Chương 9: Từ bỏ sai lầm mới có thể tương phùng
Từ hôm đó, Lạc Phán Phán không gặp Hướng Vũ Phàm nữa. Cô cũng không tìm cách nghe ngóng tin tức của cậu, hằng ngày vùi đầu vào sách vở, không quan tâm đến bất kỳ việc gì khác.
Đoàn Khanh Nhi rất lo lắng cho hai người, ngày ngày than thở bên tai cô chuyện của cậu. “Phán Phán, hoàng tử Vũ Phàm không đi học bốn ngày rồi, không phải là đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?"
Lạc Phán Phán đang học thuộc từ mới, nghe thấy câu hỏi của bạn, cô hơi ngạcnhiên rồi trả lời vẻ không quan tâm: “Không biết".
"Phán Phán, giữa cậu và hoàng tử Vũ Phàm không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không."
"Vì sao cậu ấy không đến trường?" Đoàn Khanh Nhi muốn hỏi tới cùng.
Lòng Lạc Phán Phán rối tung, cô bất giác to tiếng: "Không phải là mình đã nói là không biết rồi sao?".
Giọng nói bực bội vang lên trong lớp học, các bạn xung quanh quay lại nhìn họ. Đoàn Khanh Nhi cũng sững sờ nhìn cô.
Đoàn Khanh Nhi và Lạc Phán Phán chơi với nhau đã lâu, hai người giống như chị em ruột, chưa từng xảy ra tranh cãi, có việc gì vui cũng nghĩ tới nhau trước tiên.
Bây giờ vì tâm trạng không vui mà cô to tiếng với người bạn thân, cô vô cùng hối hận.
"Khanh Nhi, mình xin lỗi." Lạc Phán Phán buồn bã kéo tay bạn, giọng nói đầy vẻ ân hận. "Mình không cố ý, cậu bỏ qua cho mình nhé!"
Đoàn Khanh Nhi bình tĩnh trở lại, thân mật vỗ vỗ tay cô. "Không sao, mình biết làcậu có tâm sự."
"Cảm ơn cậu." Lạc Phán Phán cắn môi, do dự giây lát rồi quyết định kể cho bạn nghe chuyện của mình và Hướng Vũ Phàm. "Khanh Nhi, thực sự là mình…”
... Càng trưởng thành càng cô đơn, càng trưởng thành càng thấy bất an. Cũngkhông thể không thấy thấy giấc mộng bị vỡ tan. Cũng không thể không rút lại những lời mình đã nói, tự hỏi mình. Đôi mắt trong sáng ngây thơ đâu mất rồi....
Một hồi chuông điện thoại vang lên trong túi ngắt lời Lạc Phán Phán. Rút điệnthoại ra, nhìn cái tên quen thuộc hiện lên trên màn hình, lòng cô bối rối.
“Phán Phán, cậu không nghe điện thoại à?" Đoàn Khanh Nhi nghi ngờ nhìn cô hỏi.
Lạc Phán Phán do dự một lát rồi lắc đầu. "Không, không phải là cuộc gọi quantrọng."
Đang nói thì tiếng chuông dừng lại. Nhưng rất nhanh, điện thoại kêu "tít tít tít"báo hiệu có tin nhắn. Mở ra xem, người gửi tin là số điện thoại vừa gọi đến, nộidung chỉ ngắn gọn vài câu.
"Phán Phán, vì sao không nghe điện thoại của tôi? Tối nay cậu có rỗi không?Chúng ta đi chơi nhé! Tôi có vài thứ cho cậu. Thần Dật."
Tên người nhắn tin là Hàn Thần Dật...
Từ hôm đó, cậu thiếu niên này lấy danh nghĩa là bạn trai hằng ngày gọi điện cho cô, nội dung là những lời hỏi thăm rất thân mật. Nếu cô không nghe điện thoại, cậu sẽ nhắn tin, không có ngày nào không liên lạc.
Lạc Phán Phán biết rằng thực sự cô không có cảm xúc với cậu thiếu niên này, mặcdù cậu không kém gì Hướng Vũ Phàm, về những lời hôm đó, chẳng qua là cô nói với Hướng Vũ Phàm để cậu nản lòng. Không ngờ, Hàn Thần Dật lại coi những lời đó là thật và chăm chỉ thực hiện nghĩa vụ của một người bạn trai. Mấy ngày nay cô rất muốn nói rõ với cậu nhưng chưa có cơ hội. Có lẽ, cô nên mượn cơ hội tốinay để nói chuyện.
Nghĩ đến đó, chần chừ một lát, cuối cùng cô cũng trả lời bằng một chữ: "Ừ".
Tối hôm đó thời tiết ấm áp hiếm có. Trời cao rộng, vầng trăng cao treo lơ lửng giữa bầu trời. Sao sáng lấp lánh xung quanh mặt trăng như những viên đá quýkhiến cho màn đêm đẹp diễm lệ. Ánh sáng dịu dàng đó bao trùm lấy thành phốhoa lệ.
Thị trấn Hạnh Phúc đẹp dịu dàng trong màn đêm, đặc biệt là ở ngoài khu vực trung tâm.
Ở đó có sự yên tĩnh mà khu vực trung tâm không có, dưới ánh trăng, con đườnglớn dài và
mềm mại như một dải lụa. Hai bên đường là hai hàng cây ngô đồng cúa Pháp, lá đã rụng nhiều nhưng thân vẫn vươn thẳng trong gió lạnh. Phía xa là cánh đồng hoa rộng ngút tầm mắt với rất nhiều loài hoa mà Lạc Phán Phán không biết tên, những cánh hoa màu vàng mềm mại, xinh đẹp. Không khí ngát hương hoa.
Đã là giữa đông, người đi trên đường không nhiều, chi có vài đôi tình nhân tản bộ dưới ánh đèn, ánh sáng ấm áp của đèn đường ôm lấy họ.
Lạc Phán Phán khoác một cái áo bông dày, lững thững đi trên đường, bên cạnh cô là Hàn Thần Dật. Không giống với tâm trạng nặng nề của cô, Hàn Thần Dật rấtvui vẻ, hai tay đút túi quần, miệng nở một nụ cười ấm áp.
