Chương 7: Đại thần cầu hôn
Nam tử khẽ đập đập tay lên trán, một hồi sau đôi tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên bàn phím.
“Được, đáp ứng một điều kiện của ta, ta sẽ đem hồ ly bán cho muội.”
[Riêng tư] Yêu Nữ họ Triệu: “Điều kiện gì?”
Vì hắc hồ ly, chuyện gì cô cũng có thể làm được a, giết người phóng hoả hoàn toàn chấp nhân — dù sao những chuyện đại loại như vậy cô cũng đã từng làm qua rất nhiều lần rồi.
Cảm giác chờ đợi câu trả lời của đại thần quả thực rất khó chịu, Tô Diêu khẩn trương nâng chén nước bên cạnh lên miệng uống một ngụm, chỉ sợ pho tượng đại thần kia sẽ thay đổi quyết định.
Đang lúc cam go ấy thì, tin nhắn của đại thần đột nhiên truyền tới.
[Riêng tư] Hách Liên Thu Thuỷ: “Gả cho ta.”
“Phụt —”
Toàn bộ ngụm nước cô đang uống dở, rốt cục đã hoàn toàn được “hiến tặng” cho chiếc màn hình máy tính.
Bổn bang chủ lực [Yêu Nữ họ Triệu] thành công giết ch.ết người chơi [Cánh tay gỗ sắt của trẻ nhỏ] của bang hội [Vô song minh], khiến cho [Ảo ảnh] trên giang hồ uy danh đại chấn.
Bổn bang chủ lực [Yêu Nữ họ Triệu] thành công giết ch.ết người chơi [Vân Nhi bảo bối] của bang hội [Vân Trung Thành], khiến cho [Ảo ảnh] trên giang hồ uy danh đại chấn.
Bổn bang chủ lực [Yêu Nữ họ Triệu] thành công giết ch.ết người chơi [123 Mộc Đầu Nhân] của bang hội [tình mãn Hoàng Thành], khiến cho [Ảo ảnh] trên giang hồ uy danh đại chấn.
Bổn bang chủ lực [Yêu Nữ họ Triệu] thành công giết ch.ết người chơi [Tuyệt tình] của bang hội [Bộ Kinh Vân], khiến cho [Ảo ảnh] trên giang hồ uy danh đại chấn.
…
…
Trong bang một mảnh tĩnh lặng.
Bang phó của bọn họ hai ngày kể từ khi làm xong trang bị, ngày tiếp theo hệ thống lại thông báo cô có bảo thạch quý hiếm, khiến cho một đám người suốt ngày bám riết cô không tha, kết quả là….
Sự thật cho thấy, trước kia bang phó mặc dù ngày nào cũng đi chém giết vô số lần, đứng đầu danh sách sổ đen của GM đại nhân, nhưng là vẫn được sùng bái vô cùng. (~~> GM: Game Master: người quản lý game, cái này ta có nhắc đến rồi.)
Nhưng mà bang chúng trong bang vẫn rất tỉnh táo chọn cách đối phó im – lặng – là – vàng, nếu bọn họ không cẩn thận đụng trúng lúc bang phó đang lên cơn tức giận, đảm bảo cuộc sống sau này không thể yên ổn.
Mà lần này bang phó tái xuất trên chốn võ lâm, cũng chỉ là chuyên tâm giết những kẻ vô lại thâm hiểm, thôi cứ coi như là vì giang hồ trừ hại đi vậy.
Nhưng là bây giờ nhìn trên đỉnh đầu bang phó có xuất hiện thanh Tiếu Kiếm tượng trưng cho chính nghĩa, càng nhìn lại càng thấy chướng mắt hơn cái rìu lớn trước kia —
Ít ra thì chiếc rìu đẫm máu uy nghi trông hợp với dáng vẻ của bang phó hơn là chiếc kiếm ghẻ kia.
[Hệ thống] Ngươi vừa giết ch.ết người chơi [Thái tử].
Tắt đi tin nhắn mà hệ thống vừa mới gửi đến cho cô, Tô Diêu vặn lưng một cái, không thèm liếc mắt nhìn đến mấy câu chửi tục tĩu tên kia liên tục văng ra, cô thoải mái điều khiển Yêu Nữ đến Nhạn Bắc treo máy.
Cô giở đống văn kiện ra, bắt đầu làm việc.
Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng huýt sáo, chỉ cần thoáng nhìn qua cũng đủ biết là lão bản lại đang trêu cô “Thì ra Tô biên tập của ta vẫn còn đang chăm chỉ làm việc sao?”
