Chương 73: Thế tử vu tộc
Nắng chói chang xuyên qua khe cửa sổ, chiếu trên thân thể cường tráng của nam nhân trong phòng, tạo ra vòng hào quang mờ ảo khiến hắn đẹp như tiên nhân.
Nam nhân rất cao lớn khỏe mạnh, trên người khoác ngoại bào cổ rộng, hé lộ bờ ngực nâu đồng rắn chắc quyến rũ, tóc đen dài lười nhác rơi trên vai. Khuôn mặt nghiêm túc, ngũ quan cực kì anh tuấn, mũi cao, nhất là đôi mắt ưng rét lạnh của hắn làm ai cũng phải e ngại cúi đầu. Giờ phút này hắn nằm trên sạp, gối đầu trên đùi một mỹ nhân, tay cầm văn thư, vẻ lơ đễnh nghe đám quan thần bên dưới bẩm tấu. Thế nhưng tuyệt không hề giảm đi chút nào vẻ điển trai của hắn.
_ Khởi bẩm bệ hạ, thiếp mời cơ bản đã hoàn thành, mời bệ hạ xem qua.
_ Nếu đã hoàn thành thì nhanh chóng gửi cho ngũ quốc, không cần nhiều lời.
Vu Tuệ Lương khép hờ mắt, hạ lệnh cho lui đám đại thần.
_ Bệ hạ, còn nữa, Nguyệt Thần quốc phát thiếp mời hôn sự của Lan Lăng vương ạ. Một tên tướng mạo thư sinh mặc quan phục từ ngoài cửa bước vội vào, dâng lên hộp gỗ đinh hương.
Đám đại thần kia im lặng rời đi, còn viên quan đưa hộp gỗ cho tâm phúc bệ hạ, sau đó cũng nhanh chóng lui ra.
Mỹ nhân đỡ hắn ngồi dậy, cơ thể mềm mại không xương dán sát vào lồng ngực hắn, bàn tay trắng nõn xoa xoa từng vòng khiêu khích, còn bên tai hắn ngâm nga
Vu Tuệ Lương hôn môi nàng ta, khẽ cười:
_ Tiểu yêu tinh a~
Hắn đón nhận hộp gỗ, mở ra, lấy bức thư xem xét một chút, tiếp đó tầm mắt đảo qua cuộn giấy dày trong hộp...
Vu Tuệ Lương chậm rãi tháo dây buộc, mỹ nữ kia nhanh chóng đoạt lấy, nũng nịu:
_ Để thiếp mở cho bệ hạ
_ Đều nghe nàng, tiểu yêu tinh. Hắn cười ha hả, hôn nàng ta
Mỹ nữ tung cuộn giấy lên. Hóa ra đó là bức họa nữ nhân.
Trọng điểm không phải cái này, chính là Vu Tuệ Lương vừa nhìn thoáng qua khuôn mặt trên bức họa, hắn nhất thời cứng đờ, quên cả phản ứng, kinh ngạc và khinh hỉ hiện rõ trên mắt hắn.
_ Hừ, thì ra là một xú nữ nhân! Mỹ nữ kia bĩu môi, định xé nát bức họa
Vu Tuệ Lương lập tức phản ứng, đoạt lại bức họa, đồng thời xuất chưởng thẳng ngực nàng ta, khiến nàng ta bị hất văng ra xa, phun ngụm máu đen ngòm.
_ Điện, mang nàng ta đi. Xử lí gọn cho trẫm.
Tâm phúc bên cạnh hắn gật đầu, đi xuống lĩnh mệnh.
Mỹ nữ kia giờ phút này nhếch nhác bẩn thỉu vô cùng, sợ hãi mở to mắt cầu xin:
_ Bệ hạ, thần thiếp đã làm gì sai? Bệ hạ, bệ hạ.....
Cửa phòng đóng lại.
Vu Tuệ Lương run run cầm bức họa, nhìn người trong tranh.