“Ở đây đẹp thật. Gấu nhỏ yêu quý, cậu thấy thế nào?"
"Ừ, đúng!" Lạc Phán Phán hờ hững trả lời.
"Đến mùa xuân, cảnh vật ở đây còn đẹp hơn! Lúc đó mình lại đến đây, đượckhông?"
"Điều này..." Lạc Phán Phán cắn môi, do dự một lát, cuối cùng cô cũng lấy can đảm để nói: "Hàn Thần Dật, thật ra hôm nav, tôi muốn nói với cậu...".
"À, đúng rồi, suýt chút nữa tôi quên mất!" Hàn Thần Dật chợt nhớ ra điều gì, vộivàng ngắt lời cô, vui vẻ lấy từ trong ba lô ra một hộp quà. "Tặng cậu."
"Đây là cái gì thế?" Lạc Phán Phán nghi ngờ nhìn cậu, nhận hộp quà và mở ra, bên trong là một quyển bách khoa toàn thư mới cứng! Cô hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu hỏi: "Món quà này nghĩa là sao?".
"Đây là quà tặng cậu." Cậu vui vẻ cười, má lúm đồng tiền lộ rõ vẻ ngây thơ, trongsáng. Đôi mắt đẹp sáng như sao. "Hôm trước đến phố sách, không phải cậu nói là thích có một quyển bách khoa toàn thư sao? Tôi bảo bố tôi mua từ Thượng Hải về đây, nghe nói đây là bản tốt nhất."
"Thế thì đắt lắm nhỉ?"
"Không." Cậu thấy thái độ ngạc nhiên của cô liền cười với vẻ hài lòng. "Chỉ cần cậu thích thì không đắt."
Lạc Phán Phán vuốt vuốt bìa sách bóng bẩy, đẹp đẽ rồi đặt vào lòng cậu. "Mónquà này đắt quá, tôi không nhận được."
"Đây là món quà đặc biệt tôi chuẩn bị cho cậu mà! Cậu không nhận tôi cũngkhông dùng, vậy không phải là lãng phí sao?" Nói xong, cậu lại nhét quyển sách vào tay cô.
"Này..." Lạc Phán Phán nhìn quyển sách trong tay, khổ sở suy nghĩ rồi mắt cô chợt sáng
lên. "Hay là cậu nói cho tôi biết giá tiền, tôi sẽ trả lại tiền cho cậu!"
Hàn Thần Dật chau mày, bực bội nhìn cô. "Gấu nhỏ yêu quý, cậu mà còn nói như vậy nữa tôi sẽ tức giận đấy!"
"... Được rồi! Hàn Thần Dật, cảm ơn cậu!"
"Cảm ơn cái gì! Tôi là bạn trai của cậu mà! Tôi nên chiều cậu mà!" Cậu vuốt tóc cô, nét mặt đầy vẻ yêu thương.
Nhắc đến chuyện này, tâm trạng vui vẻ của Lạc Phán Phán bỗng nhiên chùngxuống, về việc hiểu nhầm, cô nên nói như thế nào để cậu không bị tổn thương?Bây giờ cậu đang rất vui vẻ coi cô là bạn gái, cô nói sự thật với cậu thì có tàn nhẫn quá không? Nhưng cũng không thể tiếp tục như thế này mãi, nếu để lâu cậusẽ càng đau khổ vì tình cảm sẽ ngày càng sâu đậm, tốt nhất là nên nói với cậu ngay bây giờ.
Nghĩ đến đây, Lạc Phán Phán mở miệng nói: "Hàn Thần Dật, thực sự là tôi...".
Tuy nhiên, cô chưa kịp nói vào chuyện chính thì cậu đã hét lên ngắt lời cô: "Ôi, đã mười giờ rồi!". Cậu nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay BOGVKU vẻ lo lắng.
"Cậu vội à?" Cô nghiêng đầu nhìn cậu, cặp lông mày thanh tú chau lại. "Nhưng tôi có chuyện muốn nói với cậu! Hay là cậu đợi thêm năm phút? À, không, ba phút làđủ rồi, được không?"
Hàn Thần Dật có vẻ khó xử, chau mày lại. "Nhưng bố tôi từ Thượng Hải về rồi, tôi đã hứa sẽ về nhà sớm. Gấu nhỏ yêu quý, hay là ngày mai chúng ta nói chuyệntiếp nhé!"
"Vậy à? Thôi được!" Mặc dù trong lòng không muốn nhưng sự việc đã như thế LạcPhán Phán đành miễn cưỡng gật đầu. “Cậu mau về nhà đi, chú Hàn nhất định đang lo lắng cho cậu đấy."
"Ừ, để tôi bảo chú Triệu đưa cậu về nhà."
“Không cần!" Lạc Phán Phán xua tay nói. "Cậu đang vội, cậu đi xe về đi! Nhà tôi cách đây không xa, đi bộ không đến hai mươi phút là về đến nhà rồi."
"Cậu là con gái, về một mình tôi không yên tầm, hay là để chú Triệu đưa cậu về!Tôi sẽ gọi lái xe của bố tôi đến đón."
"Như vậy thì có phiền phức không?"
"Không."
"Vậy thì được! Tạm biệt!" Lạc Phán Phán vẫy tay chào cậu rồi bước về phía chiếc BMW.
Hàn Thần Dật vẫn đứng ở đó, nhìn theo bóng dáng cô khuất dần vào bóng tối,nét mặt lo lắng dần dần giãn ra, đôi mắt đầy suy tư.
Cậu đoán được cô muốn nói gì, nhưng bây giờ cậu chưa chuẩn bị tâm lý để chấp nhận điều đó, cậu đang cố gắng duy trì mối quan hệ này.
Nhà Lạc Phán Phán rất gần cánh đồng hoa, chưa mất năm phút xe đã chạy tới nơi. Lạc Phán Phán chỉ dám nhờ chú Triệu đưa đến đầu ngõ, dù sao cô cũng rất sợ cơn tức giận của bà Lạc...
