Chương 100: Chào đón tiểu tức (2)
Trời lập thu, nắng giữa trưa phá lệ không gay gắt lắm, nhưng cũng đủ chói chang nóng bức.
Nguyệt Doanh cùng quần thần đứng trên cửa hoàng cung đợi. Chu Linh Nghi cũng dẫn đầu nữ quyến bên cạnh Nguyệt Doanh, tay dắt Nam Cung Luân Hoàn, vẻ ngóng trong hồi hộp.
Từ phía xa đội hình hùng tráng dần xuất hiện. Dẫn đầu là Xích Ly vương, hắn mang một tốp Cấm quân dọn hai bên đường. Tiếp đó là một nữ tướng áo giáp đỏ oai hùng dẫn dàn kỵ binh nổi tiếng bậc nhất Hỏa Phượng quốc, bao bọc tầng tầng ba cỗ xe phía trong.
Cỗ xe đi đầu tuy cũng quý, nhưng trên đó không có huy hiệu hoàng gia, là cỗ xe đặc chuẩn đi sứ của Hỏa Phượng quốc.
Cỗ xe thứ hai có gia huy hỏa phượng phía đỉnh đầu, dùng bạch mã kéo, đây là xe của hoàng thất Hỏa Phượng quốc.
Cỗ cuối cùng lại có phần đặc biệt từ cấu trúc đến họa tiết, có thể nói độc nhất vô nhị đại lục. Không có gia huy phân biệt, thế nhưng nhìn bốn con ngựa thượng đẳng kéo, thì thân phận không thể xem thường.
Nguyệt Doanh nheo mắt nhìn cỗ xe cuối, thiết kế như vậy, có huyền cơ! Thật là một tài nữ. Nghĩ vậy, hắn vốn đã chờ mong tiểu tức, nay càng hận không thể bay xuống xem nàng.
Lâm Đại Bảo ở cỗ xe thứ hai bước ra, leo lên một con ngựa người hầu vừa dắt đến, anh tuấn tiêu soái chen lên hàng trên, ôm quyền hướng Nguyệt Doanh trên thành hoàng cung: "Trấn quốc phò mã Hỏa Phượng quốc, thay mặt đoàn sứ hôm nay gặp qua Nguyệt Thần đế hậu. Để đế hậu đích thân ra đón, quả là quý hóa quá!"
"Trấn quốc phò mã quá đề cao rồi. Mau mở cửa cung." Nguyệt Doanh hào sảng phất tay, dẫn quần thần vào điện.
Vào đến địa phận đại điện, Lâm Đại Bảo xuống ngựa, chạy đến vén rèm, ân cần đỡ nương tử xuống.
Nguyệt Thương Ly và Nguyệt Ức Loan chỉnh triều phục, trái phải dẫn đoàn người bước lên điện.
Quả không hổ danh là đệ nhất tài phú ở Thần Minh đại lục, điện thiết triều không những to hơn ở Hỏa Phượng quốc, mà còn tráng lệ uy nghiêm hơn nha. Phượng Vũ An nhìn thẳng phía trước bước đi, dừng dư quang khóe mắt đánh giá.
"Tham kiến phụ hoàng mẫu hậu. Chúng nhi thần đã hoàn thành nhiệm vụ" Nguyệt Thương Ly và Nguyệt Ức Loan lần lượt hành lễ, báo cáo xong thối lui về chỗ
"Hảo, trẫm có thưởng sau."
Hai viên quan đi sứ quỳ xuống "Nguyệt Thần đế vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"
"Hai vị sứ giả khách khí." Nguyệt Doanh làm động tác hơi dìu.
"Khởi bẩm Nguyệt Thần đế, hôm nay vì chuyện hôn sự của Tiểu Trấn quốc công chúa nước chúng ta, phu thê Trấn quốc công chúa và Tam điện hạ Hỏa Phượng quốc đặc biệt đến, muốn cùng đế hậu bàn bạc." Một vị quan lưu loát tấu lên
Thông truyền báo: "Phu thê Trấn quốc công chúa, Tam điện hạ Hỏa Phượng quốc giá đáo!"