Tô Diêu trừng mắt “Nhìn tổng biên tập có vẻ rất nhàn rỗi?”
Từ Hoãn cười cười “Đó là dĩ nhiên, ta đang có lịch phỏng vấn, nhưng nói chung công việc đã hoàn thành được một nửa, cho nên rảnh rỗi ghé qua đây một chút.”
“Dạ.” Tô Diêu không chút khách khí độp lại ngay “Vậy phiền ngài ra ngoài hưởng thụ khí trời đi, không cần phải đứng trước mặt tên thuộc hạ hèn mọn đang mệt ch.ết như ta để khoe khoang mình rất rảnh rỗi.”
Từ Hoãn cười khẽ, tay cầm chiếc chén sứ trống không đi ra ngoài, chốc lát sau liền trở lại, trên tay vẫn là chiếc chén đó, đưa cho Tô Diêu “Ta xin kính cẩn mời thuộc hạ.”
Tô Diêu nhíu mày, nhận lấy chiếc chén hỏi “Lão bản có việc gì muốn nhờ ta sao?”
Từ Hoãn cũng nhướn mày “Không có chuyện gì thì không thể pha cà phê giúp thuộc hạ sao?”
Tô Diêu chun mũi “Tự dưng ân cần quá như vậy, không phải tên gian xảo thì cũng là kẻ đạo chích.”
Từ Hoãn uống một ngụm cà phê thiếu chút nữa là phun hết ra ngoài, cười khổ nói “Tô Tô, chẳng lẽ hình tượng ta trong mắt ngươi là như vậy sao? Thật vô cùng đau đớn a~~”
Tô Diêu ném cho hắn một ánh mắt hết sức xem thường, cuối cùng vẫn là quyết định không thèm để ý đến hắn nữa, quay lại tiếp tục hoàn thành nốt công việc.
Từ Hoãn đưa tay mân mê chiếc chén sứ, chậm rãi nói “Tô Tô, ta quyết định nhân vật kỳ này sẽ giao cho ngươi phỏng vấn.”
Đây quả thực là một quyết định vô cùng lớn, mặc dù Tô Diêu đã là một biên tập viên chuyên nghiệp, nhưng là mấy chuyện phỏng vấn trọng đại này vẫn chưa thể tới phiên cô.
Vì thế cho nên Tô Diêu lập tức cau mày hỏi “Tại sao?”
Từ Hoãn nhún nhún vai như không thèm để ý “Không có gì, ta chỉ là nhất thời nảy lòng tham mà thôi.”
Đối với lý do ‘nhất thời nảy lòng tham’của hắn, Tô Diêu biết rất rõ không nên kỳ kèo thêm về vấn đề này nữa, cho nên sau khi suy nghĩ một chút cô liền gật đầu “Được rồi, ta sẽ đảm nhiệm, nhưng trước khi phỏng vấn phải cho ta biết cụ thể người đó là ai.”
Từ Hoãn nhếch môi “Không thành vấn đề.”
Tô Diêu lại gật đầu, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Từ Hoãn không muốn quấy rầy cô nữa, hắn quay về phòng mình cầm lên một tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Phía trên trang nhất chính là ảnh chụp của một nam tử có ngoại hình xuất chúng, bên dưới là toàn bộ tư liệu về hắn – từ tên họ đến nghề nghiệp công trạng, tất cả đều có không sót một chữ.
Từ Hoãn nở nụ cười xảo trá “Lần này người ngươi muốn ta sẽ đem đến trước mặt ngươi, xem con sói già như ngươi có phải muốn ăn thịt cừu nhỏ hay không.”
***
Tô Diêu vô cùng buồn bực phát hiện ra một điều rằng: Gần đây Từ Hoãn thường xuyên không bắt cô làm thêm giờ.
Như vậy khiến cho cô cảm thấy có chút bức bối.
Chẳng lẽ cô lâu ngày bị áp bữc thành quen rồi sao? Bây giờ không bị bạo ngược lại thấy khó chịu?
Tô Diêu đối với suy nghĩ của mình mà bất chợt thấy lạnh sống lưng, cô giở tập tài liệu Từ Hoãn vừa đưa cho cô ra, bất tri bất giác nhớ lại chuyện năm xưa.