Con ngõ rất yên tĩnh, hơn mười giờ tối mà không có người ai đi. Chỉ có vài ngọnđèn nhỏ hai bên ngõ tỏa ra một thứ ánh sáng yếu ớt.
Lạc Phán Phán kéo áo cho kín hơn, bước về phía cửa nhà. Cô đang định rút chìa khóa mở cửa thì bị một đôi bàn tay bịt chặt lấy miệng và mắt, kéo sang phía cạnh nhà.
"U... u..." Cô xoay người cố gắng giãy giụa. Người đó rất khỏe, cô hoàn toànkhông phải là đối của hắn.
"Cậu không kêu lên thì mình sẽ thả cậu ra." Giọng nói nghe vô cùng quen thuộc. Lẽ nào... Người đó là... Không thể nào! Không thể nào! Sao cậu ấy lại xuất hiệnở đây giờ này?
Sao có thể làm một việc điên rồ như thế này với cô được?
Để kiểm tr.a phỏng đoán của mình, Lạc Phán Phán liều lĩnh gật đầu, minh chứng cho việc mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Rõ ràng thái độ của cô khiến cho người đó hài lòng nên người đó buông cô ra. Lạc Phán Phán vội vàng quay đầu lại nhìn xem là ai. Cô vô cùng ngạc nhiên.
Khuôn mặt tuấn tú đó... Đôi mắt to màu hổ phách đó... Khóe miệng mím chặtlạnh lùng... Không phải là Hướng Vũ Phàm thì là ai!
"Tại sao lại là cậu? Cậu đến đây làm gì?" Lạc Phán Phán chau mày vẻ không vui nhìn cậu.
Nếu Diêu Nguyệt Thi biết cậu đến tìm cô, lại còn muộn thế này thì cậu sẽ gặpphiền phức mất.
"Sao cậu về nhà muộn thế?" Hướng Vũ Phàm không trả lời mà hỏi cô, nhíu mày vẻ tức giận. "Không phải là cậu đi với Hàn Thần Dật sao?"
Lạc Phán Phán không chịu nhún, bực bội nói: "Mình đi với ai, không liên quan gì đến cậu!".
"Ai bảo là không liên quan đến mình?" Cậu nheo mắt, tay trái cầm lây cằm cô, ánh mắt rất dữ dội. "Lạc Phán Phán, mình đến đây để nói ỵới cậu, tình cảm của mình dành cho cậu sẽ không bao giờ thay đổi! Cho dù cậu thích ai mình cũng sẽ khôngtừ bỏ!"
"Hướng Vũ Phàm! Cậu điên rồi!" Cô cố thoát khỏi bàn tay cậu nhưng cậu càng giữ chặt hơn, cho đến khi năm đầu ngón tay hằn đỏ lên cằm cô.
Cuối cùng, Lạc Phán Phán phát hiện ra tâm trạng cậu không bình thường. Tối nay cậu không dịu dàng như những ngày trước, nụ cười trẻ con cũng biến mất, ngaycả đôi mắt trong veo cũng trở nên trầm tư.
"Đúng! Mình điên rồi!" Giọng cậu vang lên trong đêm tối, khuôn mặt bị ánh đènche khuất khiến cô không nhận ra cảm xúc trên mặt cậu.
"Hướng Vũ Phàm..."
Cô không nén được sự sợ hãi, cúi đầu gọi cậu, muốn được nhìn thấy cậu dịu dàng như trước đây.
Dường như cậu không nghe thấy gì, cậu giống một con thú bị thương.
"Lạc Phán Phán, cho dù mình có điên thì cũng là điên vì cậu!"
Cô cắn môi, cằm hơi đau, mở to cặp mắt trong veo không biết đã lấp lánh những giọt nước mắt từ lúc nào nhìn cậu. Dưới ánh đèn mờ ảo, những giọt nước mắt sắc như dao cứa vào lòng cậu.
"Phán Phán..." Tiếng gọi đau đớn thốt lên từ đáy lòng, cậu bỏ tay ra, ôm cô vàolòng, liên tục gọi tên cô. "Phán Phán, Phán Phán, Phán Phán... mình biết phải làm gì với cậu đây?"
"Vũ Phàm, đừng như vậy được không?" Cô ngẩng đầu van xin cậu. "Cậu về nhà đi! Đừng để cô Hướng lo lắng, cũng đừng để... người yêu cậu lo lắng..."
"Không! Mình không về!" Cậu ôm chặt lấy cô không rời. "Phán Phán, mình không thể bỏ cuộc! Mình sẽ làm tốt hơn Hàn Thần Dật, mình sẽ mang cậu trở lại với mình!"
"Hướng Vũ Phàm, lúc nào thì cậu mói trưởng thành được đây?" Cô bám vào áo cậu, nét mặt đau khổ nhìn cậu vẻ mệt mỏi. "Bao giờ cậu mới không làm nhữngngười bên cạnh cậu phải lo lắng? Cậu có biết cậu như thế này khiến mình thấy rấtmệt mỏi không?"
"Phán Phán..."
"Hướng Vũ Phàm, cậu đi đi!" Cô đẩy cậu ra, cúi đầu ủ rũ. “Mình không hạp với cậu. Cậu đến với Diêu Nguyệt Thi đi, cô ấy mới là người hạp với cậu!"
"Không!" Cậu mím chặt môi, đẩy cô vào bức tường phía sau, khuôn mặt tuấn tú đầy tâm trạng cúi sát xuống.
Thấy vậy, cô kinh ngạc mở to mắt, tiếng kêu ngạc nhiên chưa kịp thốt lên thì môi cô đã bị cậu chặn lại!
Môi cậu hơi lạnh, có vị bạc hà thoang thoảng cùng cái lạnh của mùa đông. Hơi thở của cậu rất ấm, nhẹ nhàng phả hơi rượu lên da cô. Người cậu áp sát vào người cô, hơi lạnh xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng truyền vào tim cô...
Áo sơ mi?
Lạc Phán Phán nhận ra cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng! Một ngày lạnh như thế này mà chỉ mặc áo sơ mi, cậu ấy có điên không?
Lạc Phán Phán muốn thoát ra, cậu lại nghĩ là cô ghét cậu nên giữ cô chặt hơn, mởto miệng cắn môi cô như muốn trả thù!
