Quyển 2 - Chương 75: Pn4. ước định
Hôm nay là một buổi sáng trong lành mà tĩnh lặng.
“Aaaaaaaaaaa!!!”
Bỗng một tiếng hét kinh thiên động địa vang vọng ngọn Thiển Bích sơn.
“Sư phụ! Không xong! Đại sư huynh bị Ảnh đạo trộm đi rồi!”
Trong Thiển Bích cung thâm nghiễm nhã lệ, tất cả các đệ tử Thiển Bích phái vừa tỉnh hay chưa tỉnh đều bị một câu nói này mà chấn tỉnh hoàn toàn, đều khoác áo đá cửa mà ra, đuổi theo người đang la hét thẳng đến đại điện.
Mà sư phụ của bọn họ, chưởng môn đương nhiệm của Thiển Bích phái – Quý Trang vốn đang nhàn nhã bưng một chén trà, nhưng lúc này, toàn bộ một chén trà thơm kia đã vào miệng chiếc áo đạo bào màu xám tro.
“Sư phụ, việc lớn không hay rồi! Đại sư huynh bị Ảnh đạo trộm đi rồi! Người xem, đây là Ảnh đạo để lại.” Đồ đệ thở hổn hển cầm tờ giấy trong tay đưa đến trước mặt sư phụ.
Quý Trang tiếp nhận, mở ra.
Gửi Thiển Bích phái:
Ta được nghe quý phái là kiếm phái đệ nhất võ lâm, kiếm pháp phong phú, kiếm chiêu kỳ diệu, võ lâm không đâu sánh bằng. Cho nên ta muốn lấy kiếm phổ thiên hạ vô song của quý phái cất vào kho bảo, do đó đặc biệt tới kiếm các của quý phái tìm tòi, nhưng kiếm phổ quá nhiều khiến một người ta đây không thể lấy hết được, điều này khiến ta cực kỳ bối rối. Lại nghe danh đại đệ tử Nhâm Kỷ của quý phái là tuyệt đại kỳ tài đã luyện thành năm mươi bộ kiếm pháp, quả thật chính là cuốn ‘Kiếm phổ’ sống, vì vậy ta đã mang người đi cùng, đợi ta hết hứng thì sẽ hoàn trả. Đừng nhớ đừng quấy rầy.
Ảnh đạo – Diệp Vô Ảnh.
“Sư phụ, làm sao bây giờ?” Đồ đệ báo tin vội vàng hỏi.
“Tên Ảnh đạo này thật to gan, đến cả Thiển Bích phái chúng ta mà cũng dám trộm!” Có đệ tử rống lên.
Trong điện, bởi vì vừa rời giường nên quần áo chúng đệ tử đều xốc xếch, song không ai để ý đến điều này mà đều hăng hái phát biểu ý kiến. Có người nói việc quan trọng nhất bây giờ là tìm đại sư huynh quay về; có người nói cần phải phát thiệp mời võ lâm, hiệu triệu quần hùng bắt tên Ảnh đạo phách lối này; cũng có người nói rằng sở thích của Ảnh đạo này thật là quái gở làm sao, ngay cả người sống mà cũng trộm; còn có người thì chờ sư phụ quyết định.
Đối mặt với thần sắc lo lắng của chúng đệ tử trong điện, Quý Trang đưa tay búng lá trà trên áo, sau đó chậm rãi nói: “Không phải Ảnh đạo này đã nói ‘hết hứng thì sẽ hoàn trả’ sao, cho nên không có gì phải sốt ruột, dù sao cuối cùng cũng sẽ đưa trở lại.”
“Dạ?” Chúng đệ tử nghe xong ai nấy đều choáng váng.
“Không có gì phải lo lắng, các con đi làm việc của mình đi.” Quý Trang phất tay một cái, sau đó đứng dậy đi dùng bữa sáng.
Các đệ tử anh nhìn tôi một cái, tôi nhìn anh một cái, sửng sốt chốc lát, sau đó dưới sự hướng dẫn của Tam sư huynh, Ngũ sư huynh mà trở lại làm việc, người thì rửa mặt chải đầu, người thì luyện võ, người thì đả tọa. Dầu sao thì đại sư huynh là người mà sư phụ hao tổn vô số tâm huyết, nhưng nếu người đã không lo lắng, thì họ gấp cái gì.