Lúc Từ Hoãn học đại học quả thực đã từng chiếu cố cô rất nhiều, sau khi cô tốt nghiệp hắn lại còn nhận cô vào trụ sở làm việc. Cho nên cô thật sự rất cảm kích Từ Hoãn, đồng thời cũng khâm phục tài năng của lão bản, hơn nữa hắn mặc dù gia cảnh giàu có, nhưng sau khi tốt nghiệp nhất quyết tự mình đi xây dựng sự nghiệp, điều này khiến cho Tô Diêu càng thêm bội phục. Vì vậy cho nên là ngoài mặt dù cô không coi Từ Hoãn ra ký lô gì, nhưng thực ra trong lòng vẫn cảm thấy nửa sùng bái —- mà vì sao chỉ có một “nửa”, chính là do Từ Hoãn không có bộ dạng của cấp trên gì hết, lại vô cùng giản dị phóng khoáng.
Tô Diêu quen Từ Hoãn đã nhiều năm, tính tình hắn cô biết rõ như lòng bàn tay, tuy rằng hắn thoạt nhìn có vẻ ôn nhu hiền lành, nhưng một khi đã làm việc là rất nghiêm khắc, chỉ cần nhìn vào việc hắn tự ép mình cực khổ làm thêm giờ là có thể hoàn toàn hiểu ra được.
Tô Diêu nhớ lại ngày mình vào làm việc ở trụ sở của Từ Hoãn cũng chính là lúc cô vừa mới tốt nghiệp, không bao lâu được Từ Hoãn đem tới ban biên tập, cho nên cô đối với chuyện phỏng vấn này kia là hoàn toàn lạ lẫm.
Lần này không những Từ Hoãn muốn cô tự làm một cuộc phỏng vấn, mà hơn nữa nhân vật được phỏng vấn lại là một ông chủ lớn có tiếng, cho nên cô cảm thấy hết sức kỳ quái, không thể nào lý giải nổi. Nhưng mà Từ Hoãn không nói thêm cho cô cái gì hết, chỉ dặn cuộc phỏng vấn này nhất định phải thành công mỹ mãn, cho nên mặc dù Từ Hoãn không ép buôc, cô cũng không còn cách nào khác là phải làm thêm giờ, quyết tâm thực hiện cho bằng được lời hứa.
Nhân vật cô phỏng vấn lần này, chính là tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Tước.
Trì Thuỷ Mặc.
Tô Diêu vừa nhìn thấy cái tên này đã cười phá lên, Trì Thuỷ Mặc? Có nghĩa là nghiên mực sao, hắc hắc, không biết tổ tiên người này có phải thuộc hàng thư hương môn đệ hay không (~~> ý chỉ nhà có gia giáo lâu đời), lại đặt cho hắn một cái tên phong nhã như vậy.
Trong hình là một nam nhân trẻ tuổi, thoạt nhìn tựa hồ vẫn chưa tới 30, gương mặt trắng nõn, mắt phượng chau lên, sống mũi cao thẳng tắp, vẻ cười mà lại như không cười —– sắc mặt hình như không tốt lắm, nhưng lại toát ra một loại khí chất vô cùng hấp dẫn, nhất là đối với phái nữ.
Tô Diêu chỉ cần nhìn hình thôi là đã có cảm giác khó thở bức bách, đôi mắt phượng kia tựa hồ như có thể nhìn thấu lòng dạ người đối diện, cô mới xem hình mà đã cảm thấy thế này rồi, nếu đối diện trực tiếp, quả thật không biết cảm giác sẽ là như thế nào nữa.
Tô Diêu theo bản năng bắt đầu gấp rút khẩn trương hẳn lên, có lẽ lần phỏng vấn này không đơn giản như cô tưởng.
***
Tô Diêu liên tục mấy ngày bận rộn chuẩn bị cho dự án phỏng vấn, hơn nữa tổng biên tập còn liên tục thúc giục nộp bản thảo, khiến cô làm việc đến chóng mặt quay cuồng. Tô Diêu chỉ hận không thể mọc thêm hai cánh tay nữa, mà không, là bốn tay mới đúng.
Hai tay tiếp tục biên tập, hai tay soạn thảo dự án phỏng vấn, hai tay còn lại dành cho việc chơi game ~~
Bận rộn như vậy, Tô Diêu suốt mấy ngày không đăng nhập vào game được lần nào, hôm nay trở về nhà sau khi tăng ca, đặt chân đến phòng trọ là đã gần 10 giờ rồi, cô định lấy cái gì đó ăn xong sẽ đăng nhập vào game, trùng hợp lại nhận được thông báo của hệ thống:
Người chơi [Hách Liên Thu Thuỷ] muốn phóng sinh cho hai thú cưng Tiểu Hồ Tiên, nhưng phát hiện thuộc tính rất cao, không khỏi mừng rỡ đã giữ lại bên mình. (~~> iem nản cái hệ thống siêu sến =___=)
Tô Diêu lập tức mở bảng thuộc tính, hai mắt đột ngộ trợn tròn.