Con người điên khùng này! Mặt Lạc Phán Phán đỏ lên vì xấu hổ và tức giận.
Cô cố gắng thoát ra khỏi cánh tay cậu nhưng không được, tức giận cắn lại môi cậu, mạnh đến nỗi chảy máu, cậu cũng không thèm để ý.
Người Lạc Phán Phán mềm nhũn, cô như ngạt thở, đến khi cảm thấy không thởđược nữa cậu mới bỏ cô ra.
Chân cô gần như khuỵu xuống đất nhưng cậu đã đỡ kịp.
Đôi môi lạnh áp sát vào tai cô, giọng cậu dịu dàng nhưng lời lẽ rất thô bạo. "LạcPhán Phán, mình nói là mình sẽ không bỏ cuộc! Sau này đừng tìm cách trốn tránhmình, nếu không mình sẽ có ngàn vạn cách khiến cho cậu phải hối hận! Tôt nhấtlà cậu nên nhớ những lời mình nói!"
Nói xong, cậu mới ngẩng đầu lên. Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, vệt máu đỏ trên môi cậu trong màn đêm trông rất kỳ dị.
Không đợi cô trả lờì, cậu buông cô ra, quay người bước đi không do dự. Dưới ánh đèn mờ ảo, cô cảm thấy như có một đôi cánh lớn màu đen sau lưng cậu...
Trong gió rét, cô cảm thấy không khí có mùi máu và mùi bạc hà mát lạnh...
Hôm đó, Lạc Phán Phán trằn trọc cả đêm, trong đầu cô luôn hiện lên khuôn mặtcủa cậu. Dù cô đã đánh răng hơn chục lần nhưng trong miệng vẫn còn lưu lại hơi thở của cậu. Đôi môi cậu... và mùi bạc hà thoang thoảng...
Lạc Phán Phán cảm thấy mình như sắp phát điên.
Hôm sau, cô đến trường với cặp mắt quầng thâm. Vừa bước vào lớp, cô đã bắtgặp ánh mắt kỳ lạ của mọi người. Có phải là cô nhìn nhầm không? Cô thấy trong ánh mắt bạn bè cùng lớp có sự nghi ngờ mờ ám?
Lẽ nào... Họ biết chuyện tối qua giữa cô và Hướng Vũ Phàm? Không thể như vậyđược! Ai lại nhàn rỗi mà đến hóng gió ở đó trong một ngày đông gió rét như thế?
Lạc Phán Phán còn đang ngạc nhiên thì thấy Đoàn Khanh Nhi vui vẻ chạy lại, kéo cô lại phía bục giảng.
Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy một rừng hoa được giấu dưới đó.
Rất nhiều... Toàn là hoa hồng, bông màu đỏ, bông màu hồng, bông màu xanh, bông màu tím... Hương hoa thơm ngát lan khắp phòng...
Lạc Phán Phán sững sờ không hiểu chuyện gì đang diễn ra cho đến khi ĐoànKhanh Nhi chạm vào tay cô.
"Phán Phán, người tặng hoa nói tất cả chỗ hoa này là dành cho cậu! Cậu có vui không?"
"Vui..." Lạc Phán Phán đáp rồi vô cùng tức giận. "Vui cái gì? Ai có thể nói cho mìnhbiết, chuyện gì đang diễn ra không?"
"Mình cũng không biết! Mình đến trường thì đã nhìn thấy rồi! Có bạn đến sớm hơnnói không có danh thiếp, người ở cửa hàng hoa nói là tặng cho Lạc Phán Phán. Haha! Cậu không phải là Lạc Phán Phán sao?" Đoàn Khanh Nhi cười vui đến nỗi nóikhông nghĩ trước nghĩ sau nữa. "Phán Phán, gần đây cậu đúng là đào hoa! Người theo đuổi cậu rất lãng mạn, rất giàu có! Mình đã quan sát kỹ những đóa hoa này, hoa rất tươi, vẫn còn đọng sương, chắc chắn là vừa ngắt. Nhiều hoa thế này không biết là tốn bao nhiêu tiền!"
"Lãng mạn, lãng mạn cái gì! Việc này mà lộ ra, mẹ mình biết được thì mình tiêu mất!" Lạc Phán Phán tỏ vẻ không vui. Cô vừa dứt lời thì có một học sinh lớp bêncạnh đứng ngoài cửa gọi cô: "Lạc Phán Phán, cô giáo Lạc bảo cậu đến văn phòngcô ngay lập tức".
Thấy chưa? Cô đã bảo việc này không tốt lành gì mà! Lần này thì cô bị người tặng hoa hại ch.ết rồi! Phí nhiều tiền như thế vào những bông hoa ngốc nghếch không bằng đem đi ủng hộ người nghèo có phải tốt hơn không!
Lạc Phán Phán khổ sở nhìn đống hoa hồng, muốn. khóc mà nước mắt không chảy ra được.
Đoàn Khanh Nhi âu yếm vỗ vai cô an ủi: "Không sao, dù sao đó cũng là mẹ cậu,cô ấy sẽ không làm gì cậu đâu!".
"Người bị nói không phải là cậu, tất nhiên là không sao rồi!" Lạc Phán Phán khôngvui, trừng mắt nhìn bạn, lo lắng bước ra khỏi lớp học.
Đoàn Khanh Nhi nghịch ngợm lè lưỡi trêu, vừa tỏ ra thông cảm vừa ngưỡng mộ bạn mình.
Nếu là cô, có người tình nguyện tặng nhiều hoa như thế thì cô có bị giáo huấn cảtrăm lần cũng không sao! Đúng là ngưỡng mộ Phán Phán, không biết người tặng hoa là ai?
So với thái độ lạc quan của Đoàn Khanh Nhi, Lạc Phán Phán đang vô cùng lo lắngvà buồn bã. Bước vào văn phòng của mẹ, cô nhìn thấy một quyển sách ngữ văn và một đôi giày cao gót màu trắng.
"Mẹ! Mẹ muốn mưu sát con gái ạ?" Lạc Phán Phán quỳ trên nền nhà, một tay cầmvở, một tay cầm giày kêu than.
