Chương 46: Hồi phủ (3)

Hậu cung của Phượng Tường gồm 70 nữ nhân có thân phận, còn một số cung nữ và dân nữ được thị tẩm không có danh phận. Lớn nhất là Thái hậu, Tam đại Thái phi, sau đó là các Chiêu nghi, Chiêu dung, Tiệp dư, Tài nhân,Thục nghi....


Phượng Lăng Phong vẫn còn trẻ tuổi, ba năm tuyển tú, năm nay là năm thứ ba hắn đã hoăng thệ, hậu cung cũng không nhiều. Hoàng hậu Phương thị là Thái tử phi trước kia, sau hai tháng cưới thái tử phi hắn cũng nạp hai Sườn phi và sáu lương đệ, còn có vài thị thiếp và thông phòng không đáng kể. Sau khi đăng cơ lại thêm vài thục nghi vào cung, tổng cộng cũng chỉ khoảng gần ba mươi.


Lúc này, các nữ nhân hai đời hoàng đế y phục hoa lệ, trang điểm tinh xảo nặn vài giọt nước mắt lê hoa hái vũ tội nghiệp đúng theo cấp bậc mà đợi ở cửa cung.


Phượng Vũ An tựa đầu vào vai Lâm Đại Bảo, toàn bộ trọng tâm đều đặt trên người hắn. Đứng bên cạnh là Thái hậu, bà triều phục trang trọng màu đen, hốc mắt đỏ hoe, cả người tiều tụy già hơn chục tuổi, bàn tay gầy nắm chặt lấy bàn tay Đức Thái phi, Hiền Thái phi sợ bà đột ngột bất tỉnh nên đứng phía sau, hai mắt gắt gao nhìn bà chằm chằm.


Phía xa xa xuất hiện bóng người cưỡi hắc mã, mấy nữ tử xốc lại tinh thần, vươn cổ nhìn ra xa.
Phượng Lâm từ sau lưng mẫu phi tiến lên hàng đầu, vòng tay nửa quỳ hành lễ:
_ Nhị hoàng tử khấu kiến Trấn Quốc công chúa
Mấy cung phi vén váy, quỳ xuống dập đầu:
_ Thần thiếp khấu kiến Trấn Quốc công chúa


Phượng Họa Lan thúc ngựa nhanh hơn một chút, phất ống áo bào dài, lạnh giọng:
_ Bình thân cả đi. Các ngươi giữ vững tinh thần, không được thương tâm quá độ.
Dứt lời, ánh mắt nàng đảo qua Thái hậu.
Tầm mắt Thái hậu cũng chạm với nàng, bà gượng một nụ cười nhẹ, khẽ gật đầu.


available on google playdownload on app store


Đoàn người hộ tống linh cữu xuất hiện sau, tuy đã dặn dò trước, nhưng mấy phi tần vẫn còn trẻ, khóc rống lên không ngừng.
Cỗ xe ngựa được trực tiếp chạy đến Tĩnh Tâm điện.


Cung điện này là nơi thờ phụng các hoàng đế và Trấn Quốc công chúa đời trước, nằm ở nơi sâu và hẻo lánh nhất trong hoàng cung. Xung quanh khuôn viên của điện trồng loại bách tùng to lớn, bồ câu trắng đậu đầy trên sân, trên nóc của phật đường.


Hỏa Phượng quốc theo phật giáo, từ xa cũng có thể nhìn thấy bức tượng phật dát vàng to đặt tại trung tâm điện, mùi hương khói tỏa nghi ngút càng khiến nơi này thêm trang trọng cùng lạnh lẽo. Tiếng chuông gõ mõ cốc cốc cốc vang xa.


Khuôn viên của Tĩnh Tâm điện giao cho một nhóm tăng nhân quản lí. Lúc Phượng Họa Lan dẫn đầu đến, đang là giờ đọc kinh buổi sáng.
Trụ trì thấy người đến, dừng việc đọc kinh lại, cùng tăng nhân ra đón tiếp.