Mọi ánh mắt tò mò đổ dồn ra cửa điện. Đệ nhất mỹ nhân đại lục, dung mạo có thể sánh ngang với Chu hoàng hậu, còn có phò mã cũng là nhân vật thần bí, bọn họ rất tò mò a.
Nam tử đội mão phát quan, một lọn tóc tím vô ý rơi ra, đôi tử y lãnh đạm rét buốt nhìn thẳng, dung mạo anh tuấn tuyệt mĩ, hắc bào trên người làm hắn thêm lạnh lùng và khốc suất, tay săn chắc hữu lực ôm eo nữ tử bên cạnh đánh dấu chủ quyền.
Mỹ nhân trong lời đồn đáng yêu nhỏ nhắn, mắt phượng câu hồn đảo quanh điện, khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh, làn môi đỏ mọng ướt át lộ vẻ kiều diễm ngây thơ, triều châu trên đầu tôn quý, thêm bộ triều phục nhất phẩm Trấn quốc công chúa màu đỏ đậm họa tiết phượng vĩ. Hai người sóng vai nhau cực kì đẹp đôi, tựa như thần tiên, khiến bao người phải đỏ mắt ghen tị.
Theo sau đôi thần tiên, cũng là đại mỹ nam hiếm có. Dung mạo kia rất hiền lành vô hại, trên môi câu nụ cười yếu ớt, trường bào trên người rất nhiều màu sắc nổi bật, tóc vấn tỉ mỉ đội mão vương gia. Vừa nhìn đã biết, tam điện hạ của Hỏa Phượng quốc.
"Trấn quốc phò mã, Trấn Quốc công chúa." Nguyệt Doanh chủ động ôm quyền chào trước
"Không dám không dám. Tham kiến Nguyệt đế, tham kiến Nguyệt hậu" Phượng Vũ An và Lâm Đại Bảo đồng thanh, câu cuối cùng còn có Phượng Hà nói
"Lần này đến Nguyệt Thần quốc, vừa là bàn hôn sự giữa nữ nhi và Lan Lăng vương, cũng vừa là để bậc phụ mẫu được tận mắt nhìn nữ nhi xuất giá. Mong đế hậu chấp thuận. Chẳng hay...có gì không hợp quy củ của quý quốc?" Phượng Vũ An cong môi, nói một tràng dài
"Không sao không sao. Nào có gì không hợp quy củ? Bổn cung cũng là bậc phụ mẫu, hiểu rõ tâm ý của Trấn Quốc công chúa mà. Đại hôn xong, hai vị vẫn nên ở lại thăm thú cảnh sắc Nguyệt Thần quốc, xem thử có thể so bì với cảnh sắc nổi tiếng nhất đại lục Hỏa Phượng quốc không!" Chu Linh Nghi cầm tú khăn khẽ che miệng điền đạm đáp
Đáy lòng treo lơ lửng của Phượng Vũ An dần an tĩnh. Nàng khi đến đây cứ sợ đế hậu không thích nũ nhi bảo bối, cự tuyệt phu thê nàng ở lại. Xem ra, vẫn là nàng lo lắng thái quá rồi.
"Đúng đúng. Các vị đường xa sớm đã mệt nhọc, chi bằng về dịch quán nghỉ ngơi, đêm nay trẫm sẽ mở tiệc rượu đón gió tẩy trần." Nguyệt Doanh hào sảng, vừa nói xong lập tức sai người xuống sắp xếp chu đáo.
"Tạ ơn Nguyệt Thần đế."
Nam Cung Luân Hoàn hé đầu lộ ra khuôn mặt nộn thịt, nhắc khẽ: "Ngoại công (ông ngoại) sao không thấy cữu mẫu (vợ cậu)?"
Nhắc mới nhớ a, không thấy tiểu tức đâu. Chu Linh Nghi không suy nghĩ liền hỏi: "Trấn Quốc công chúa, chẳng hay đang ở đâu?"
Hả? Phượng Vũ An tròn mắt, mất một lúc lâu mới hiểu, Trấn Quốc công chúa này, là ám chỉ nữ nhi bảo bối.
"Thật ngại quá, nữ nhi yếu ớt không chịu nổi đường xa, bây giờ phượng thể bất an, có chút...không tiện. Tiệc tối nay nữ nhi chắc chắn sẽ đến, Nguyệt Thần hoàng hậu hãy kiên nhẫn" Phượng Vũ An chắp tay hơi khom lưng.
