Chương 76: Mai phục (1)
_ Dựng tạm lều trại, đốt lửa lên. Đội một canh gác. Diệp Kiều ngồi trên ngựa đỏ oai phong chỉ huy
Đoàn người cơ bản vừa ra khỏi phạm vi kinh thành, trời sập tối, còn xa mới có thôn dân, vì vậy đành dựng trại giữa thảo nguyên.
Phượng Họa Lan xuống xe ngựa. Nàng sớm đã thay triều phục, áo bào lam gọn gàng dạ hành, trang sức cũng tháo xuống, đầu tóc tím mượt cột bằng sợi chỉ đỏ tía, cả người nhẹ nhàng thoải mái mang hương vị tươi mới, gần gũi hơn trước.
Nguyệt Dạ Long thúc ngựa về phía nàng, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng:
_ Lan Lan a~ Thật hợp, thật đẹp nha
Phượng Họa Lan gật đầu. Cùng lúc Cát Tường mang đến một con hắc mã to lớn, nàng nhanh nhẹn phi thân lên ngựa, ánh mắt khiêu khích nhìn Nguyệt Dạ Long:
_ Dạo một vòng?
_ Vinh hạnh của vi phu a.
Nguyệt Dạ Long vừa liếc mắt đã biết, hắc mã này thuộc giống ngựa cực hiếm, tốc độ còn kinh người hơn cả giống bạch mã thượng đẳng nổi danh Hỏa Phượng quốc. Thêm nữa, giữa trán lại có vết bớt đỏ, đại biểu cho con ngựa này có linh tính.
Phượng Họa Lan kẹp bụng ngựa, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu, hắc mã hí một tiếng dài mạnh mẽ phóng đi.
Nguyệt Dạ Long không vội, khóe môi khẽ cong, giật nhẹ dây cương, bạch mã của hắn hí vang, nào có thua kém đuổi theo.
Hai người rời đi, bỏ lại một tầng bụi cho Cát Tường.
Phượng Họa Lan nheo mắt, đôi mi thanh tú cong lại, ngựa kia....con mẹ nó, con ngựa hắn cưỡi không lẽ là Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử???
Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử là giống ngựa quý chỉ có trong sử sách. Tương truyền một ngày có thể đi hàng nghìn dặm, loài ngựa này thuần một màu trắng, ngày từ khi mới sinh ra, phía dưới cổ đã có một hàng lông dày tựa như bờm sư tử, buổi tối còn đặc biệt phát ra ánh sáng bạc. Nhưng loài ngựa này rất nóng tính, khó thuần dưỡng, một khi đã nhận chủ thì cả đời chỉ có một chủ nhân.
Ban nãy nàng căn bản không chú ý, bây giờ trong bóng đêm, màu sáng bạc phát ra, thêm nữa tốc độ không hề thua kém Tuyệt Ảnh Vân của nàng!
_ Tuyệt Ảnh Vân, nhanh một chút nữa được không? Nàng hơi cúi đầu, thầm thì vào tai ngựa
Đáp lại nàng chính là Tuyệt Ảnh Vân ra sức tăng tốc.
Bụi bay mù mịt, gió bên tai gào thét. Hai người ngựa điên cuồng chạy.
Đột nhiên, Tuyệt Ảnh Vân hí vang, dùng sức thắng gấp. Phượng Họa Lan cả khinh vội kiềm chặt cương ngựa, ánh mắt rét lạnh quét qua.
Nàng đã chạy rất xa lều trại. Nơi đây hoang vắng không bóng người, hai bên là cây cổ thụ, ở giữa mặc dù có lối đi nhưng cây cối mọc cao đến đầu gối ngựa. Trời vừa vặn tối đen không trăng.
Khung cảnh này, thật sự quá thuận lợi để mai phục!
Sau lưng, Nguyệt Dạ Long cũng đột ngột dừng lại, mày khẽ nhíu.
Hai người không hẹn mà nói đồng thanh:
_ Có mai phục
Nguyệt Dạ Long thúc ngựa song song với nàng, ánh mắt đầy tự tin:_ Lan Lan đừng sợ, vi phu sẽ hảo hảo bảo vệ nàng
Hắn thân bạch y tiêu sái phong lưu tuấn dật, mặt đeo mặt nạ hoa lan sáng bóng che hơn nửa dung mạo, tóc đen dài cũng cột lên bằng sợi dây trắng rủ xuống lưng, cưỡi trên Dạ Chiếu Ngọc sư tử to bằng Tuyệt Ảnh Vân, màu sáng bạc huyền ảo phát ra nhè nhẹ, quả thật, không hiểu sao làm nàng có cảm giác an tâm, thêm nữa...hắn cũng thật hảo soái.