Trong điện, các bức họa của các đời trước được treo đầy hai bên điện. Dưới tượng Phật đặt bài vị vàng, ghi họ tên của hoàng đế và Trấn Quốc công chúa. Chỉ có hoàng tộc mới có tư cách bước vào điện, thế nên các đại thần phải đợi ở bên ngoài. Vài phi tần chưa tới chức vị phi thì cũng phải ngoan ngoãn đợi bên ngoài.


Các tăng nhân đặt Phượng Lăng Phong trong quan tài đã chuẩn bị sẵn, bên cạnh là quan tài của Phượng Tường. Toàn bộ quá trình, Phượng Họa Lan xoay lưng, nhắm chặt hai mắt lại, đứng trước cửa.
Phượng Lâm chỉ khẽ lên tiếng nhắc:
_ Tỷ tỷ, đã xong rồi, đến lúc bái lạy thắp hương


Phượng Họa Lan gật đầu, nghe theo chỉ dẫn quỳ xuống hành lễ, thắp hương. Quá trình nói thì nhanh, nhưng diễn ra cũng mất gần một canh giờ.


Phượng Họa Lan phân phó xuống cho Phượng Lâm và Phượng Hà. Sau đó nàng cực kỳ vô tâm quẳng tiểu bạch cầu lại cho mẫu thân, khuyên mẫu thân về nghỉ, chuyện còn lại để nàng giải quyết.
_ Phiền các đại nhân xốc lại tinh thần cho tốt, cùng bổn cung chuyển hướng Ngự Thư phòng bàn chuyện quốc sự.


_ Tuân lệnh Trấn Quốc công chúa. Các đại thần lập tức hừng hừng ý chí, đứng lên chỉnh lại quan phục nối gót rời đi.
Phượng Vũ An ngồi trên ghế nghỉ ngơi một chút, ánh mắt đột nhiên nhớ đến cái gì sáng lên, ngoắc tay gọi Diệp Kiều đang bảo vệ trước cửa:


_ Hoàng hậu nương nương đâu? Không cùng ngươi trở về sao?
Diệp Kiều đảo mắt nhìn một vòng, thấy không ai chua ý động tĩnh bên này, liền nhỏ giọng bẩm báo chuyện của Phương Doãn.
Sắc mặt của Phượng Vũ An phải nói là vô cùng đặc sắc. Nhớ đến đám quân thần lúc nãy, nàng cười lạnh:


_ Hay nhỉ, Tả thừa tướng bận việc gì cũng không thượng triều. Thật là phụ tử giống nhau!!!
Diệp Kiều im lặng không nói gì, lặng lẽ lui xuống.
Lúc linh cữu hoàng đế vào thành, bên ngoài ồn ào huyên náo đến cả người trong phủ cũng nghe rõ. Lão heo mới mở mắt thức dậy, mặc y phục, gọi gia nhân:


_ Có chuyện gì mà ở bên ngoài ồn ào thế?
Phó dịch cũng là một tên thông tin nhanh nhạy, bẩm báo:
_ Lão gia, đó là Trấn Quốc công chúa Phượng Họa Lan hồi triều, nàng ta dẫn quân thần ra đón linh cữu hoàng đế.
Phương lão heo sửng sốt, thầm than không xong, con nhóc đó tại sao lại trở về nữa.


Hai hôm liền lão nổi hứng thú, chơi đùa với tiểu thiếp không nghĩ khiến tinh thần thể xác kiệt quệ, hôm nay mới ngủ quên không vào triều, mà lão nghĩ rằng Thái Thượng hoàng băng hà, ai lại lên triều nữa nên cũng an tâm ngủ.
Không ngờ tới, mới nghỉ hai ngày mà xảy ra chuyện lớn như thế này a.


Nghĩ đến nữ nhi cùng quý nhân thân mật nay trở về, lão nhanh chóng sai người thay triều phục, chuẩn bị ra cửa thành đón nữ nhi lão.


Khi lão ra cửa thành đã không còn bóng người, lão liền thúc giục phu xe đánh xe vào triều. Có điều, khi xe lão vừa khuất ngõ quẹo, ở trước cửa thành xuất hiện một chiếc xe ngựa tầm thường được hộ tống bởi vài tên lính bị thương.


