe doạ kẻ yếu đuối...nhục quá nhục...( *sắp ch.ết đến nơi lo danh tiếng gì =)))


_ Mạng chó của mày tao không cần đâu nhưng nếu mày còn đụng đến vợ tao hay để tao gặp lại nữa thì mạng của mày không biết có giữ lại được không.- Hải Vinh buông hắn ra quát:" CÚT"


***Bọn Tài thẹo nhanh chóng chạy mất dẹp, dìu nhau chạy, (*có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia thật là đáng khen. Có thể nói chưa kịp hấp diêm thì bị vô sinh và đấm vỡ mặt, thánh nhọ là đây =))..)


Hải Vinh quay lại nhìn Gia Hy, cô chạy tới ôm chặt anh khóc, cảm giác thật ấm áp và an toàn,nếu không có Hải Vinh thì cô giờ không biết sẽ ra sao, lúc này cô chỉ biết khóc vì cô có thể nói gì khi người đẩy cô vào hoàn cảnh này chính là chị của cô. Anh ôm cô vào lòng như tạo một sự an toàn, khung thành vững chắc bảo vệ.


_Không sao rồi...có tôi ở đây không ai dám ức hϊế͙p͙ em nữa.
______________•*•*•__________________
Về đến nhà
Anh: Hôm nay anh bận nên không đến thăm em được - Hải Vinh thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của  Thiên Nhu, anh rep lại cho cô rồi chuyển sang cuộc gọi với ai đó.


_ Tôi muốn các anh điều tr.a chuyện này.....- anh nói xong với người đó rồi khoá luôn điện thoại. Anh không muốn bị làm phiền khi làm việc.


Hôm nay vì có chuyện nên Hải Vinh ưu tiên cho Gia Hy ngủ trên giường còn anh thì ngủ ở dưới. Cô khóc ròng suốt buổi về đến nhà...giờ thì lại nằm ngủ ngon như vậy, hết biết nói cô nương này. Anh quay lại bàn làm việc xem xét giấy tờ. Thời gian cứ trôi qua, anh khá mệt khi xem đống tài liệu này, mắt căn bản muốn sụp xuống,  anh ngồi xuống cái mềm cũng ấm nhưng không quen được cảm giác này, anh cảm thấy phục bản thân vì đã biết nhường nhịn, anh không bao giờ muốn ngủ dưới đất vậy mà vì cô ngốc này mà nhường giường cho....quả thật bản thân anh không biết bị gì. Đang tự ca ngợi bản thân thì anh phát hiện ra Gia Hy đang khóc, cú sốc lần thứ hai của cô do chính người thân duy nhất mang lại. Nước mắt cô càng lúc càng tuôn ra, Hải Vinh nhẹ nhàng leo lên giường và ôm cô vào lòng dỗ dành trấn an cô như người bố dỗ dành cho con gái nín khóc. Có được anh ôm, cô như yên tâm hẳn, cũng dừng khóc cô lại ngủ tiếp, anh nhẹ nhàng lau nước mắt trên khoé mắt cô.


_ Tôi đã cảnh báo em rồi... nhưng cô ngốc của tôi vẫn không tin.
Hai người ôm nhau ngủ trong yên bình, hôm nay đặc biệt cô không đẩy anh ra nên ngủ rất ngon lành ( *muốn anh đây ngủ dưới đất không dễ đâu 






Truyện liên quan