Quyển 1 - Chương 1: Đoan phi lan nhân - đối thủ trời sinh - sơ phùng giang hà khởi như cẩm

“ Lan Nhân Bích Nguyệt” không đơn giản chỉ là ngọc lệnh, nó đại biểu cho toàn bộ quyền lực võ lâm, mà còn là  tinh hoa do hai vị tiền nhân “ Bạch Phong, Hắc Tức” để lại, là hắc bạch lưỡng đạo đồng thời tồn tại, tượng trưng cho tòan bộ võ lâm đòan kểt thành nhất thể. Thế nên, nhân tài cũng vì nó mà tìm đến.


Lần đầu gặp mặt bên dòng trường giang, dưới nắng chiều rực rỡ như gấm


Hoàng hôn, mặt trời lặn dần nhuộm phía tây thành một tầng sa mỏng đỏ ửng, đem trời, đem dải sông dài, đem núi cao cỏ cây bao bọc trong một mảng ánh sáng rực rỡ tươi đẹp. Những đám mây chậm rãi thướt tha phản chiếu trên mặt, nước sông cùng bèo trôi rung động theo làn gió nhẹ, hình ảnh hòa quyện như bài ca cùng điệu múa, sóng gợn lăn tăn càng tạo thêm vẻ tráng lệ quyến rũ.


Một mảnh buồm trắng điểm chấm phá trên nền lụa mỏng, nhẹ nhàng phảng phất tựa như lui tới tuần tiễu để cho trời đất trong sạch, lại có vẻ hối hả giống như một mũi tên bay qua mặt sông.


Người đi dọc bờ sông vừa ngẩng đầu không khỏi bị ráng chiều mỹ lệ của dòng sông mê hoặc, dừng chân, đưa mắt ngắm cánh buồm trắng kia. Gần thêm chút nữa, đầu thuyền là một thân ảnh vận áo xanh đứng sừng sững hướng về khung cảnh sáng rọi kia, rõ ràng dứt khoát lại vô cùng cảm xúc, tựa như trời đất tràn đầy ánh sáng đẹp đẽ là vì hắn mà sinh ra, như cây trúc xanh ngát đứng ngạo nghễ trong mưa bụi lất phất, tươi đẹp hoa lệ lại tăng thêm một phần thanh thoát, hoàng hôn trong nháy mắt như bức tranh sống, người bên bờ sông chỉ cảm thấy như bị bỏ mặc lại nhân gian.


Thuyền nhẹ lướt qua trước mắt, người bên bờ sông kìm lòng không đậu tươi cười nhìn người áo xanh. Kỳ thật cách nhau rất xa, thân hình diện mạo lại mơ hồ không nhìn rõ, nhưng người bên bờ sông lại cảm thấy thân ảnh kia cười với hắn một cái. Một khắc đó, lòng hắn tràn đầy vui sướng, một đường mệt mỏi rã rời nháy mắt tan biết, ánh mắt đuổi theo thân ảnh kia, đuổi theo bóng thuyền, thẳng đến đêm tối buống xuống.


available on google playdownload on app store


Giữa biển trời chiều mênh mông lất phất mưa bụi, người bên bờ sông lấy lại tinh thần, cảm thấy có chút hối hận, hối hận vừa rồi không lên tiếng cùng người trên thuyền chào hỏi, hối hận không cùng người trên thuyền quen biết, nếu cùng người nọ kết bạn thật tốt, như vậy hắn sẽ có bằng hữu đầu tiên tính từ lúc gia nhập giang hồ đến giờ.


Nếu lần đó bọn họ quen biết, bọn họ có lẽ… sẽ ở một tình cảnh khác.
Rất nhiều năm sau, hắn vẫn luôn nghĩ như thế.
Đó, là lần đầu tiên Ninh Lãng nhìn thấy Lan Tàn Âm, trong khung cảnh trường giang nhuộm ánh chiều tà tươi đẹp, tựa hồ không phải cảnh nhân gian.


Đây cũng là lần đầu tiên Ninh Lãng bước vào giang hồ, năm đó hắn mười chín tuổi.


Tự lúc bốn tuổi lên núi Thiển Bích học tập võ nghệ, suốt mười lăm năm, đến ba tháng này mới xuống núi, mặc dù hàng năm phụ mẫu đều lên núi thăm hắn, nhưng dù sao hơn mười năm không về nhà, mấy năm nay ngày đêm bận tâm không phải là trở thành cây cao che trời, bảo tàng trong động, hay bảo kiếm, chỉ một lòng muốn ở bên phụ mẫu dốc sức hiếu kính họ, để họ vui vầy cùng con cháu, nhưng bất quá chỉ vừa về nhà mới một tháng, mẫu thân liền phái hắn đến Lan gia ở Vân Châu thực hiện chuyện quan trọng.