Vẻ mặt đầy hào hứng của Chu Linh Nghi lập tức thay thành bộ dạng ỉu xìu đáng thương...
☕☕☕☕☕☕☕☕☕☕☕☕☕☕☕
Người mà ai cũng đang mong chờ nhất, giờ phút này mới vừa tỉnh dậy.
Phượng Họa Lan xoa xoa hai mắt, nhìn sắc trời đã sang trưa, nàng vẫn phá lệ lười biếng không muốn rời giường.
Bên ngoài truyền tiếng gõ cửa khe khẽ, Phượng Họa Lan ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường lạnh giọng: "Vào đi"
"Bảo bối ơi ~"
Gân xanh trên trán nàng giật mạnh một cái, khả năng phản xạ với vật thể lạ không xác định cực tốt, trước khi bóng người bổ nhào tới ôm nàng, nàng xoay người né tránh, rút kiếm, đặt sau lưng bóng người kia.
"Tiểu bảo bối, bảo bối quên lão đầu rồi sao? Aaaaaa lão thật không chịu! Bảo bối có cái tên khốn Lan Lăng vương liền quên lão..."
"Ngưng ngưng. Tam lão đầu, sao người ở đây? Ngài không phải ở Ma Vực sao?" Phượng Họa Lan nhìn người đến, phát hiện là tam sư phụ của nàng liền thu kiếm
Tam lão đầu thân vận trường bào đỏ rực chói mắt, tóc chải theo kiểu thư sinh, dung mạo trẻ trung anh tuấn khiến người đời ghen tị. Chỉ là...hiện tại hắn làm bộ mặt cún con bị bỏ rơi, cực kì đáng thương.
Thế nhưng trong mắt nàng, cảm thấy thật buồn nôn!
"Hừ, bảo bối thành thân mà không báo cho vi sư. Nếu không nhờ đồ đệ vô dụng còn chút tình thương, báo tin cho lão, lão chắc có lẽ còn ngây ngốc ở Ma Vực với ba tên đầu gỗ kia! Bảo bối không biết đâu, vừa nghe tin, lão lập tức nói dối, ngày đêm chạy đến đây. Gặp được bảo bối thì tốt rồi, mau, đi cùng vi sư, phiêu bạt giang hồ, rong chơi tứ hải." Tam lão đầu thao thao bất tuyệt
Mặc kệ tam lão đầu nói, bên này, Phượng Họa Lan ngồi, dùng toàn bộ tinh thần tập trung lau kiếm...
"Bảo bối, mau trốn đi. Theo vi sư, nha nha nha"
"Trốn? Có gì phải trốn? Chỉ là thành thân thôi mà." Phượng Họa Lan lau xong, cẩn thận cất kiếm vào đai lưng
"Này...bảo bối không phải bị ép buộc sao?" Tam lão đầu tròn mắt
Phượng Họa Lan ngừng một chút, nàng đúng là bị ép buộc, thế nhưng nghĩ đến đối tượng là hắn, nàng không hề bài xích.
Ý nghĩ đó, Phượng Họa Lan lại cảm thấy hiển nhiên, căn bản không hề suy xét kĩ. Nếu nàng chịu nghĩ kĩ một chút, có thể nhận ra rằng Phượng Họa Lan...đã có cảm tình với Nguyệt Dạ Long.
Tam lão đầu kinh ngạc. Bảo bối lão hiểu tính cách nàng, nếu trốn đã sớm trốn, tuyệt có khả năng khiến Lan Lăng vương tìm không ra. Thế nhưng đồng ý đường xa đến đây, không lẽ bảo bối có tình cảm với tên kia rồi?
Tâm trí tam lão đầu bay đi chín tầng mây. Bảo bối hứa sẽ trở về sau khi xong việc ở Hỏa Phượng quốc, nhưng nếu thành thân, bảo bối sẽ phải ở Nguyệt Thần quốc, còn chăm hài tử, còn dạy phu quân... Không được không được, bảo bối của các lão, tuyệt không thể sống cuộc đời tẻ nhạt như vậy! Phải về Ma Vực, để các lão ngày ngày đem lên bàn thờ cung phụng mới tốt.