Trong khi đó, trong một sơn động cách ngọn Thiển Bích không xa, Nhâm Kỷ được người ta giải huyệt ngủ, mơ mơ màng màng mở mắt.
Đập vào mắt đầu tiên là một đôi mắt xanh biếc, quang hoa tràn đầy, so với ngọc bích xuân thủy còn óng ánh sinh động hơn, tiếp đó lộ ra một khuôn mặt yêu mỹ tuyệt luân ngậm chứa ý cười nhàn nhạt, tựa hồ khá có hứng thú với mình.
“Tỉnh rồi?” Thanh âm kia thanh mị nhũn xương.
“Ừ.” Nhâm Kỷ chớp chớp mắt, ý thức dần tỉnh táo, khi thấy rõ người trước mắt thì lập tức nhảy dựng lên, song lại không thể nhảy lên được, thế mới phát hiện tứ chi mình không thể cử động, huyệt đạo đã bị phong bế. Chỉ có điều bây giờ hắn không rảnh quan tâm những thứ này, vẻ mặt sửng sốt nhìn cô gái áo tím trước mặt: “Ngươi… ngươi… Lan Thất thiếu! Ngươi… sao ngươi lại trông thế này? Ngươi… ngươi là nữ tử?”
Người trước mắt tuy rằng trang phục bất đồng với quá khứ, nhưng đôi bích mâu cùng với dung nhan yêu mỹ kia chắc chắn không nhận sai được, chính là hôn thê của tiểu sư đệ – gia chủ Lan gia Lan Tàn Âm! Năm đó trên núi Anh Sơn, tiểu sư đệ vì người bán nam bán nữ này mà khóc lớn một trận, đến cuối cùng, hắn vẫn không rõ người này rốt cuộc là nam hay nữ, nhưng lúc này… Với một thân nữ trang này, quả thật là dung hoa khiếp người, so với hai vị mỹ nhân nổi danh võ lâm Thu Hoành Ba, Hoa Phù Sơ chỉ có hơn chứ không kém.
“Ta là nữ tử, tự nhiên sẽ trông như thế này.” Lan Thất bày vẻ mặt đương nhiên.
“Ngươi… ngươi là nữ tử thật?” Nhâm Kỷ vẫn còn chút hồ nghi. Dù sao lúc ở trên núi Anh Sơn tiểu sư đệ đã nói, người này khi vận nam trang thì nói mình là nam, vận nữ trang thì nói mình là nữ.
Lan Thất chớp chớp bích mâu, vô cùng thật thà nói: “Hay Nhâm thế huynh muốn ta cởi y phục để xác minh chân thật?” Nói xong bàn tay phủ bên hông tựa hồ định tháo thắt lưng cởi y phục.
Mặt Nhâm Kỷ tức thì đỏ gay, ngăn lại nói: “Đừng… ta tin.” Mắt lại nhìn Lan Thất một vòng, thấy tư thái nàng yểu điệu nào giống một nam tử.
“Nhâm thế huynh tin là tốt rồi.” Lan Thất mỉm cười, xoay xoay ngọc phiến trong tay.
“Tại sao ta lại ở chỗ này?” Nhâm Kỷ hỏi. Hắn bị Lan Thất dọa một phen mà tỉnh hẳn, lúc này hồi phục tinh thần rồi mới nhớ vừa nãy mình còn ngủ ngon trong phòng, sao bây giờ lại ở đây, hơn nữa còn không thể động đậy.
“Bởi vì ta trộm Nhâm thế huynh đến đây đấy.” Lan Thất mở ngọc phiến soàn soạt, đáp hết sức tự nhiên, cười hết sức yêu nhiên mị hoặc.
“Ơ?” Nhâm Kỷ sửng sốt, “Trộm ư?” Hắn hơi nghi ngờ liệu có phải mình còn trong mộng hay không, bằng không sao lại nghe được lời nói hoang đường như vậy.
“Đúng vậy.” Lan Thất cười híp mắt nhìn hắn, “Nhâm thế huynh chính là bảo bối trân quý nhất của Thiển Bích phái, cho nên ta mới cố ý đến đây trộm huynh.”