Trên bức tranh, Phượng Họa Lan ngày ấy buổi lễ cập kê đứng trước bá quan, khuynh quốc khuynh thành, cao quý lãnh ngạo không tả nổi, đặc biệt họa sĩ rất có tài, vẽ ánh mắt nàng màu tím, thành công toát lên vài phần lạnh lùng uy vũ của bậc Đế vương. Bên góc còn ghi lại bút pháp cứng cáp hữu lực đề chữ:“ Trấn Quốc công chúa Phượng Họa Lan”Vu Tuệ Lương cảm thấy nghẹn ngào, hắn sờ khuôn mặt trong tranh, thều thào:
_ Chị? Là chị thật sao?
Nếu Phượng Họa Lan có mặt ở đây, chắc chắn sẽ dùng mọi thủ đoạn giết ch.ết người trước mặt, bỏi vì, dung mạo kia quá giống với tên em họ đáng ch.ết Phượng Lương!
Đúng vậy, hắn chính là Phượng Lương.
15 năm trước, khoảng khắc thân hình xinh đẹp kia ngã xuống, hắn đã hối hận không thôi! Hắn đúng là điên rồi, quản cái chó má gì trả thù, cái gì mối hận của gia đình, đó là mâu thuẫn đời trước. Còn đến đời hắn, chị đối với hắn rất hảo tốt, hai người cùng lăn lộn trong hắc đạo, cùng phối hợp ăn ý như vậy, hắn cũng thành thật bảo hộ chị, vì sao lại giết chị? Hắn nhận ra, hắn chưa bao giờ xem Phượng Họa Lan là chị, là hắn sai rồi, hắn....thích chị rất nhiều.
Đau lòng càng ngày càng tăng, hắn dựng hiện trường ám sát, sau đó cầm súng chĩa thái dương mình, ung dung bóp cò...
Chị, em đến tạ lỗi với chị đây!
Nhưng ngàn tính không bằng vạn tính, hắn lại xuyên không, còn xuyên phải một thế tử ch.ết đuối được cứu lên.
Hắn xuyên qua thế tử Vu tộc Vu Tuệ Lương, là đại nhi tử trưởng tộc, năm ấy đã 13 tuổi. Tên này là một tên vô lại, không học hành, chỉ rong chơi phá phách, thập chí đã có cơ thiếp trong phủ, thường xuyên đến kĩ viện phong lưu. Thân thể vì vậy gầy yếu xanh xao, thêm tính háo thắng để bị người ta ám toán rơi xuống nước.
Hắn xuyên qua nhập vào thân xác này, chuyên tâm học, rèn luyện lại thân thể, âm mưu độc bá Thần Minh đại lục.
Mấy năm qua, hắn dùng tài năng âm thầm liên kết các bộ tộc lại thành một vương quốc thống nhất, đợi thời cơ thích hợp sẽ nổi lên.
Hỏa Phượng quốc là quốc gia đầu tiên hắn nhắm đến...
Hình như đã có lần hắn tức giận Trấn Quốc công chúa dám ngông cuồng lấy tên chị đặt cho một con nhóc. Bây giờ ngâm lại, vị công chúa kia ra đời đúng 15 năm trước, không ngoại trừ khả năng là chị xuyên qua a.
Nếu thật sự là chị thì tốt biết bao. Hắn và chị cùng nhau liên, thống trị đám cổ nhân dị quốc ngu xuẩn, ân ân ái ái suốt kiếp.
Phượng Lương, à không Vu Tuệ Lương chìm trong mộng tưởng, khẽ nở nụ cười khuynh quốc.
Hắn cẩn thận cuộn bức họa, cất vào hộp gấm. Ánh mắt nhìn đến thiếp mời hôn lễ lập tức tối lại....
Hừ, nghĩ cũng đừng hòng lấy chị!!!
( Well well, tiểu Dạ Long đáng thương, cô cô tặng con thêm tình địch đây)