Chương 88: Lan lan, nữ nhân kia lại leo lên giường vi phu a (1)
Tòa thành này rất đông đúc sầm uất nhộn nhịp. Người Nguyệt Thần quốc phần đông hiền lành, dáng người cũng thập phần cao lớn rắn rỏi, qua đó có thể thấy, Nguyệt Thần đế rất chăm lo cho người dân, đất nước yên bình thịnh trị, thuế cũng không nặng nề như các nước khác. Bởi vì dung mạo quá mức xuất chúng, đi trên đường ai cũng nhìn nàng chằm chằm, có người định lực kém trực tiếp chảy nước dãi...
Thiên An làm dáng phong lưu phe phẩy quạt, thấy cung chủ không vui, hắn tốt bụng đề nghị:
_ Cung chủ, thành này có đặt xưởng dệt nhỏ ở góc cuối phía Đông, trụ sở ngầm của Ma Vực và Ám Dạ cung cũng ở gần đó, người có muốn đến xem một chút?
Phượng Họa Lan trầm ngâm, gật đầu. Nàng không quên phân phó:
_ Thiên Diệp, mua mũ có màn che đến đây. Thật phiền ch.ết đi được!
Thiên Diệp cưỡi ngựa song song với nàng nhận lệnh, bỏ lại ngựa, hòa vào đám đông mất hút.
Trong tay nàng có hai sản nghiệp lớn nổi tiếng toàn Thần Minh đại lục. Thứ nhất là Phượng Tê các và thứ hai Phượng Minh các, được mọi người biết đến là sản nghiệp của Hoa Bỉ Ngạn công tử.
Phượng Tê các chuyên về vải vóc và y phục. Vải vóc hoàn hảo mềm mịn, màu sắc và hoa văn đều rất độc lạ, nhất là giá thành từ vương tôn quý tộc đến nông dân nô lệ bình thường đều có thể mua được. Chưa kể đến y phục, đường may, đường thêu hoa văn tinh tế đều đặn, kiểu dáng mới mẻ. Phượng Tê các cũng nhận đặt may y phục, chỉ là giá thành rất cao, thường thì các vương giả quý tộc mới có đủ tài lực.
Phượng Minh các là nơi bày bán trang sức, từ trâm, diêu, quạt, mão, những vật mang theo bên hông như ngọc bội, túi hương đều có đủ. Đáng kể nhất chính là trang sức. Từ đơn giản, thanh nhã đến cao quý tựa tiên nhân. Trang sức Phượng Minh các lấp lánh lóa mắt, không hao mòn, càng đeo càng rực rỡ.
Quan trọng nhất là đấu giá y phục theo mùa ba tháng một lần. Cứ ba tháng, hai cửa hàng ở rải rác đâu đó Thần Minh đại lục sẽ mở hội đấu giá y phục và trang sức. Y phục và trang sức kia nha, khác hẳn các y phục bình thường mà tú nương hai các làm, đây là chính tay Hoa Bỉ Ngạn công tử làm ra, giá trị vạn lượng hoàng kim. Mỗi lần làm ra là đồ cặp, một bộ nam một bộ nữ, đi kèm cả trang sức. Người bình dân nào có tiền mua, nhưng chỉ ham náo nhiệt đi xem. Vương tôn quý tộc cứ nhìn chằm chằm mấy cửa hàng, chỉ cần hơi có động tĩnh, lập tức lên xe chạy đến đấu giá.
Phượng Tê các và Phượng Minh các luôn nằm kế nhau, rải rác ở những tòa thành hoặc khu mua bán sầm uất nhất, hiện đã phát triển thành mỗi nước đều có chi nhánh.