Sau khi Minh Nhị và nàng quay về từ Mặc Châu, hai người quyết định muốn giang hồ sóng êm biển lặng này thỉnh thoảng phải trào vài đóa bọt sóng nhỏ, cho nên tiếp tục sự nghiệp to lớn là ‘Lấy trộm bảo vật độc nhất vô nhị của các gia các phái’.
Một ngày này, hai người đến Phong Châu, bỗng nghĩ đến võ lâm danh môn Thiển Bích phái không phải ở trên núi Thiển Bích đấy sao, mà bảo vật độc nhất vô nhị trong Thiển Bích cung là gì chứ?
Hai người cân nhắc một phen, sau đó Lan Thất nghĩ đến Nhâm Kỷ.
Nơi đây từng là hành cung của hoàng thất Phong quốc, khẳng định bảo vật trong Thiển Bích cung không ít, nhưng nếu bàn về độc nhất vô nhị, phóng nhãn khắp võ lâm, kể cả phóng nhãn đến mấy chục năm sau, chỉ sợ vị Nhâm Kỷ đã ăn thật nhiều Phượng y đan đến mức công lực thâm hậu bách độc bất xâm, chưa đến ba mươi mà đã luyện thành năm mươi bộ kiếm pháp mới là đặc biệt nhất, mà bảo bối trân quý nhất của Thiển Bích phái khẳng định cũng chính là vị chưởng môn đệ tử này. Kết quả là, hai người hạ quyết tâm muốn trộm Nhâm Kỷ ra khỏi núi Thiển Bích. Chỉ vướng Thiển Bích phái lắm cao thủ nhất lưu, huống chi còn có một nhân vật nổi danh ngang hàng với Minh Không – Quý Trang, cho nên hai người liền thừa dịp trước khi trời tờ mờ sáng, đêm vẫn còn tối đen, người vẫn còn ngủ ngon mà lặng lẽ lẻn vào Thiển Bích cung, trộm vị Nhâm Kỷ đang ngủ say này đi.
Mà Nhâm Kỷ nghe xong lời của nàng thì đực ra: “Trộm ta? Trộm ta làm gì?” Lẽ nào Lan Thất thực sự là yêu quái muốn ăn thịt uống máu người sống?
“Cái này…” Lan Thất vừa nghe lời này, khép ngọc phiến lại chống lên cằm, bích mâu nhìn Nhâm Kỷ từ trên xuống dưới tựa hồ đang nghiêm túc suy nghĩ vẫn đề này vậy.
Nhâm Kỷ bị nàng nhìn nhất thời da đầu tê dại.
Lan Thất vừa thấy phản ứng của hắn, không khỏi trong lòng khẽ động, khuôn mặt hiện lên nét cười yêu dị nhàn nhạt: “Thì ra trông Nhâm thế huynh cũng rất xinh đẹp nhỉ, thế mà trước đây ta lại không nhận ra.”
Bị đôi bích mâu kia quét qua trên dưới, Nhâm Kỷ đã thoáng run lên, đến khi nghe những lời này chợt cảm thấy sống lưng phát lạnh: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Lan Thất mím môi cười, đôi bích mâu sáng rực tựa sao kim, ngọc phiến trong tay duỗi ra nâng cằm Nhâm Kỷ, vừa tà vừa mị mà nói: “Đương nhiên là… thải dương bổ âm.”
Nhâm Kỷ trố mắt.
Lan Thất mỉm cười.
“Thải… thải… thải dương bổ âm sao?!” Sau một lúc lâu trong động mới vang lên thanh âm biến điệu của Nhâm Kỷ.
“Đúng vậy.” Lan Thất cười rất vui vẻ, nhìn Nhâm Kỷ chằm chằm, đôi bích mâu sáng quắc khiếp người tựa như có thể lột hết từng lớp áo bào của hắn vậy, “Nhâm thế huynh vẫn còn là đồng tử (trai tơ), vậy càng bổ dưỡng hơn nữa.”