Phương Doãn vén rèm cửa, thấy ả trở về mà không ai đón tiếp, trong bụng nghẹn uất không phát tiết được, đanh giọng hỏi a hoàng tâm phúc Nạp Miên:
_ Bổn cung trở về, sao không thấy triều thần đón tiếp?


_ Nương nương bớt giận, chắc có lẽ bệ hạ đã về sớm hơn ngài, cho nên... Nạp Miên đầu óc nhanh nhạy cực tốt, là nằm vùng của Thần thái phi gài sang “hầu hạ” ả ngực to


_ Cái đạo lí gì vậy? Bổn cung thân là quốc mẫu, bọn chúng ở biên cương tự mình về trước bỏ bổn cung, chí ít cũng phải phái triều thần đón bổn cung chứ!!! Không được, nhanh chóng hồi cung, bổn cung phải hỏi bà già Phượng Vũ An cho ra lẽ.


Phương Doãn hất tay, mặt mày vặn vẹo đầy giận dữ. Đoàn xe vội nghe lệnh nhanh chóng chạy vào


Phương lão heo hết sức lê thân to của lão chạy như heo bò trên đường đến Thái Cực điện. Thái Cực điện quả nhiên không có bóng người. Lão vừa hay nhìn thấy một tên thái giám ngang qua liền gọi trở lại, mới biết rằng, các đại thần hiện đang ở Ngự Thư phòng.


Phượng Họa Lan vuốt thẳng lại bản đồ, hướng mắt về phía Man di tộc lãnh đạm mở miệng:
_ Các vị, bổn cung muốn trong mười ngày Man di không còn trên bản đồ. Các vị có cao kiến gì không?
Triều thần im lặng. Phượng Lâm xoa trán:


_ Tỷ tỷ, chuyện này không phải chuyện đùa. Hỏa Phượng quốc đã mất hai năm chinh chiến không kết quả, làm sao mười ngày tiêu diệt được Man di?
_ Sao lại không được? Quốc sư, ngài thế nào? Phượng Họa Lan đưa mắt về lão nhân gia lớn tuổi ngồi hàng đầu


_ Bẩm Trấn Quốc công chúa, lão thần vô năng. Quốc sư cũng không có vẻ sợ hãi, vuốt râu đứng dậy khom người.
Nàng a một tiếng. Dưới sự mong đợi của triều thần tiếp tục:


_ Ở chiến trường, các ngươi chỉ toàn tìm hiểu cách bày binh đánh trận của đối phương mà không biết rằng, lòng dân mới là vũ khí mạnh nhất.
Hữu thừa tướng nghe vậy ngộ ra một chút, kinh hãi quay sang quốc sư.


_ Hiện nay, khã hãn của Man di thật ra bạo bệnh sắp không xong, các tiểu thế tử của lão không ngừng tranh giành quyền lực chia năm xẻ bảy vương quốc, lấy lí do chiến tranh bóc lột người dân khiến bao người tha phương ch.ết đói. Mà các ngươi liệu có nhớ vì sao Man di tấn công nước ta không?


_ Là vị hạn hán, nạn đói và bệnh dịch hoàn hành. Hữu thừa tướng càng nghe càng bất ngờ, cuối cùng không nhịn được quỳ xuống dập đầu
_ Thần đã hiểu phải làm thế nào. Trấn Quốc công chúa cứ giao cho thần xử lí.
_ Lão thần cũng nguyện góp sức. Quốc sư ra khỏi hàng ngũ khom người


Thái úy hất cằm, rất tự tin đứng ra:
_ Lãnh binh tác chiến thì để mạt tướng, Trấn Quốc công chúa thấy thế nào
Phượng Họa Lan gật đầu, năng lực làm việc của ba người đứng đầu triều đình tám năm trước nàng đã kiểm chứng, tuyệt đối không sơ xuất.


_ Các người khác lui đi, khi cần bổn cung sẽ gọi. Phượng Họa Lan phất tay, bá quan hành lễ, rất nhanh chóng ly khai.
Phượng Lâm và Phượng Hà ở lại, bọn hắn chuẩn bị nói lại mọi chuyện trong ba năm qua thì thái giám thông tri hô:
_ Tả thừa tướng đại nhân xin yết kiến






Truyện liên quan