Chương 71: Hôn ước

Đại công chúa Nguyệt Thần quốc chậm rãi bước vào. Dung mạo hiền từ cao quý, thân hình nhỏ nhắn nhưng lồi lõm rõ ràng trong bộ quan phục nhất phẩm thêu chim trĩ, quan phục tơ tằm màu tím đậm. Đầu đội triều quan, trên gài cây trâm dài, đầu trâm gắn hai sợi dây lụa tím thả xuống. Phía sau là hai hàng cung nữ mang tặng phẩm.


Khi nàng ấy vừa xuất hiện, đại sảnh nhất thời có tiếng hít khí ~
Đại công chúa Nguyệt Thần quốc chính là bản sao của Hoàng hậu, cùng với Trấn Quốc công chúa là đệ nhất mỹ nhân Thần Minh đại lục. Hôm nay có thể nói rất diễm phúc khi được chứng kiến hai đại mỹ nhân ở chung một chỗ a....


_ Hỏa Phượng Đế hảo, Trấn Quốc công chúa hảo. Nguyệt Ức Loan khẽ cúi đầu, trên môi nở nụ cười câu hồn nhiếp phách, phất tay áo chào hỏi
_ Công chúa khách sáo rồi, từ xa đến đây thật làm Hỏa Phượng quốc vinh hạnh. Phượng Vũ An đáp lễ, vẻ mặt đầy hào hứng nhưng nội tâm lo lắng không thôi


Nguyệt Ức Loan nâng mi, làm sao mà nàng không nhận thấy vẻ lo lắng của Phượng Vũ An chứ, dù chỉ có một tia xẹt qua đáy mắt thôi. Thật là, nàng chỉ đi kéo em dâu về nhà, nào có ý gì khác đâu a, oan quá. Nàng vỗ tay nói:


_ Bổn cung hôm nay đến là có hai chuyện tốt. Thứ nhất chính là mừng lễ cập kê của Tân Trấn Quốc công chúa. Đây là chút thành ý....
Cung nữ phía sau mở các rương tặng phẩm ra, mọi người hướng mắt nhìn vào, sau đó lại hít khí một lần nữa.


Tặng phẩm ngoài vàng bạc, trang sức, gấm vóc....các loại còn có gốm sứ bậc nhất đại lục cho đích thân Đại công chúa giám sát đúc ra. Gốm sứ nào là bình hoa, bộ ấm trà, ly rượi.... giá trị không nhỏ đủ loại đều có đủ, từ hoa văn đến kiểu dáng đều mới nhất, tỉ mỉ đẹp mắt.


available on google playdownload on app store


Phượng Vũ An e ngại, vị công chúa này, chắc chắn là có mục đích!
Mà người nãy giờ không lên tiếng, Phượng Họa Lan hơi ngẩn đầu, mân mê bộ móng tay giả, nàng lạnh lùng ra lệnh:
_ Người đâu, mau mời công chúa an tọa. Nhận lấy vật phẩm.
Phượng Vũ An giật mình, nữ nhi a, khoan đã chứ...


Nhưng lời đã ban ra không kịp rút lại, a hoàng nhanh chóng nhận lấy, đem vào. Gia đinh dọn bàn ghế, rất gần phía trên.
Nguyệt Ức Loan thoải mái ngồi xuống, tiếp nhận tách trà, nhẹ nhàng thổi nguội, chậm rãi thưởng thức, mỗi động tác đều thanh cao thoát tục.
Không khí ở sảnh vẫn chưa hồi phục.


Uống chút trà, Nguyệt Ức Loan đột nhiên đứng dậy, ra vẻ mặt tự trách:
_ Ay da, thật tấc trách, bổn cung nhất thời sơ sót quên mất, vẫn còn một món quà.
Nguyệt Ức Loan không nhìn Phượng Vũ An, ánh mắt vô tội chớp chớp nhìn Phượng Họa Lan hỏi:


_ Tân Trấn Quốc công chúa, người không phiền nếu bổn cung mượn đại sảnh chứ?


Mặt Phượng Vũ An biến sắc. Phượng Họa Lan vẫn vô tâm vô phế, nhàn nhạt gật đầu, hơi lui người về sau nhường chỗ.Nguyệt Ức Loan chỉ chờ có thế, nhấc váy bước lên, rút từ trong ngực áo ra một tờ thánh chỉ màu vàng đã cũ.


Mà khi Phượng Vũ An thấy tờ thánh chỉ kia, hai mắt trợn to muốn rớt xuống, sau đó bao nhiêu lo lắng tan biến, nhất thời vui vẻ phấn khích khó diễn tả. Nàng gấp đến độ thất thố túm lấy gấu áo Lâm Đại Bảo bên cạnh, không ngừng hướng tờ thánh chỉ đưa ngón trỏ khua qua lại. ( ngón trỏ nha câc nàng, không phải ngón giữa nha






Truyện liên quan