"Con còn biết mẹ là mẹ con à?" Bà Lạc đứng sau bàn làm việc, tức giận trừng mắt nhìn cô. "Con có còn coi mẹ là mẹ không? Không phải là không biết trường học cấm học sinh yêu sớm, con là con gái của giáo viên trong trường mà dám vi phạm, lại còn gây ra chuyện ầm ĩ ai cũng biết. Như vậy có ra thể thống gì không?"
"Con xin thề! Việc này không liên quan đến con!" Lạc Phán Phán vội vàng đặt đồ trên tay xuống, hai tay giơ cao lên làm điệu bộ đang thề, nói một cách thànhkhẩn: "Con không biết người tặng hoa là ai, làm sao mà yêu được? Chuyện nàykhông phải là buồn cười sao?".
"Con bé này, người ta mang hoa đến tận lớp học, còn chỉ đích danh người nhận làLạc Phán Phán. Con còn muốn lừa mẹ sao?" Nói xong, không suy nghĩ gì bà Lạctức giận cầm chiếc giày còn lại ném về phía Lạc Phán Phán.
"Á..." Lạc Phán Phán không kịp tránh, chiếc giày đập vào trán cô, trán sưng vù lên. Ôm lấy trán, cô tức giận nhảy dựng lên. "Mẹ! Mẹ ném thật à? Lẽ nào mẹ không sợ làm con bị đần độn đi à?"
"Trước khi mẹ ném con, không phải con đã đần độn rồi sao? Nêu không, sao con có thể quên nội quy của trường? Nghĩ đến năm đó..."
Thật không dễ dàng đợi cho bà Lạc than vãn xong, Lạc Phán Phán đã thấy hoa mắt, chóng mặt, vô cùng mệt mỏi...
Bước ra khỏi văn phòng, nhìn thấy ánh nắng rạng rỡ bên ngoài, hít thở bầu không khí trong lành, Lạc Phán Phán có cảm giác mình như người ch.ết được sống lại.
Ông mặt tròi thân yêu... Chị mây trắng thân yêu... Tôi cứ nghĩ mình không được gặp lại mọi người nữa...
Lạc Phán Phán suýt phát khóc, đang nghĩ xem có nên làm thành một bài thơ về cuộc sống tươi đẹp không thì một giọng nói vang lên sau lưng cô.
"Hoa hồng được vận chuyển bằng máy bay từ Úc về đây, cậu có thích không?"
Giọng nói này...
Mặt Lạc Phán Phán đỏ lên, cô quay người lại, quả nhiên là người mà cô dự đoán.
"Hướng Vũ Phàm? Chỗ hoa đó là cậu tặng mình à?"
Hướng Vũ Phàm đút hai tay vào túi quần, lười biếng đứng dựa vào bức tường đá màu trắng, thờ ơ nói: “Nghe nói con gái thích hoa hồng, nhưng mình không biết làcậu thích loại nào nên bảo cửa hàng hoa chọn tất cả các loại".
Lạc Phán Phán trừng mắt nhìn cậu, lông mày lá liễu dựng lên, tức giận trách móc:"Cậu điên rồi! Không có việc gì tự nhiên lại tặng hoa làm gì? Cậu có biết mình suýt nữa thì bị đống hoa nát của cậu hại ch.ết không?".
Hướng Vũ Phàm nhếch môi cười, khuôn mặt tuấn tú ghé sát vào mặt cô.
"Mình nói cậu sẽ không trốn được mình mà. Lần này thì cậu đã tin chưa?" Cậu thản nhiên nói, hơi thở nóng bỏng phả lên môi cô.
Lạc Phán Phán đỏ mặt, vội vàng lùi hai bước, tức giận mắng: "Cậu nói thì cứ nói!Ghé sát mặt vào tôi làm gì?".
Cậu mím môi cười, ngẩng đầu lên. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá khiến đôi mắt sâu thẳm sáng bừng.
Cậu nói: "Phán Phán, mình chỉ muốn cậu biết rằng, sau này đừng cố tình trốn mình nữa. Chỉ cần mình muốn, cậu có trốn đi đâu mình cũng vẫn tìm thấy cậu. Mình đã nói rồi, mình sẽ không từ bỏ. Một ngày nào đó cậu sẽ quay lại bên mình".
Lần này rõ ràng là Hướng Vũ Phàm thực hiện những lời đã nói, không chỉ đi theo cô hằng ngày lúc ở trường, khi tan học cậu cũng không tha. Trước khi cô bướcvào nhà, cậu nhất quyết không rời cô nửa bước.
Hành động của Hướng Vũ Phàm làm cho Diêu Nguyệt Thi vô cùng buồn bã. Thời gian này, cô bé gây không ít áp lực cho Lạc Phán Phán, Lạc Phán Phán chán nản không buồn nghe điện thoại của cô nữa. Hàn Thần Dật vẫn gọi điện, nhắn tin cho cô mỗi ngày nhưng bị Hướng Vũ Phàm ngăn cản, cô không dám ra ngoài gặp cậuta nên cũng không có cơ hội giải thích chuyện hiểu lầm lần trước. Người vui nhất là Đoàn Khanh Nhi, cô đi đi về về với Lạc Phán Phán nên có nhiều cơ hội gặp thầntượng của mình. Trước đây không có nhiều cơ hội đến gần, bây giờ không chỉ gặp mặt hằng ngày mà còn được tặng bộ ảnh có chữ ký và được nói chuyện, chẳng trách gì cô vui mừng như vậy.
"Phán Phán, hôm nay hoàng tử Vũ Phàm vẫn đi cùng chúng ta chứ?"
Tan học, Đoàn Khanh Nhi nhảy tung tăng trước mặt cô như mọi hôm, đôi mắt to tròn sáng lên đầy hy vọng.
"Không biết, có lẽ thế!" Lạc Phán Phán thờ ơ đáp rồi thu dọn sách vở trên bàn.
Đoàn Khanh Nhi nhìn đồng hồ đeo tay, ngó đầu ra ngoài hành lang, không có mộtbóng người, chớp chớp mắt nghi ngờ.
