Chương 59: Uyên ương hí thủy- Con mẹ nó yêu nghiệt
Đẩy nhẹ cửa vô thanh vô tức bước vào, nhìn sau bức bình phong tuy không có người, thế nhưng đã có một thùng nước nóng bốc khói nghi ngút.
Nguyệt Dạ Long lập tức không thèm suy nghĩ nhiều, trực tiếp thoát y, bước vào bồn tắm.
Phượng Họa Lan mặc một cái yếm nho nhỏ màu trắng ngà thêu hoa hồng xanh, thêm cái quần thụng tơ lụa mỏng manh màu trắng khiến thân thể xinh đẹp ẩn hiện mị hoặc từ phòng ngủ bước ra. Nàng cầm khăn tắm, châu sai hoa cài trên đầu đã tháo xuống toàn bộ, mái tóc tím mượt dài chạm đất như thác đổ xuống tuyệt đẹp.
Nàng bước vào, lập tức bị cảnh tượng bên trong dọa cho vừa sợ hãi vừa tức giận.
Trên đất, y phục nam nhân vươn vãi ngổn ngang. Đáng hận nhất chính là, cái tên đầu sỏ kia nằm trong thùng nước tắm cực kì thoải mái, lộ mỗi cái đầu, mặt nạ bạc cũng không tháo xuống, mắt đẹp híp thành một đường thẳng, tóc đen mượt ướt sũng nổi lềnh bềnh óng ánh nơi mặt nước, chỉ vậy thôi cũng đã câu dẫn bức người khó cưỡng lại.
Phượng Họa Lan á khẩu một lúc, sau đó lạnh giọng chất vấn:
_ Ngươi làm cái gì ở trong này, mau cút ra ngoài!!!
Nguyệt Dạ Long nghe thấy mở to đôi mắt hổ phách, đồng thời ngồi thẳng người. Động tác ch.ết tiệt kia lộ ra da thịt trắng hồng không thua nữ nhân, đẹp như ngọc, cơ bắp đầy đặn dũng mãnh trước giờ ẩn giấu sau y phục hoàn toàn hiện rõ, vòm ngực rộng lớn của nam nhân trưởng thành vững chãi săn chắc. Hơi nước làm ẩn hiện cảnh đẹp, đồng thời làm da thịt trắng nõn thành màu hồng đẹp mắt, mấy giọt nước tinh nghịch chảy chậm rãi trên từng thớ thịt tuyệt mĩ, ách, khiêu khích trắng trợn a.
Mặt Phượng Họa Lan đột nhiên đỏ ửng, hai lỗ tai cũng đỏ, hơi xấu hổ thu hồi ánh mắt, không dám nhìn bậy.
_ Lan Lan bảo vi phu tắm rửa, nhưng vi phu sợ lúc tắm rửa lại gặp hái hoa tặc như lúc nãy, hơn nữa căn phòng đã bị nữ nhân kia làm cho ô uế dơ bẩn mất rồi, thế nên vi phu nghĩ....sang ở chung với Lan Lan là tốt nhất a.
_ Đừng có ngụy quân tử, mau cút về phòng. Phượng Họa Lan không dám nhìn hắn xoay người lại
Nguyệt Dạ Long thưởng thức vẻ e thẹn của nàng, tâm tình tốt đến không thể tốt hơn, hứng trí dào dạt trêu chọc:
_ A, Lan Lan mặc y phục như vậy, có phải hay không muốn tắm, thật khéo nha, Lan Lan cùng vi phu uyên ương hí thủy đi!
Uyên-ương-hí-thủy!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bốn chữ này đập vào đầu nàng đau đớn nặng nề, Phượng Họa Lan không nhịn được ngây người đỡ trán. Nhân lúc nàng ngây người, Nguyệt Dạ Long đứng bật dậy, vươn tay, mạnh mẽ “ầm” một tiếng ôm nàng cùng ngã vào bồn nước.
_ Khụ khụ, mẹ kiếp, chó má, ngươi chơi xấu
Phượng Họa Lan uống một ngụm nước, ho sặc sụa mắng. Nguyệt Dạ Long lại ha hả cười lớn, vòng tay ôm chặt lấy nàng, còn đắc ý hôn một cái chụt thật kêu vào má.
Bồn tắm vốn là cho một người tắm, diện tích không hề lớn, thế nên Phượng Họa Lan không thể trốn đi đâu được, chỉ có thể yên ổn ngồi trên đùi hắn. Y phục vốn đã mỏng, nay vì ướt dích sát vào cơ thể, mập mờ khiêu gợi, lại thêm người nào đó vẫn chưa rút ra kinh nghiệm xương máu từ lần ở Ngự thư phòng, không ngừng cự quậy khiêu khích tính nhẫn nại nam nhân, Nguyệt Dạ Long hít vào một ngụm khí lạnh, khàn khàn:
_ Lan Lan, ngồi yên.