Nhớ tới chuyện quan trọng đó, khuôn mặt ngăm đem của Ninh Lãng không khỏi có chút nóng lên, lòng cũng không khỏi có chút xao động. Chính là…… Khi hắn vẫn còn phong trần mệt mỏi nửa kích động nửa lo sợ không yên tới Lan gia, quản sự lại nói cho hắn, chủ nhân vừa đi ra cửa, không rõ ngày về. Hắn nhất thời nửa là thất vọng lại là thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Ra khỏi Lan gia, hắn chợt nghĩ đã đến đây rồi cũng không nên trở về quá vội vã, dù sao thân thể phụ mẫu cũng tốt, không cần lo lắng, hắn hành tẩu giang hồ đi. Mẫu thân thường nói nam nhi nên tạo một phen sự nghiệp, ngày xưa các sư huynh đệ nói chuyện ra giang hồ cũng như mở cờ trong bụng, cho nên nhân dịp này hắn dạo chơi giang hồ một chuyến.


Tháng năm, Ngu thành.
Con đường phía tây thành không tính là náo nhiệt cũng không coi như hẻo lánh, có một toà nhà không tính thực phú quý nhưng là tuyệt không bần hàn. Cửa lớn sơn son thiếp vàng, trước cửa mặc dù không có sư tử đá, lại có hai gia đinh dũng mãnh đứng gác.


Vượt trội hơn hẳn là vườn hoa rộng lớn, hành lang đúc bằng ngọc thạch, gấp khúc uốn lượn, một lâu đình ở giữa vườn hoa, rộng rãi thoáng đãng. Từng cây hoa tường vi được trồng bên cạnh, mỗi cây nở hoa như lửa tương xứng với kiến trúc đình, cách đó mấy trượng ở giữa hoa viên là hồ nước, trên mặt hồ là lá xanh ôm ấp hoa sen, lâu đình nho nhỏ độc lập giữa hồ, màn sáo bốn phía vờn quanh, phất phơ theo gió.


“…… Đây là tin tức phía Vân Châu truyền đến.” Bên cạnh hồ, một nam tử trung niên mặc áo trắng đứng đối diện lâu đình ở giữ hồ bẩm báo,“Chuyện về Ngu Thành, đã theo ý ngài phân phó làm thỏa đáng.”
Ở nơi sâu sau màn trúc có bóng áo xanh mông lung.


“Thất thiếu còn có điều gì khác phân phó?” nam tử trung niên đứng bên cạnh hơi ngẩng đầu hỏi.


Lời nói của hắn vừa dứt, ngòai kia đã ẩn ẩn vang lên tiếng người ồn ào, ngay sau đó còn vang lên tiếng binh khí va chạm, nam tử trung niên nghe được không khỏi có chút so lắng, sợ sệt nhìn về phía lâu đình.


Trong đình yên tĩnh một lúc lâu, mới thản nhiên một câu: “Ngươi tạm lui xuống đi.” Thanh âm cực thấp, nhưng lại động lòng người.


“Tuân mệnh.” Nam tử trung niên vội vàng lên tiếng trả lời rời đi, nhưng chỉ mới đi tới trước cửa ra vào hoa viên, phanh! Cửa bị đẩy ra một cách thô bạo, sau đó lại bang bang vang hai tiếng, hai bóng người bay thẳng vào, ngã thật mạnh trên mặt đất.


Nam tử trung niên còn còn chưa kịp phản ứng lại, một thiếu niên anh tuấn đã bước nhanh vào, cất cao giọng nói:“Ta tìm chủ nhân nhà các ngươi!” Một tay nắm ngân thương sáng lóang, một tay kéo một lão nhân đang rụt rè sợ hãi.


Nam tử trung niên tiến lên từng bước, ôm quyền nói: “Tại hạ Niếp Trọng Viễn, xin thay mặt gia chủ, không biết các hạ vô cớ xâm nhập vào nơi này là vì lí do gì?”


“Ngươi chính là chủ nhân nơi này? Ta là Ninh Lãng, ta tìm chính là ngươi!” Thiếu niên có dung mạo cùng thanh âm giống như tên(1), cũng có tinh thần chính nghĩa hắc bạch phân minh theo tuổi của hắn,“Lạc Nhật Lâu là tổ nghiệp gia truyền của vị đại thúc này, các ngươi vì sao phải cường đoạt? Còn đem lão nhân gia đuổi ra khỏi gia môn, khiến cho hắn lưu lạc đầu đường! Ngươi…… Ngươi…… Thật xấu hổ ngươi đường đường nam tử hán, làm sao có thể khi dễ người già!” Ninh Lãng mặt mày cứng ngắc(2) nhìn Niếp Trọng Viễn, gương mặt anh tuấn mặt bởi vì tức giận cũng trở nên hồng.


Niếp Trọng Viễn nhướng mày, liếc mắt nhìn lão nhân kia một cái, lão nhân bị ánh mắt Niếp Trọng Viễn đảo qua, thân mình gầy gò co rụt lại, lạnh run trốn sau lưng Ninh Lãng. Ninh Lãng liếc mắt một cái nhìn thấy rõ ràng, lập tức cơn giận lại tăng thêm vài phần. Nói đến hành hiệp trượng nghĩa, là nên giúp đỡ kẻ yếu, trừng trị kẻ ác!