"Đã muộn mười phút rồi. Sao hoàng tử Vũ Phàm vẫn chưa đến? Mọi hôm tan họclà cậu đến đến đợi cậu ở cửa lớp mà."
“Cậu ấy không đến càng tốt, không đến mình càng vui!" Lạc Phán Phán nói vậy nhưng động tác thu đồ của cô ngày càng chậm, thỉnh thoảng cô lại nhìn ra ngoàihành lang lớp học.
Mười phút trôi qua, Lạc Phán Phán đã thu dọn đồ xong mà bên ngoài hành langvẫn không có ai. Trong lớp học vắng lặng, mọi người đã về hết, chỉ còn lại hai cô bé.
Lạc Phán Phán cắn môi, khoác ba lô lên vai, kéo tay bạn nói: "Khanh Nhi, đi thôi!".
"Nhưng hoàng tử Vũ Phàm vẫn chưa đến, chúng ta không đợi cậu ấy sao?"
“Chúng ta không hẹn với cậu ấy mà, thực ra không cần đợi cậu ấy! Đi thôi! Mọi người về hết rồi, không nhanh là trường đóng cửa đấy." Giọng nói của Lạc Phán Phán có vẻ thờ ơ, nhưng nếu để ý sẽ thấy trong đó có sự giận dỗi. Đoàn Khanh Nhi vốn là người vô tâm nên không phát hiện ra.
Đi qua lớp của Hướng Vũ Phàm, Lạc Phán Phán đấu tranh tư tưởng một hồi rồinhìn qua cửa sổ. Lớp vắng tanh, không có một ai, chỉ có chiếc đồng hồ treo phíatrên tấm bảng đen kêu tích tắc.
Hướng Vũ Phàm không ở đó...
Có phải là cậu ấy đã về trước không? Có phải là cậu ấy đã hết kiên nhẫn rồikhông?
Trong lòng cô có cái gì đó vỡ vụn ra, cảm giác trống rỗng xâm chiếm lấy cô. Lạc Phán Phán thoáng ngạc nhiên rồi tự vỗ vào trán mình.Lạc Phán Phán! Mày điên rồi! Mày đang mong đợi điều gì? Đây không phải là kếtquả mày mong muốn sao? Chỉ có rời xa mày, Hướng Vũ Phàm mới có thể tiếp tục theo đuổi mơ ước của mình! Cuối cùng cậu ấy cũng bỏ cuộc rồi, đây không phải là điều rất tốt sao?
Đúng rồi, mọi thứ đều rất tốt... Nhưng vì sao cô lại muốn khóc, vì sao sống mũi cô cay cay, vì sao cô thấy buồn bã?
"Phán Phán, cậu đang làm gì đây?" Đoàn Khanh Nhi giật mình, vội vàng nắm lấy tay cô. "Sao cậu lại tự đánh mình? Cậu bị điên à?"
"Không... Mình chỉ thấy hơi mệt..." Lạc Phán Phán miễn cưỡng cười, khoác taybạn tiếp tục bước về phía trước. "Đi thôi! Mình mời cậu đi ăn, nghe nói ở Tâm tình tháng 7 gần đây có nhiều đồ ăn ngon, chúng ta đi ăn thử."
"Hào phóng thế? Tối nay mình có thể ăn một bữa ngon rồi! Ha ha!" Đoàn KhanhNhi vui vẻ bước nhanh về phía trước.
Tuy nhiên, kế hoạch thay đổi, hai người không thể đi ăn với nhau. Trước cổng trường, Lạc Phán Phán gặp một người cô không thể ngờ tói.
"Cô bé kia không phải là Diêu Nguyệt Thi sao? Cô ta đến trường mình làm gì?"Đoàn Khanh Nhi dừng bước, ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ bé đứng cách đó không xa. Lạc Phán Phán nhìn theo hướng cô chỉ, vô cùng ngạc nhiên.
Người đó rõ ràng đã nhìn thấy hai người, đang bước về phía họ.
Đoàn Khanh Nhi chau mày.
"Phán Phán, cô ta đang đi về phía chúng ta đây! Không phải cô ta đên gây sự đấychứ?"
Lạc Phán Phán cắn môi, nói: "Có lẽ là không".
Họ đang nói chuyện thì mùi hoa hồng dìu dịu bay đến, Diêu Nguyệt Thi đã đứngtrước mặt họ.
"Lạc Phán Phán, chúng ta lại gặp nhau rồi." Cô ta nhếch miệng cười, môi cong lại trông rất xinh đẹp.
Đoàn Khanh Nhi không bị sắc đẹp đó làm cho lóa mắt, nhìn cô ta vẻ đề phòng, đứng chắn trước mặt Lạc Phán Phán hỏi: "Cô tìm Phán Phán nhà tôi làm gì?".
"Phán Phán nhà chị?" Diêu Nguyệt Thi hừ một tiếng, khóe miệng có vẻ giễu cợt. "Lạc Phán Phán, lẽ nào bây giờ chị nhát gan đến mức phải trốn sau lưng ngườikhác, là một con sâu đáng thương không dám đối diện với hiện thực?"
Đoàn Khanh Nhi trừng mắt, nét mặt lộ rõ vẻ tức giận. "Không được nói Phán Phán như thế!"
"Lẽ nào không đúng sao?" Diêu Nguyệt Thi không nao núng, kiêu ngạo vênh mặtnhìn hai người.
"Cô!" Đoàn Khanh Nhi tức giận bước lên một bước, hận không thể róc thịt cô ta.
Lạc Phán Phán vội vàng giữ cô lại, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Khanh Nhi, cậu về nhàtrước đi, mình sẽ nói chuyện với Nguyệt Thi".
"Nhưng rõ ràng là cô ta đến gây sự!" Đoàn Khanh Nhi trừng mắt nhìn Diêu Nguyệt Thi rồi lo lắng nói với cô: "Phán Phán, mình rất lo cho cậu. Con bé điên rồ này bị hoàng tử Vũ Phàm bỏ rơi, chắc chắn là đến gây rắc rối cho cậu!".