Phượng Họa Lan nghe thấy giật thót mình, không phải...không phải lại....
Cảm nhận được cái thứ cứng rắn đầy sức sống dưới cái mông tròn tròn của nàng, Phượng Họa Lan không nhịn được chửi
Chó má nó, mẹ kiếp, lại động dục???
Thấy nàng ngoan ngoãn ngồi yên, Nguyệt Dạ Long thở ra một hơi, sau đó lại cười khẽ, xoay người nàng lại để nàng đối diện với hắn, biểu tình sung sướng nhìn nàng ngượng đỏ mặt, kiên quyết nhắm chặt mắt không nhìn hắn.
_ Lan Lan, mở mắt ra nhìn đi.
_ Mẹ nó, không!
_ Lan Lan, mở mắt ra đi.
_
Thật là kiên cường a.
Nguyệt Dạ Long thầm than, nghĩ nghĩ một chút, sau đó giơ tay tháo chốt, cởi mặt nạ bạc xuống, thấp giọng dụ dỗ:
_ Lan Lan, vi phu tháo mặt nạ rồi, nàng nhìn xem có tuấn mĩ như năm xưa không?
Phượng Họa Lan đắn đo lợi hại, chỉ là thân thể nam nhân thôi, có cái chó má gì mà không dám chứ. Kiếp trước toàn thân nam nhân nàng trong lúc làm nhiệm vụ đã thấy qua, ngay cả khi đang “ làm việc gây dựng tương lai đời sau” cũng xem đến cảm thấy bình thường, vì cái gì phải sợ, mất mặt quá đi.
Phượng nhãn nháy nháy vài cái, sau đó mở ra....
....Và đó là con mẹ nó quyết định sai lầm!!!
Dung mạo tựa như mài dũa từ bạch ngọc, mũi thanh cao thẳng, long nhãn màu hổ phách xinh đẹp tràn ngập nhu tình dạt dào, mày kiếm đậm sắc bén uy vũ, hai má hồng hồng mông lung, cánh môi đỏ như máu cong thành hình bán nguyệt tuyệt sắc, trên cái trán cao trơn bóng có hình ngọn lửa đỏ như chu sa, tóc mai lòa xòa ẩn hiện ngọn lửa chu sa đó. Đẹp đến câu dẫn, đẹp đến mị hoặc, đẹp đến hít thở không thông, đẹp đến....con mẹ nó yêu nghiệt hại nước hại dân, tốt nhất nên sớm trói hắn lại, đem lửa đến thiêu ch.ết hắn để khỏi phải hại nước hại dân a.
Lại nhìn xuống, vòm ngực rộng lớn cường tráng, cơ bụng chuẩn minh tinh của thời hiện đại, thậm chí còn chuẩn hơn thế nữa. Mặc dù da thịt trắng nõn mịn màng như nữ nhân, thế nhưng kết hợp tất cả lại là thân thể nam nhân hảo hảo hảo đẹp khiến nữ nhân gào thét, hận không thể cởi y phục giang chân nằm trên giường đợi hắn sủng hạnh, còn có thể khiến nam nhân thực thụ ghen tỵ đỏ mắt, không biết thái độ của đám đoạn tụ phân đào( khụ khụ, ĐAM MỸ đó) phản ứng ra sao thôi.
Ngửi mùi hương dễ chịu trên người hắn, ngoài ra còn có mùi hương nam nhân chỉ có duy trên người hắn, thứ cứng rắn phía dưới không ngừng chọc chọc, hơi thở nóng rẩy không ngừng phả vào mặt nàng.
Máu trên người chạy dồn hết lên não, chạy càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp rút, ứ đọng ngay nơi mũi.
Phốc!!!
_ Aaaaaaaa
Hai dòng máu mũi phun ra, màu đỏ tươi văng tung tóe trên người hắn. Phượng Họa Lan xấu hổ, hai tay ôm chặt lấy mũi nhắm mắt lại. Ôi mẹ nó, nàng....nàng thế nào vì thân trên một nam nhân mà xúc động phun máu mũi a, vậy còn thân dưới nữa thì thế nào? A, cái đầu óc đen tối nghĩ đi đâu vậy chứ  ̄﹏ ̄
Nguyệt Dạ Long bị phản ứng của nàng dọa sợ, hắn ôm nàng thật chặt, lo lắng hỏi:
_ Lan Lan, Lan Lan bị làm sao, không có chuyện gì chứ.....