“Nhạc lão……” chân Niếp Trọng Viễn di chuyển, muốn cùng lão nhân kia đối mặt.
“Ngươi muốn làm gì?!” Ninh Lãng cũng hét lớn một tiếng, tiến lên che trước mặt lão nhân kia.


Niếp Trọng Viễn đứng lại, nhìn Ninh Lãng, sau đó đưa tay vẫy một gia đinh, thấp giọng phân phó vài câu, gia đinh gật gật đầu xoay người rời đi.
Mà bên này, lão nhân giật nhẹ tay áo Ninh Lãng, nhỏ giọng nói: “Ninh thiếu hiệp, chúng ta…… Vẫn là trở về thì tốt hơn.”


“Vì sao?” Ninh Lãng quay lại, liếc mắt nhìn lão nhân đầy một vẻ mặt nao núng, hiểu được,“Đại thúc, ngươi đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi, hôm nay nhất định thay ngươi lấy lại công đạo!”


“Vẫn…… Vẫn là quên đi thì tốt hơn……” Lão nhân liếc mắt nhìn Niếp Trọng Viễn vẻ mặt bình tĩnh, cúi đầu nói.


“Như thế nào có thể quên đi!” Ninh Lãng không đồng ý, “Bọn họ đoạt gia nghiệp của người, còn đem người đuổi ra đường cái, chuyện ác này sao có thể quên đi?! Đại thúc, ngươi đừng sợ bọn họ, có ta ở đây, tuyệt không để cho bọn họ khi dễ người!”


“Nhưng là……” Lão nhân hèn nhát khiếp sợ như muốn nói cái gì.
Đúng lúc này, gia định vừa mới rời đi kia vội vàng quay trở lại, trong tay đang cầm một cái hộp gỗ. Niếp Trọng Viễn mở khóa, sau đó hướng về phía Ninh Lãng, ý bảo gia đinh đưa cho hắn xem.


Ninh Lãng nhìn hộp gỗ được đưa tới trước mặt, có chút hồ nghi nhìn Niếp Trọng Viễn.
“Ninh thiếu hiệp nhìn xem liền hiểu được.” Niếp Trọng Viễn tâm bình khí hòa nói.


Ninh Lãng mở hộp gỗ, trong hộp là một xấp giấy tờ, cũ có mới có, hắn cầm tờ thứ nhất lên xem, đầu tiên là có chút không rõ ràng, sau đó dần dần hiểu được, thần sắc liền thay đổi.


Niếp Trọng Viễn thấy rõ ràng, mỉm cười, nói: “ Những giấy tờ này đều là giấy chuyển nhượng do Nhạc lão lúc túng tiền gán Lạc Nhật lâu cho ta để trả nợ, giấy trắng mực đen, thỉnh thiếu hiệp xem cho rõ ràng.”


“Ngươi……” Ninh Lãng quay đầu nhìn về phía lão nhân đứng sau lưng, đã thấy hắn đầu cúi cúi đầu, thân mình rụt lại, thật là đáng thương, trong lòng nóng lên, quay đầu trừng mắt với Niếp Trọng Viễn,“Cho dù có là thật sự nhất định cũng là ngươi bịa đặt, Nhạc đại thúc kinh doanh một toà Lạc Nhât Lâu thịnh vượng đến thế, như thế nào có thể nợ ngươi nhiều tiền như vậy!”


Niếp Trọng Viễn thở dài, hình như có chút bất đắc dĩ, đối với lão nhân đang cúi đầu trốn tránh kia, nói: “Nhạc lão, chẳng lẽ ngươi không đem tình hình thực tế nói cho vị Ninh thiếu hiệp này rõ  sao?”
“Nói…… Nói chuyện gì……” Nhạc lão từng bước từng bước lui lại ra sau nói.


“Tình hình thực tế gì?” Ninh Lãng nhìn lão nhân lại nhìn Niếp Trọng Viễn.


Niếp Trọng Viễn nhìn lão nhân tựa hồ như chẳng còn gì để diễn tả nổi, lập tức đành phải nói: “Nhạc lão mê sắc đẹp lại ham bài bạc, sớm đã đem tài sản Nhạc gia tiêu phí sạch sẽ, không chỉ như thế, hắn còn lấy Lạc Nhật Lâu ra cầm để vay nợ, thiếu lầu Vũ Lâm cùng sòng bạc Thái Phong hai mươi mốt vạn lá bạc, ngay cả Lạc Nhật lâu cũng không đủ để trả nợ.” Dứt lời hắn nhìn lông mày Ninh Lãng chuyển động, cũng biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, tiếp tục nói: “Thiếu hiệp nếu không tin lời nói của Niếp mỗ là phiến diện, hoặc cảm thấy Niếp mỗ bày ra chuyện này, thiếu hiệp nếu không ngại nên vào thành hỏi thăm xem, chuyện xưa của Nhạc lão ở trong thành truyền không phải là ít, giai nhân mà nhạc lão do háo sắc đánh cuộc cũng có một số, nếu không ngươi hỏi Nhạc lão một chút cũng biết được.”


Ninh Lãng nghe được những lời nói này, không khỏi hướng Nhạc lão hỏi: “Đại thúc, hắn nói là thật sự?”
“Hắn…… Hắn……” Khuôn mặt gầy còm già nua của Nhạc lão đỏ lên, như thế nào cũng không nói được một câu.