Nàng lắc đầu xua ngay ý nghĩ đó trong đầu.
_ Chúng ta trở về, không chừng lều trại bị tập kích.
Nguyệt Dạ Long gật đầu, hắn cũng có loại suy nghĩ như vậy.
Thế nhưng chưa kịp thúc ngựa, hai tiếng:“sưu sưu” xé gió cực nhỏ phát ra, mà mục tiêu là Phượng Họa Lan.
Phượng Họa Lan đạp nhẹ yên ngựa, xoay một vòng tròn trên không đẹp mắt, dễ dàng tránh khỏi. Không những vậy, nàng lấy nơi đai lưng một thứ đồ bằng sứ, thổi nhẹ ra âm điếc, hai luồng gió bay thẳng đến nơi vừa bắn ra ám tiễn.
Xác người từ trên cây rơi phịch xuống.
Nguyệt Dạ Long chứng kiến, tròn mắt kinh ngạc, âm công thật lợi hại.
Không cho hắn thời gian cảm thán, hàng loạt tiếng sưu sưu xé gió từ hai bên truyền đến, mưa ám tiễn.
Nguyệt Dạ Long âm thầm chửi đổng, từ đai lưng rút ra thanh nhuyễn kiếm, tung người, thanh kiếm trong tay thuần thục xoay đều, đỡ toàn bộ ám tiễn bay đến hay người.
Phượng Họa Lan trong ứng ngoài hợp, việc đỡ ám tiễn giao cho hắn, còn nàng đưa thứ đồ kia lên môi, thổi.
Lần này thổi có âm điệu rõ ràng. Giai điệu ch.ết chóc vang lên, tức thì hàng trăm chiếc lá nhỏ lìa cành, lơ lửng không trung chốc lát, sau đó tựa như mũi đao sắc bén, bay thẳng về hai bên rừng cây, mạnh mẽ cắm thẳng vào hầu yết đám người ám sát.
Tiếng bị thịt rơi bộp bộp xuống đất không ngừng. Mỗi tên đều là bị một chiếc lá găm thẳng hầu yết hoặc ngực trái mà vong mạng.
Giải quyết xong thích khách, rừng cây vắng lặng, chỉ còn tiếng xào xạc xào xạc....
Phượng Họa Lan lên ngựa, kiềm cương Tuyệt Ảnh Vân quay đầu lại:
_ Nơi này không thể ở lâu. Mau trở về
_ Hảo.
Hai người ngựa quay đầu định chạy, đột nhiên dưới chân ngựa, hàng trăm dây sắt có gai chắn căng ra, ép cho ngựa không có đường lui.
Nguyệt Dạ Long chinh chiến lâu năm chưa gặp phải tình huống này, thầm than hắc mã của Lan Lan quả nhiên có linh tính, nếu ban nãy nó không dừng lại, phỏng chừng chân ngựa đã sớm bị đám dây sắt cắt đứt lìa!
Phượng Họa Lan ngoài mặt thực ung dung, nàng khẽ mở miệng:
_ May mắn là đám người kia toàn bộ đều tử mạng, nếu không....một khi dây gai di chuyển, cho dù là giống ngựa quý tới đâu cũng chưa chắc thoát khỏi. Bất quá hiện giờ không sao, dây gai này, cho ngựa nhảy qua là ổn
_ Lan Lan, lỡ dây gai kia trải quá dài, ngựa không nhảy qua nổi, phải làm thế nào?
_ Ngươi không phải lo, dây gai nhiều lắm là năm dây, ngựa của hai ta hoàn toàn có thể nhảy qua. Dây gai quá nhiều, ngược lại khó điều khiển, công dụng giảm nữa
Nói xong, Phượng Họa Lan kiềm dây cương, Tuyệt Ảnh Vân lấy đà, nhảy thật cao, trót lọt qua khỏi.
Thấy thế, Nguyệt Dạ Long cũng cho ngựa nhảy qua, sau đó cả hai phi nước đại điên cuồng về lều trại.
Mà trong góc tối, hai bóng người hắc y xuất hiện. Hắn dõi theo bóng lưng Phượng Họa Lan dần đi xa, ánh mắt si mê nồng đậm.
Người biết thứ này, chỉ có thể là chị!
Em sẽ không buông tay đâu, ai dám ngăn cản, chỉ có kết cuộc là....
.....CHẾT!