Phượng Họa Lan kiếp trước ngoài làm sát thủ ngầm, còn sỡ hữu tập đoàn đá quý trang sức, vải vóc nổi tiếng. Sang kiếp này nàng không khó để kinh doanh. Vật liệu dệt vải thật ra rất rẻ, là dây gai thô ráp, qua sự “biến hóa” thần thánh của nàng mà nó mịn màng êm ái, dùng để bán cho lớp thường dân. Còn vải dệt thành lụa, gấm được nàng hét giá trên trời, vậy mà các tầng lớp quý tộc cũng đâm đầu vào mua. Từng công đoạn nhuộm, tạo họa tiết... là nàng bồi dưỡng một nhóm tú nương, khụ, không hẳn là tú nương, mà là nhóm nữ quyến của sát thủ Ma Vực và Ám Dạ cung, sau phân bố rộng rãi, đám người đó lại dạy dần cho nhân công. Trang sức cũng không khác mấy, chỉ là đòi hỏi gắt gao sự khéo léo hơn thôi.Nàng còn đặc biệt thiết kế ra máy dệt. Nàng tập hợp một nhóm thợ cơ khí chuyên làm vũ khí ở chiến trường đã về già hoặc tàn tật bị đuổi khỏi doanh trại các nước, dạy họ qua, lại đưa bản vẽ cho họ làm, đồng thời yêu cầu họ dạy cho đám người mình. Xưởng dệt ngầm của nàng ra đời, cung cấp vải thu lợi nhuận nhanh hơn cách dệt vải thông thường. Xưởng dệt và xưởng chế tạo trang sức là dùng chung. Nàng ngược lại không đặt ở kinh thành hay những nơi sầm uất, mà chọn những thành không quá nhộn nhịp, mỗi quốc gia chỉ có một xưởng duy nhất, làm xong vận chuyển ra các cửa hàng.
Nhân công là mua thu gom lại, nắm trong tay khế ước của bọn họ, để vài chục người của nàng quản lí, chắc chắn không ai dám tiết lộ bí mật này. Hơn nữa nàng mua nô lệ là mua cả gia quyến họ, an bài họ nơi ở thỏa đáng, áp dụng làm việc 8 tiếng theo ca, nhàn nhã hơn phục vụ người khác nhiều, chưa kể tiền công cũng không ít. Nàng còn phòng bị, trước cửa đầu xưởng xây xập xệ cũ nát, vờ bán vài món linh tinh che mắt người đời. Không thể trách sao nàng cẩn thận như vậy, chưa nói đến lộ bí mật chế tạo của Hoa Bỉ Ngạn công tử, mà còn lộ ra trụ sở ngầm của tổ chức tình báo Ám Dạ cung và sát thủ Ma Vực, hơn hết, thời đại này chưa hề có máy móc, thậm chí thuốc nổ cũng chưa có, nàng vì lợi nhuận đã làm ra “cách mạng công nghiệp” rồi, nếu chẳng may bị phát hiện, rơi vào tay đám người tâm địa xấu xa, ai biết bọn họ làm gì nàng? Còn bị đám thần côn (thầy bùa, thầy bói) óc heo nói nàng là yêu quái, đem hỏa thiêu thì thật là con mẹ nó máu chó a.
Phía đông là nơi vắng vẻ nhất thành này, nhà nho nhỏ đánh số san sát nằm cạnh nhau, thế nhưng lại ít người đến đáng thương, còn bị đồn là có ma ở đây nữa! Thiên An dẫn nàng đến một sạp nước nhỏ. Tiểu nhị ngủ gà ngủ gật giật mình, lau vội nước miếng chạy đến:
_ Ay da các vị dùng gì, mời các vị vào trong a
Thiên Diệp chen lên trước, ném ngọc bội tùy thân cho hắn, mở miệng:
_ Cung chủ đến thăm tình hình xưởng
Tiểu nhị kia lập tức xóa bỏ hoàn toàn bộ dáng cà lơ phất phơ ban nãy, nghiêm trang quỳ xuống hành lễ:
_ Cung nghênh cung chủ đại giá quang lâm.
Phượng Họa Lan nhìn cách hắn làm việc rất ưng ý, đưa mũ sa cho Cát Tường, một cái điểm nhẹ mũi chân đã đứng trước mặt hắn. Nàng phất tay áo:
_ Không cần đa lễ. Bổn cung chủ lần đầu đến đây, phiền ngươi dẫn đường
Tiểu nhị thụ nhược sủng khinh vội dập đầu nói là điều nên làm, đứng dậy dẫn họ vào sâu trong quán. Băng qua hành lang dài, bước vào phòng riêng của hắn, hắn ấn một cơ quan ngầm trên tường, chiếc giường tự dịch chuyển, để lộ ra một đường ngầm. Đường ngầm này rất lớn, đi một lúc tầm một chén trà nhỏ, trước là một cánh cửa hình phượng, tiểu nhị xoa nhẹ trên mắt ngọc của chim phượng, cửa mở ra, hé lộ ra một vùng sân rộng đang phơi vải.