Niếp Trọng Viễn nhìn hắn như vậy, trên mặt không khỏi biểu hiện tình cảm tiếc hận vạn phần, nói: “Vân Vu cô nương ở Vũ Lâm lâu diễm sắc khuynh thành người người ái mộ, mọi người đều biết một đêm là nghìn vàng muôn ngọc, người không có của cải không ai dám đi tìm nàng, nhưng Nhạc lão lại hàng đêm dừng chân qua khuê phòng của Vân Vu cô nương, dù là gia tài trăm vạn cũng đến thời điểm bị vét sạch. Mà sòng bạc Thái Phong tuy là sản nghiệp của chủ nhân nhà Niếp mỗ, nhưng Niếp mỗ tuy nhiều lần khuyên bảo, Nhạc lão vẫn lưu luyến không đi, ai ngờ Nhạc lão chẳng những không nghe, trái lại càng đánh càng lớn, cứ thế nợ nần càng cao, Lạc Nhật lâu đi đến nguy cơ không thể kinh doanh phải đóng cửa. Niếp mỗ không thể để yên như thế, đành phải mua lại Lạc Nhật lâu, chặt đứt ý nghĩ của Nhạc lão, cho hắn khỏi tiếp tục trầm mê, lại thay hắn giải quyết nợ nần ở lầu Hạ Vũ Lâm, mặt khác cho hai trăm lá bạc, nếu hắn xài tiết kiệm một chút, mua ngôi nhà, mở một quán làm ăn nhỏ, tự bản thân cũng có thể yên ổn sồng qua hơn một năm, ai ngờ hắn một ngày liền tiêu hết, còn…… Ai!” Niếp Trọng Viễn nói xong thở dài tức giận thật lớn, thương tiếc lại bất đắc dĩ nhìn Nhạc lão.


Gương mặt già nua của Nhạc lão ngày càng đỏ, cả thân mình gầy trơ xương không khỏi run lên.
Ninh Lãng nghe xong tòan bộ lại nhìn dáng điệu của Nhạc lão, nhất thời hiểu được, không khỏi kinh sợ tránh ra.


Buổi trưa hôm nay, hắn mới vừa vào Ngu thành, lúc còn ở trên núi Thiển Bích từng nghe các sư huynh đề cập qua danh tiếng của Lạc Nhật lâu, cho nên tính đi nhấm nháp rượu Đọan Hồng nổi tiếng thiên hạ một chút, nhưng ngay trước cửa lâu đã thấy một lão nhân già cả ngồi trên chiếu, trong miệng lẩm ba lẩm bẩm cùng vẻ mặt héo úa bi thống, không khỏi nổi lên lòng trắc ẩn, tiến lên hỏi han. Lão nhân vừa thấy hắn tiến lại liền túm chặt một phen khóc lóc kể lể, lúc chua xót nói đến đọan gia nghiệp bị đoạt đi đến lưu lạc khốn đốn đầu đường, sau đến đau khổ vì bạn bè xa lánh, hắn mới vào giang hồ đầy ngập chính khí, vừa nghe xong không khỏi nổi trận lôi đình, lập tức kéo lão nhân đến Niếp phủ muốn thay lão lấy lại công đạo, đến trước cửa Niếp phủ, hai thủ vệ canh gác cũng không cho tiến vào, chỉ nói chủ nhân đang nghỉ ngơi vạn phần không thể quấy rầy, hắn thấy kiểu cách ghé mắt nhìn người kia, lửa giận không khỏi càng tăng thêm ba phần, lập tức ra tay giáo huấn hai cẩu nô tài, xông vào cửa, ai ngờ…… Chân tướng lại là như vậy.


“Đại thúc, người…… Người làm sao có thể gạt ta?” Ninh Lãng hung hãn trừng lớn mắt nhìn Nhạc lão.


“Ta…… Ta không phải chỉ kể khổ với ngươi thôi sao, ai ngờ…… Ai ngờ ngươi lại tưởng là thật, còn cứng rắn muốn lôi kéo ta đến Niếp phủ.” Nhạc lão vừa nghe Ninh Lãng lên án, biện bạch nói,“Ta…… Ta lại không muốn ngươi tới……” Một câu chột dạ cuối cùng kia, âm thanh cực kỳ nhỏ.


“Nhưng người không nên nói dối với ta!” Ninh Lãng lớn tiếng nói.
Nhạc lão bị hắn rống một câu không khỏi rụt cổ, lui về phía sau vài bước, sợ một chưởng đánh đổ cửa lớn Niếp phủ sẽ đánh về phía chính mình,“Ngươi…… Ngươi lớn tiếng như vậy làm chi?”


“Hóa giải hiểu lầm là tốt rồi.” Một bên Niếp Trọng Viễn cười ôn hòa, ngay sau đó lại nói tiếp “Thiếu hiệp cũng không cần tức giận, chính là sau này hành hiệp trượng nghĩa không nên nóng vội thì tốt hơn.”