"Không sợ, đây là cổng trường, mình hét to lên sẽ có bảo vệ ra giúp." Lạc PhánPhán vỗ vai bạn, nở một nụ cười tự tin. "Có nhiều người ở đây, cô ấy không thể làm gì mình được. Khanh Nhi, cậu về nhà trước, một lát nữa mình sẽ gọi điện chocậu, được chứ?"
Đoàn Khanh Nhi nhìn cô, thấy thái độ tự tin không sợ hãi mới yên tâm gật đầu nói: "Được! Cậu cẩn thận, nêu có chuyện gì nhớ gọi điện cho mình ngay".
“Ừ.” Lạc Phán Phán gật đầu để bạn yên tâm.
Thấy thế Đoàn Khanh Nhi mói quay người đi về nhà. Trước khi đi còn không quên giơ nắm đấm, làm động tác cảnh cáo Diêu Nguyệt Thi.
Đi được một đoạn, Đoàn Khanh Nhi vẫn thấy không yên tâm. Nghĩ đi nghĩ lại, côrút điện thoại gọi điện cho Hưóng Vũ Phàm, gọi vài lần nhưng chỉ nghe thấy tín hiệu tắt máy.
Đáng ch.ết! Vì sao lại tắt máy vào lúc này?
Đoàn Khanh Nhi chau mày suy tư rồi chợt nhớ ra điều gì, mắt cô sáng lên. Cô rút điện thoại ấn nút gọi cho một số khác...
Trước cổng trường, mọi người đi lại rất đông. Từng nhóm học sinh tíu tít ra về, khắp nơi vang lên tiếng cười nói ầm ĩ.
Lá vàng bay trong gió lạnh của tháng Mười hai. Hai cô gái vẫn đứng ở chỗ cũ, yên lặng nhìn nhau.
Hồi lâu, Diêu Nguyệt Thi chau mày nói: "Lạc Phán Phán, có vẻ như chị rất có duyên! Có một người bạn quan tâm đến chị như vậy".
Lạc Phán Phán không tỏ thái độ gì, hờ hững hỏi: "Em muốn nói gì?".
"Việc của chúng ta, chị có nói cho bạn chị không?"
"Không!"
"Thật sao? Vậy thì tốt! Tôi biết chị không phải là người hay buôn chuyện."
"Nói thẳng vào vấn đề đi, chị còn phải về nhà ôn bài."
"Cứ mở miệng ra là ôn bài. Anh Vũ Phàm lại đi thích một con mọt sách như chị sao?" Cô ta liếc nhìn Lạc Phán Phán, giọng điệu giễu cợt cười nhạo, khuôn mặtngây thơ trông già hơn so với tuổi.
Lạc Phán Phán túm chặt lấy dây đeo ba lô trước ngực, kìm nén cảm giác mệt mỏihỏi: "Rốt cuộc là em muốn nói gì?".
"Tôi muốn nói gì lẽ nào chị không biết?" Thái độ nửa như cười nửa như khôngtrên mặt Diêu Nguyệt Thi biến mất, ánh mắt lộ vẻ căm hờn. "Cam kết giữa chúng ta, lẽ nào chị quên mất rồi?"
Tay Lạc Phán Phán nắm chặt hơn, vết thương trong lòng như bị phơi ra dưới ánh sáng mặt trời, rướm máu.
Cô hít một hơi thật sâu, kìm nén sự đau khổ trong lòng, thản nhiên đối mặt với côbé đang hăm dọa cô.
“Chị không quên, chị luôn giữ lời hứa của mình."
"Giữ lời hứa?" Diêu Nguyệt Thi cười giễu cợt, trong lòng như có lửa đốt. "Chị nói chị sẽ không gặp anh Vũ Phàm nữa, thật ra hằng ngày hai người vẫn gặp nhausau lưng tôi! Chị đồng ý với tôi sẽ làm cho anh Vũ Phàm không còn tình cảm vớichị, vậy mà chị đã làm gì? Để ngày ngày anh Vũ Phàm đưa chị về nhà à? Đây là cách chị làm để anh Vũ Phàm quên chị sao? Lạc Phán Phán, bây giờ chị có còn đủlý lẽ ra vẻ cây ngay không sợ ch.ết đứng để nói với tôi chị giữ đúng lời hứa nữa không?"
Lạc Phán Phán vô cùng tức giận, lớn tiếng nói: "Bọn chị không giấu giếm gặp nhausau lưng em! Chị đã đồng ý là chị không tìm gặp Hướng Vũ Phàm nữa, chị thực hiện rồi!".
Cuộc nói chuyện gay gắt giữa hai người khiến cho mọi người xung quanh chú ý, vài học sinh đi qua nhìn về phía họ nghe ngóng.
Lạc Phán Phán lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn tức giận, cốgắng nói nhỏ: “Mỗi lần cậu ấy đến tìm chị, chị đều bảo cậu ấy đi. Nhưng chân ở trên người cậu ấy, cậu ấy không đi thì chị biết làm thế nào? Chị lừa cậu ấy là chịthích Hàn Thần Dật để cậu ấy nản lòng, cậu ấy vẫn không nản lòng, chị biết phảilàm sao? Diêu Nguyệt Thi, chị đã làm hết trách nhiệm của chị rồi, em còn muốn chị làm thế nào nữa?".
"Chị đừng để anh ấy tìm thấy chị!" Diêu Nguyệt Thi dường như mất hết lý trí, runngười nói.
"Bọn chị học chung một trường, làm sao không gặp được?" Con bé này đúng làkhông thể chịu được!
"Chị có thể chuyển trường!" Diêu Nguyệt Thi vênh mặt như ra mệnh lệnh. "Chị làm thế nào tôi cũng không quan tâm, tôi không cho hai người gặp nhau!"
Chuyển trường vì chuyện này sao? Cô không làm được. Cuối cùng, Lạc PhánPhán hiểu ra một điều, tư duy của cô bé trước mặt không dễ hiểu như nhữngngười bình thường!