Có vài chục phụ nhân ở trong sân, vừa phơi, vừa nhuộm vải cười đùa rất vui. Tiểu nhị vỗ tay, thanh âm vang dội khí phách:
_ Các ngươi chú ý, cung chủ đại giá quang lâm xem các ngươi làm việc.
Mấy phụ nhân bỏ dở công việc, luống cuống không biết hành lễ ra sao, ê a kêu đại rất tức cười. Phượng Họa Lan tâm tình vui vẻ, hòa nhã ngăn cản họ hành lễ, thanh âm êm ái:
_ Không dám nhận lễ của các đại thẩm. Các thẩm cứ làm việc. À, sắp đến mùa đông, bổn cung chủ sẽ sai người thần giáo mang y phục mùa đông đến cho nhà các thẩm. Các thẩm xong việc tìm tiểu nhị, viết số lượng người trong nhà để dễ phân phát.
Đám phụ nhân thấy nàng gần gũi dễ tính, dung mạo xuất chúng, cũng không khinh thường chèn ép hạ nhân, lại còn tặng quà mùa đông, nhất thời cao hứng đa tạ, hết lòng cam đoan làm việc.
Qua sân rộng là một khu nhà thật to lớn, xây dựng kiên cố chia hai bên. Bên trái là máy dệt, bên phải là đám người làm trang sức. Giọng của tiểu nhị ban nãy rất lớn, mọi người trong xưởng đã sớm dừng công việc, năm nam nữ quản lí dẫn đầu, quy củ hành lễ:
_ Cung nghênh cung chủ
_ Đều đứng lên cả đi. Các ngươi không cần để ý bổn cung chủ, tiếp tục làm việc. Phượng Họa Lan vươn tay, làm động tác dìu năm người kia, thanh âm không lớn không nhỏ đủ cho tất cả nhân công nghe
Nhân công ở đây nam nữ có đủ. Nhất thời chỉ vang lên thanh âm của máy dệt và vài tiếng trò chuyện cười nói. Phượng Họa Lan khảo sát qua một lượt, trao đổi với năm người phụ trách quản lí nơi đây, lại động viên nhân công mấy câu, cùng họ đi phòng ngầm, trụ sở bảo vệ của Ma Vực và Ám Dạ cung.
Chuyến thăm này từ giữa trưa đến tối mịt, vẫn chưa thấy Phượng Họa Lan trở lại....
Nguyệt Dạ Long lo đến xanh mặt, phái người tìm kiếm, không có tung tích.
Sử Tiêu Dung gào thét, chủ thượng, ngài thật nhẫn tâm nha, phu nhân thần thông quản đại như vậy, không dễ tìm tí nào! Phu nhân cũng là cọp mẹ, ai đụng liền nhai đầu kẻ đó, dưới tay sát thủ đầy rẫy, làm sao gặp nguy hiểm?
_ Chủ thượng ngài a, ngài chi bằng vào phòng đợi. Phu nhân trở về chắc chắn vào phòng nghỉ đầu tiên. Sử Tiêu Dung khuyên nhủ
Nguyệt Dạ Long nghe thấy có lý, nhấc chân lên phòng.
Phòng chỉ có ánh đèn lờ mờ loe loét. Nguyệt Dạ Long hơi dừng bước chân, yên lặng nghe động tĩnh, một lát sau đó uể oải muốn gục ngã...
Hắn đã quá quen với chiêu này rồi! Đám nữ nhân ghê tởm này, thế nào chỉ có một chiêu cũ rích này mà ham mê leo lên giường hắn a?
Nguyệt Dạ Long tính toán, nên vào bẻ gãy xương nàng ta, hay là gọi mãnh nam bị hoa liễu trong ngục ra thay hắn thõa mãn nàng....