“Ta…… Ta……” Ninh Lãng nghe vậy nhất thời vẻ mặt đỏ bừng, lần này không phải tức giận mà là xấu hổ.
Niếp Trọng Viễn phất tay ngăn lại, rộng lượng nói:“Thiếu hiệp cũng là có tấm lòng tốt, Niếp mỗ không trách.”


“Thực xin lỗi, ta đánh hỏng cửa lớn của các hạ, ta sẽ bồi thường, còn có…… A, hai vị đại ca, thực xin lỗi, ta đánh các ngươi, các ngươi có thể đánh lại, cái kia…… Các ngươi nếu bị thương, chỗ ta có thuốc trị thương, là sư phụ cho ta, rất linh nghiệm, đây, cho các ngươi……” Ninh Lãng không ngừng cúi đầu, lại xin lỗi, lại là bỏ tiền, lại kiếm thuốc, khuôn mặt ngăm đen tuấn tú đỏ hồng, khiến người khác nhìn thật muốn cười.


Niếp Trọng Viễn là người từng trải, sao lại nhìn không ra thiếu niên này chỉ như nghé con mới sinh thích hành hiệp trượng nghĩa, tấm lòng tuy là tốt, lại hơi lỗ mãng một chút, đang cân nhắc làm thế nào lại trêu chọc thêm chút nữa, lâu đình giữa hồ lại vọng đến tiếng gọi nhẹ :“Trọng Viễn.”


Thanh âm vừa phát ra, Ninh Lãng đang vội càng kiếm thuốc cùng Nhạc lão đanh định vụng trộm trốn đi không khỏi ngẩn người một chút, chỉ cảm thấy âm thanh trong trẻo mị hoặc từ tai tiến nhập vào cốt tủy, Ninh Lãng tâm thần hoảng hốt, hai tay buông lỏng, đồ đạc đang cầm đều rơi trên mặt đất, nhưng lại không dám động đậy.


“Thất thiếu có gì phân phó?” Niếp Trọng Viễn liền xoay người về phía đình, thần thái cung kính.
Bóng áo xanh sau màn trúc di động, hình như có người đứng dậy tiến tới gần hơn, nhưng người sau màn lại vẫn không thấy rõ, mông mông lung lông hết sức câu dẫn người ta.


“Cũng chỉ là hiểu lầm, thuận tiện nên chiêu đãi Ninh thiếu hiệp. Vị Nhạc lão này tuổi tác cũng đã lớn, ngươi cho thêm hai trăm lá bạc nữa tự mình sống qua ngày.” Bóng xanh sau màn thản nhiên phân phó.


“Dạ, xin tuân theo căn dặn của Thất thiếu.” Niếp Trọng Viễn khom người lĩnh mệnh, phân phó gia đinh đi lấy hai trăm lá bạc đến, sau đó lại quay qua Ninh Lãng nói,“Ninh thiếu hiệp nếu không chê, xin cho Niếp mỗ thay mặt chủ nhân đãi khách?”


“Không…… Không được.” Ninh Lãng giờ phút này xấu hổ đến hận không thể có hố mà chui xuống, thế nào còn dám lưu lại làm khách,“Ưm…… Thật có lỗi, ta, ta đi trước, về sau có việc, các ngươi nếu tìm ta, ta nhất định hỗ trợ.” Lưu lại những lời này, cũng không để ý đến mấy món đồ rơi trên mặt đất, hắn vội vàng xoay người đi, quay đầu lại nhìn Nhạc lão đang nhìn chằm chằm lâu đình giữa hồ, trong lòng không khỏi sinh chán ghét, kế tiếp không nói một tiếng liền rời đi.


Một lát sau, gia đinh kia lấy lá bạc đến, Niếp Trọng Viễn đuổi Nhạc lão đi, trong đình lại trở về yên tĩnh.
“Trọng Viễn, chuyện này ngươi xử lý không sai.” Thanh âm trong trẻo mị họăc từ bóng xanh bên trong đình mang theo ý cười thản nhiên.


“Không dám.” Niếp Trọng Viễn ngăn lại nói,“Ít nhiều cũng nhờ Thất thiếu chỉ điểm ‘Đầu kỳ sở hảo’ (3), nếu không Trọng Viễn vẫn là hết đường xoay sở.”


“Ha ha…… Đầu kỳ sở hảo……” Trong đình truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng,“Mặc kệ như thế nào, lần này người làm việc bản thiếu  rất vừa lòng, Lạc Nhật lâu kia cũng giao cho ngươi trông nom đi.”
“Đa tạ Thất thiếu.” Niếp Trọng Viễn vui vẻ, vội vàng khom người nói tạ ơn.


“Thật không hiểu được Nhạc lão nhân thân thể đã sắp nằm xuống dưới đất, lại si mê sắc đẹp như thế.”Trong đình lời nói Thất thiếu mang theo ý cười, “Thế nhân chính là trốn không khỏi hai chữ tài sắc.” Dứt lời bóng xanh trong đình chớp động, người nọ giống như lại nằm xuống.