Cô quyết định không nói lý lẽ nữa mà phản bác lại: "Diêu Nguyệt Thi, chị nói cho em biết, chị sẽ không chuyển trường! Thay vì mất thời gian với chị, chi bằng em hãy theo sát Hướng Vũ Phàm! Nếu em làm cho chị mệt mỏi thêm, chị sẽ nói tất cảsự thật cho cậu ấy biết! Diêu Nguyệt Thi, chị nghĩ Hướng Vũ Phàm vẫn chưa biết chuyện này, đúng không? Nếu cậu ấy biết được em gái Tiểu Thi đáng thương thựcra lại là một người có nhiều mưu kế như thế không biết cậu ấy sẽ thế nào?".
"Chị đang uy hϊế͙p͙ tôi à?" Diêu Nguyệt Thi tức giận nhìn cô, đôi mắt đẹp như tóelửa.
Lạc Phán Phán nhún vai, xua tay nói: "Chị chỉ dùng cách của người khác áp dụngvới chính người đó thôi".
"Chị!"
"Ơ? Tiểu Thi? Phán Phán? Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Một giọng con trai vang lên phía sau hai người. Diêu Nguyệt Thi ngạc nhiên rồi im bặt. Khi quay lại, nét mặt cô trở nên dịu dàng, giọng nói ngọt như mật: "Anh Vũ Phàm, người ta chờ anh lâu lắm rồi!".
"Xin lỗi, cô giáo chủ nhiệm tìm anh có việc nên mất chút thời gian." Nói xong, cậu áy náy nhìn sang Lạc Phán Phán, nói vẻ hổi lỗi: "Phán Phán, xin lỗi, để cậu phải đợi lâu thế".
"Mình không đợi cậu!" Lạc Phán Phán quay đầu đi không nhìn cậu, giọng nói nhỏnhẹ khiến cho người bên cạnh nghĩ cô đang làm nũng.
Diêu Nguyệt Thi bị bỏ rơi, lạnh lùng nhìn hai người, trong lòng thấy chua xót.
Tuy nhiên, cô vẫn tò ra vui vẻ, nở một nụ cười xinh đẹp, xen vào giữa hai ngườinũng nịu: "Anh Vũ Phàm, anh để Tiểu Thi phải đợi lâu thế có nên mời Tiểu Thi ăn một bữa tối để xin lỗi không?".
Hướng Vũ Phàm quay sang như cô mong đợi. "Tiểu Thi muốn ăn tối?"
"Ừ, lâu rồi hai người chúng ta không đi ăn tối với nhau mà!" Cô nhấn mạnh vàohai chữ "hai người" rồi tỏ vẻ đáng yêu. "Em muốn đi ăn ở Tâm tình tháng 7, em thích ăn cơm tôm hùm ở đó."
Hướng Vũ Phàm không hiểu điều cô ám chỉ, vuốt tóc cô thân mật rồi quay sangLạc Phán Phán nói: "Phán Phán, cậu đói chưa? Chúng ta đi ăn cơm ở Tâm tìnhtháng 7 nhé! Mình nhớ là cậu rất thích ăn đồ ngọt ở đó".
"Mình..." Lạc Phán Phán đang định từ chối thì có một giọng con trai vang lên bêncạnh cô.
"Gấu nhỏ yêu quý!"
Hàn Thần Dật?
Lạc Phán Phán ngạc nhiên nhìn cậu thiêu niên trước mặt, nghi ngờ hỏi: "Sao cậu lại đến đây?".
"Khanh Nhi gọi điện cho tôi, nói là cậu gặp chuyện phiền phức nên tôi đến." Hàn Thần Dật bước lại, thấy cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm. "Gấu nhỏ yêuquý, tôi rất lo cho cậu."
"Con bé Khanh Nhi này đúng là kỳ lạ." Lạc Phán Phán không nén được than mộtcâu rồi ngại ngùng nhìn cậu. "Thần Dật, xin lỗi đã làm phiền cậu."
"Sao lại thế? Cậu là bạn gái của tôi mà, việc liên quan đên cậu thì không có gì phiền phức hết." Hàn Thần Dật đưa tay ôm lấy vai cô, nhìn cô với ánh mắt đầy yêuthương. "Đồ ngốc, lần sau không được khách sáo thế. Có việc gì thì gọi điện chotôi, tôi sẽ bảo vệ cậu."
Giọng nói vừa phải, đủ để cả ba người ở đó nghe rõ.
Diêu Nguyệt Thi lo lắng nhìn Hướng Vũ Phàm, sợ hãi khi thấy ánh mắt tóe lửa của cậu. Trong lòng thấy bất an, cô cẩn thận, nhẹ nhàng kéo tay áo cậu: "Anh Vũ Phàm, chúng ta đi ăn tối được không?".
"Ơ? Hai người đang định đi ăn tối sao? Tôi và Phán Phán làm phiền hai người rồi!"Hàn Thần Dật mỉm cười nói vài câu khách sáo, rồi cúi đầu dịu dàng nói: “Gấu nhỏyêu quý, chúng ta đi xem kịch nhé! Hôm nay chiếu vở kịch mới có diễn viên hài mà cậu thích nhất diễn đấy!".“Ừ.” Lạc Phán Phán ngoan ngoãn gật đầu. Chỉ cần rời xa Hướng Vũ Phàm và DiêuNguyệt Thi, cho dù đi đâu cô cũng đồng ý.
Hướng Vũ Phàm không cho cô được toại nguyện, nghĩ thế nào, cậu nói với Diêu Nguyệt Thi: "Tiểu Thi, chúng ta không đi ăn tối nữa mà đi xem kịch nhé!".
"Nhưng, anh Vũ Phàm, em rất đói..." Diêu Nguyệt Thi nhăn nhó tỏ vẻ đángthương, đôi môi xinh đẹp mím lại. "Hay là chúng ta đi ăn tối trước rồi đi xem kịch,được không?"
Hướng Vũ Phàm nhìn Lạc Phán Phán đang cúi đầu, giọng nói chẳng có chút cảm xúc. "Anh muốn đi xem kịch trước."
Diêu Nguyệt Thi cắn môi không nói gì nữa, căm giận nhìn Lạc Phán Phán, hận làkhông làm gì được cô.
Hàn Thần Dật nhìn lướt qua ba người rồi mỉm cười nói: "Đã như vậy thì chúng ta cùng đi thôi!".