Đó là một con Tiểu Hồ Tiên biến dị màu đen, thể lực 2500!
Quả là cực phầm a!
Tô Diêu tinh thần chấn động, hai mắt không ngừng láo liên nhìn ngang liếc dọc – hồ ly a, mà lại là hắc hồ ly, thú cưng cô yêu nhất a!!!!
Cô bất giác cảm thấy vô cùng buồn bực, quả nhiên là đại thần, nhiều tiền đến nỗi mua được cả mấy hồ ly khủng bố như vậy.
Tô Diêu cắn cắn môi, nhìn chằm chằm vào cái tên Hách Liên Thu Thuỷ, một hồi lâu sau mới lấy hết can đảm gõ gõ vài chữ gửi đến cho hắn:
[Riêng tư] Yêu Nữ họ Triệu: “Hỏi chút không phải, huynh có định bán hồ ly này không?”
Nam nhân ngồi trước màn hình máy tính kinh ngạc nhíu mày, hắn trước giờ hoàn toàn không nghĩ sẽ có ngày cô chủ động nói chuyện qua kênh [Riêng tư] với hắn, mà lần này lại là vì mấy con thú cưng kia.
Đôi mắt đen tuyền khẽ híp lại, đây là tự cô chui đầu vào lưới, đỡ mất công hắn trăm công ngàn kế nghĩ cách tiếp cận cô rồi.
Nam tử cũng gõ lại mấy chữ:
[Riêng tư] Hách Liên Thu Thuỷ: “Không bán.”
Tô Diêu nhìn tin nhắn vừa được gửi đến, quả là trong dự liệu của cô.
Hắc hồ ly có thể nói là trân phẩm cực quý, pho tượng đại thần này làm sao có thể dễ dàng bán đi như thế được.
Nhưng là….
Cô không cam tâm a! ~~~
Tô Diêu nhìn lại thuộc tính của hắc hồ ly, bất giác lại cắn cắn môi, quyết định mặt dày một lần vậy.
[Riêng tư] Yêu Nữ họ Triệu: “Ta thật sự rất thích nó, có thể nào bán cho ta được không? Huynh cứ ra giá đi, chỉ cần không mắc quá là được =__=”
Nam tử khẽ cười một tiếng, nha đầu kia quả là ngoài sức tưởng tượng của hắn rồi.
Giá tiền do hắn quyết định? Nhìn vẻ mặt “=___=” thế kia của cô, hắn có thể dễ dàng biết được cô đang lo mình không có đủ tiền.
Hắn ra giá?
Nếu hắn nói hắn muốn cô, liệu cô có đồng ý không?
Nam tử khẽ đập đập tay lên trán, một hồi sau đôi tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên bàn phím.
“Được, đáp ứng một điều kiện của ta, ta sẽ đem hồ ly bán cho muội.”
Tô Diêu nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không thể nào lý giải nổi, cô lấy cái gì để đáp ứng điều kiện của đại thần a? Cực phẩm duy nhất chính là bộ trang bị kia chẳng phải cũng đã đem bán cho hắn rồi sao?
[Riêng tư] Yêu Nữ họ Triệu: “Điều kiện gì?”
Vì hắc hồ ly, chuyện gì cô cũng có thể làm được a, giết người phóng hoả hoàn toàn chấp nhận — dù sao những chuyện đại loại như vậy cô cũng đã từng làm qua rất nhiều lần rồi.
Cảm giác chờ đợi câu trả lời của đại thần quả thực rất khó chịu, Tô Diêu khẩn trương nâng chén nước bên cạnh lên miệng uống một ngụm, chỉ sợ pho tượng đại thần kia sẽ thay đổi quyết định.
Đang lúc cam go ấy thì, tin nhắn của đại thần đột nhiên truyền tới.
[Riêng tư] Hách Liên Thu Thuỷ: “Gả cho ta.”
“Phụt —”
Toàn bộ ngụm nước cô đang uống dở, rốt cục đã hoàn toàn được “hiến tặng” cho chiếc màn hình máy tính.