Niếp Trọng Viễn do dự một lát, sau đó nói: “Lần này sự tình có thể thành công như thế, công của Vân Vu có thể nói là không nhỏ.”
“À?” Thất thiếu lười biếng ứng đáp một tiếng, sau đó thuận miệng hỏi,“Vân vu nàng gần đây có khỏe không?”


“Vân cô nương thân thể tốt lắm, chính là rất tưởng niệm Thất thiếu.” Niếp Trọng Viễn  kiên trì nói. Nghĩ: Vân Vu a, ngươi giúp ta một lần, giờ phút này ta liền cũng mạo hiểm trợ ngươi một lần, được hay không được chỉ đành xem ngươi trong lòng Thất thiếu có nặng hay không.


“Thật không.” Thất thiếu thản nhiên nói một câu, không vui không giận, chính là sau một lúc lâu lại nói một câu khiến cho Niếp Trọng Viễn mừng rỡ, “Đến Ngu thành này cũng không có gì thú vị, ta đi gặp nàng đi.”


“Vậy thuộc hạ phái người đi thông cáo một tiếng.” Niếp Trọng Viễn vội vàng nói tiếp.
“Không cần.” Bóng xanh trong đình khẽ lay động, tựa như khoát tay áo, “Khi nào ta muốn sẽ đi, ngươi làm việc của ngươi đi.”


“Dạ.” Niếp Trọng Viễn cúi đầu, đang muốn xoay người rời đi, Thất thiếu lại gọi hắn.
“Hôm nay Ninh Lãng mà người nhìn thấy mặt mũi thuộc dạng gì?”


Niếp Trọng Viễn trầm ngâm một hồi, nói: “Xác nhận là đệ tử thiếu niên của môn phái nào đó vừa ra giang hồ, xem thần thái của hắn, võ công trụ cột thập phần vững chắc, nếu ở trên giang hồ rèn luyện lâu ngày tất sẽ thành đệ nhất nhân tài một phương, chính là giờ này vẫn chỉ thuộc lọai nghé con ôm mộng, vẫn không đáng phải lo.”


“Ừm.” Thất thiếu tựa như đồng tình với cách nói của hắn, “Có thấy can thương(4) trong tay hắn?”
“Ngân thương? Chẳng lẽ…… Hắn là người của Ninh gia?” Niếp Trọng Viễn cả kinh nói.


“Không sai, hắn hẳn chính là người của Ninh gia ở Lan Châu.” Thất thiếu nói, chính là trong tiếng nói thanh mị kia ẩn ẩn mang một tia thú vị không đóan rõ được, “Các ngươi về sau gặp hắn nhớ rõ cần phải lấy lễ đối đãi, còn có…… Làm việc gì cũng nên có điểm kiêng kị.”


“Dạ.” Niếp Trọng Viễn đáp. Trong lòng đã có chút nghi hoặc, Ninh gia ở Lan Châu tuy là một trong võ lâm lục đại thế gia, nhưng Thất thiếu không phải là dạng sợ chuyện rắc rối,  chỉ có phần kỳ lạ là tại sao giờ phút lại muốn trợ giúp Ninh Lãng kia?
“Nếu không còn việc gì, ngươi lui đi.”


“Dạ.” Niếp Trọng Viễn lần này là thật sự lui xuống.
Đến khi trong đình chỉ còn lại một người, màn trúc nhẹ nhàng vén lên, một bóng áo xanh đi ra, tức khắc, cả khu vườn thanh nhã trở nên đẹp đẽ sáng sủa phi thường, đến hoa tường vi đang nở rộ xinh đẹp cũng phải xấu hổ mà úa tàn.


Người nọ nhìn thấy đồ Ninh Lãng làm rơi bên cạnh ao, nở nụ cười nhẹ,“Ninh Lãng sao…… Thật khéo trêu đùa người, chính là, ngày sau ở trong giang hồ một thời gian, còn có thể như thế sao?” Âm thanh cười khẽ lượn lờ biến mất, làm người ta sinh ra vô hạn hướng tới.
Hoàng hôn.


Trên đuờng cái Ngu thành, một thiếu niên tiêu sái đang cau mày nhíu mi, ánh mắt ngẫu nhiên liếc về phía một quán ăn, nuốt nuốt nước miếng sau đó thu hồi ánh mắt tiếp tục chậm rãi đi tiếp. Thiếu niên này đúng là Ninh Lãng, hắn hoang mang rối loạn lao ra từ Niếp phủ, quên mất mấy thứ rơi trong sân, cứ thế hiện tại trên thân không còn một xu dính túi. Lúc cơm trưa, vừa nghe được tin tức do Nhạc lão nói, hắn giận dữ muốn đến Niếp phủ lấy lại công đạo, căn bản đã quên ăn, mà giờ phút này, lại là thời gian cơm chiều, người đi đường vội vàng về nhà, một quán ăn bên đường đang truyền ra từng trận từng trận mùi thơm, làm cho bụng hắn hiện tại đang vườn không nhà trống càng trở nên sôi sục, lại thật sự không còn mặt mũi nào trở về Niếp phủ thu hồi lá bạc.


Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Không có tiền, liền không có cơm ăn, cũng không có nơi trú ngụ, lại càng không cần phải nói ngày sau phải bước chân vào giang hồ. Nhưng cho dù muốn về nhà cũng khó, nơi này lại không có người quen biết có thể mượn được, làm sao bây giờ đây?


Ninh Lãng vừa đi vừa phiền não.
“Vân Vu, Vân Vu, ta đến thăm nàng.”
Thanh âm thần bí giống như đã quen biết truyền vào tai, Ninh Lãng không tự chủ được hướng theo thanh âm mà nhìn, cách trước mặt mười bước có một lầu các, trên biển đề ba chữ lớn đỏ thẫm “Vũ Lâm lâu”.


“Vân Vu, Vân Vu, ta đến thăm nàng.”
Thanh âm kia lại vang lên, nhẹ nhàng khơi gợi lòng người, Ninh Lãng kìm lòng không đậu tiêu sái đi qua.


Lọt vào trong tầm mắt là đại sảnh rộng lớn, cả sảnh đường tràn ngập kim ngọc xa hoa rực rỡ, một thân ảnh màu vàng đứng yên ở giữa sảnh đường, hơi hơi ngửa đầu, tuy chỉ là bóng lưng, nhưng ngọc thụ lâm phong đã không đủ để hình dung.


Nam nữ đang đàn hát cười nói trong phòng đều dừng tay nhìn lại, trên mặt đờ ra biểu hiện mê mẩn si dại, mà một gian phòng trên lầu vội vàng bang bang phanh mở ra, mọi thân ảnh hồng hồng lục lục lam lam tím tím đều ùa ra, đầu chưa chải, áo chưa kịp mặc chỉnh tề, giày chưa kịp mang theo cùng với tiếng kêu thất thanh…… Những việc này đều hòan tòan không được để ý.


“Thất thiếu! Đúng là Thất thiếu rồi!”
“Thất thiếu, rốt cục cũng được gặp lại Thất thiếu!”
“Thất thiếu, người rốt cục đã trở lại!”
“Thất thiếu…… Thất thiếu ……”


Cả sảnh đường âm thanh ríu rít oanh oanh yến yến, lầu các chật kín tay áo cùng khăn lụa đỏ vẫy gọi, nhưng người nọ chỉ nghiêng đầu, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua, nhất thời cả sảnh đường yên tĩnh, sau đó là chỉ còn tiếng thở khẽ khàng.


Lúc này một âm thanh êm ái tựa thiên tiên vang lên: “Thất thiếu……”
Âm thanh mềm mại yếu ớt mang theo vô hạn tình ý, âm còn chưa tan mất, một thân ảnh màu xanh ngọc bích nhẹ nhàng phi xuống từ trên lan can sơn đỏ, giống như chim yến bay thẳng xuống.


“A!” Người đứng đầy trong phòng kinh hô, có chút nhát gan nhắm mắt lại.


“Vân Vu.” Một tiếng gọi nhẹ nhàng như tình lang nửa đêm nằm mộng, lơ đãng nhưng cũng rất chân tình, người nào có thể không động tâm. Thân ảnh thon dài kia liền nhẹ nhàng bay lên, giữa không trung, duỗi tay ra liền đem giai nhân áo xanh ngọc bích ôm gọn vào lòng, tay áo vung trên không trung, giống như tiên hạ phàm tiêu sái chạm đất.


“A!” Lúc này đây sảnh đường vang lên tiếng cảm thán, “Thất thiếu! Thất thiếu! Tiểu nữ cũng muốn!” Chúng giai nhân hận chính mình không thể là giai nhân được Thất thiếu tiếp ôm xuống đất.
Một ngón tay Thất thiếu nhẹ nhàng lay động, tiếng kêu lặng đi.


“Thất thiếu, người rốt cục đến gặp Vân Vu.” Mỹ nhân sắc đẹp khuynh thành kia ngửa đầu si ngốc nhìn người đang ôm mình, chìm đắm trong đôi mắt sóng sánh mênh mông kia.
Khuôn mặt nở nụ cười, hắn nói: “Ta đến thăm nàng.”


“Người rốt cục đến rồi.” Vân Vu nhắm mắt tiến sát vào lòng hắn, chỉ nguyện giờ phút này là trọn đời.
Nhất thời cả sảnh đường cực kỳ hâm mộ cùng đố kỵ.
“Đã lâu không nghe Vân Vu thổi tiêu, thực sự có chút tưởng nhớ.” Thất thiếu nhẹ nhàng ôm Vân Vu ôn nhu an ủi.


Vân Vu nghe vậy ngẩng đầu, “Bích tiêu dạ dạ, duy đãi quân lai.”(5)
Thất thiếu đỡ nàng, tay phải duỗi ra, một cánh quạt ngọc trắng như nguyệt mở ra, “Tiêu ngưng bích, nhân như ngọc, mạn nhân gian bất hóan thiên thượng nguyệt (6). Vân Vu liền vì bản thiếu thổi một khúc đi.”


“Được.” Vân vu dẫn hắn lên lầu.
Lên đến lầu, Thất thiếu đột nhiên quay đầu, ánh mắt xa xa hướng về phía cửa.
Trong nháy mắt kia, Ninh Lãng chỉ nghe đến “Đông!”- một tiếng vang thật mạnh, thật lâu sau, hắn mới phản ứng lại nhận ra đây là tiếng tim đập của chính mình.


Quạt ngọc nhẹ đưa, che môi cười, ánh mắt nhẹ nhàng chuyển động, người quay lưng lại đi lên lầu.
Một cái liếc mắt kia, là khoảng cách quá xa, mà thời gian quay đầu lại quá nhanh, Ninh Lãng không thấy rõ diện mạo người nọ, lại bị một đôi mắt kia khiến tâm thần lung lay.


Nghe nói nước ở Thiên hồ trên đỉnh núi Cửu Luân là nước trong sạch thanh tịnh nhất trên thế gian, là nước theo từ chín tầng trời rơi xuống.
Nghe nói hàn ngọc lệ Côn Ngô là ngọc tinh khiết nhất trên thế gian, là linh ngọc chìm dưới vực sâu trên chín đỉnh trời.


Thì phải là — Côn Ngô ngọc bích dưới đáy Thiên hồ núi Cửu Luân.
Còn nữa, cũng không chỉ là như thế.


Khi còn bé, đêm hè hóng gío, mẫu thân từng một bên phe phẩy quạt trúc một bên nói chút chuyện xưa cho hắn nghe, chuyện xưa có rất nhiều yêu linh quỷ quái giấu mình trong rừng sâu núi cao, bọn họ thường thường chỉ cần liếc mắt người phàm một cái, sẽ đem hồn phách người đọat đi, khiến người ta si ngốc hoặc vong mạng.


Cặp mắt xanh ngọc bích gợn sóng kia chiếm giữ một linh hồn độc lập, hơn nữa…… còn là một linh hồn yêu tà.


Ninh Lãng vừa mới vào giang hồ đối với hết thảy sự việc vẫn còn xa lạ, bởi vậy hắn còn không biết một đôi mắt xanh ngọc như vậy là độc nhất vô nhị, hắn cũng không thể đem đôi mắt xanh đó liên hệ với người danh chấn giang hồ kia.
“Ninh thiếu hiệp, Ninh thiếu hiệp!”


Đột nhiên nghe được tiếng kêu to, Ninh Lãng cả kinh, như ở trong mộng vừa tỉnh, mới phát giác đã nín thở hồi lâu, giờ phút này lồng ngực một trận đau đớn.
“Ninh thiếu hiệp, đây là Thất thiếu căn dặn nô tì giao cho người.” Một tiểu nha đầu bộ dáng tú lệ đưa cho hắn một cái bọc bằng gấm.


“A? Cho ta?” Ninh Lãng ngạc nhiên tiếp nhận, mở ra vừa thấy, lúc này sửng sốt, đây không phải là những thứ mình đánh rơi ở Niếp phủ sao, túi tiền bình thuốc đều không thiếu thứ nào, nhưng lại nhiều hơn vài miếng vàng lá, đếm thử, không nhiều không ít vừa vặn bảy lá, trên lá hình như còn có khắc ấn ký gì.


“Ninh thiếu hiệp có thể đếm được rõ ràng, không thiếu thứ gì?” Đôi mắt tiểu nha đầu rơi trên người hắn, nhìn thật cẩn thận, giống như đối với hắn rất tò mò.
“Đây không phải của ta.” Ninh Lãng thành thật đem bảy lá vàng giao ra.


“Ồ, đây là Thất thiếu tặng người, người nhận đi.” Tiểu nha đầu cười đem lá vàng đưa lại.
“Thất thiếu?” Ninh Lãng nghi hoặc nói, tựa hồ chính mình chưa từng nhận thức một người như vậy.


Nhưng tiểu nha đầu không trả lời, chỉ nói: “Nhiệm vụ nô tì đã hòan thành, thiếu hiệp xin cứ tự nhiên.” Dứt lời liền xoay người rời đi.


Lưu lại Ninh Lãng ngơ ngác đứng ở cửa cầm lá vàng trong tay, sau một lúc lâu hắn hốt hỏang nhớ tới người đứng sau màn trúc ở Niếp phủ,  nhớ rõ Niếp Trọng Viễn gọi hắn Thất thiếu.
“Thì ra là hắn.” Ninh Lãng chậm rãi xoay người, ôm bao gấm, nói không rõ ràng, “Thì ra hắn là nam nhân.”


______________________________________________________________
Chú thích:
1: Ninh Lãng tức là an tĩnh sáng sủa
2:  theo bản gốc là “ mặt mày boong boong”, Elle tr.a thì có nghĩa là tiếng kim loại chạm nhau, ko tìm dc từ nào thích hợp nên để như thế


3:Đầu kỳ sở hảo: theo Elle hiểu là chuyện đồn đại bên ngòai, có ai hiểu thì góp ý giùm Elle hen
4: trường thương
5:Tiêu ng ọc hàng đêm ch ỉ ch ờ đ ợi quân v ươ ng đ ến nghe
6:Tiêu ngọc bích, người như ngọc, như trăng trên trời không bao giờ thay đổi






Truyện liên quan