Kết quả là, vị sư huynh của Ninh Lãng thật thà – Nhâm Kỷ đại thật thà bị dọa sởn da gà cả người, hoảng sợ trừng mắt nhìn Lan Thất: “Ngươi… ngươi là hôn thê của tiểu sư đệ, ngươi không thể… không thể làm chuyện này được!”
Lan Thất nghe lời này bất vi sở động, ngọc phiến dọc theo cằm Nhâm Kỷ dần trượt xuống dưới, vừa cười vừa nói: “Ninh Lãng tự nhiên là chính thất của ta, nói đến mới nhớ bản thiếu đã có mười bảy vị phu nhân, nếu kể cả hôm nay thì vừa hay cũng đủ mười bảy vị hôn phu rồi.”
“Ngươi… ngươi thân là người đứng đầu một phái… dĩ nhiên…” Ngọc phiến lành lạnh, cứ hễ trượt xuống dưới một chút, Nhâm Kỷ lại căng thẳng thêm một phần. Hắn vốn đang ngủ nên trên người chỉ mặc một bộ trung y xanh nhạt thật mỏng, đến khi ngọc phiến của Lan Thất đẩy vạt áo để lộ lồng ngực thì, hắn đã vã mồ hôi như mưa, vội vàng kêu lên: “Ngươi… ngươi mau dừng tay!”
Lan Thất nhìn lồng ngực rắn chắc của người luyện võ trước mặt, âm thầm so sánh với Minh Nhị, sau đó phát hiện Giả Tiên dường như đẹp hơn, không khỏi âm thầm bĩu môi, nhưng mơ hồ có chút vui vẻ. Bích mâu yêu kiều nhìn Nhâm Kỷ, khuôn mặt tươi cười vô tội: “Nhâm thế huynh, ngươi sợ gì chứ?”
“Ta… ngươi…” Nhâm Kỷ lắp bắp.
Đúng lúc này, ngoài động vang lên tiếng bước chân, sau đó một người đi vào, thanh sam như hà, diện như mỹ ngọc, tuy rằng một tay xách bó củi, một tay xách con gà rừng nhưng vẫn để lộ tư thái thong dong ưu nhã, có thể có phong phạm như vậy dĩ nhiên chính là Trích Tiên Minh Nhị.
“A, Minh Nhị công tử! Nhanh cứu ta!” Nhâm Kỷ vừa thấy hắn nhất thời như thấy thần tiên.
Minh Nhị nhìn hai người, thấy ngọc phiến của Lan Thất đặt trên khuôn ngực lõa lồ của Nhâm Kỷ, trong đôi ngươi mênh mang của Minh Nhị lóe lên gì đó. Hắn đặt củi xuống đất, sau đó nhổ lông rửa sạch con gà trong tay rồi ném cho Lan Thất.
“Nhị công tử, sao ngươi cũng ở đây? Lẽ nào cũng bị nàng… bắt đến… bắt đến…” Câu nói kế tiếp Nhâm Kỷ không thể thốt thành lời. Hắn thầm nghĩ với phong tư của Minh Nhị công tử, lúc này xuất hiện ở đây phỏng chừng cũng là bị Lan Thất dùng thủ đoạn bắt đến để làm loại chuyện đó. Về phần nghi ngờ hai người là đồng mưu, đối mặt với Trích Tiên Minh Nhị, hắn nghĩ cũng không nghĩ đến.
“Thải dương bổ âm.” Lan Thất bên cạnh cười tủm tỉm bổ sung lời hắn, sau đó đứng dậy đón lấy con gà Minh Nhị ném tới. Gà chưa tới tay, một luồng mùi tanh của máu và thịt đã xông vào mũi, trong nháy mắt, Lan Thất chợt cảm thấy ngực cuồn cuộn, không chút suy nghĩ ném trả gà rừng lại cho Minh Nhị.
Minh Nhị vội vàng chụp lấy, xong xuôi đã thấy Lan Thất bước nhanh qua một bên chống vách đá nôn mửa. Nhưng đã qua một đêm, trong bụng chẳng còn gì, nôn vài lần vẫn không phun ra được gì, chỉ là nôn khan.
Đối với phản ứng đó của Lan Thất, Nhâm Kỷ khó hiểu, Minh Nhị cũng không hiểu.
“Sao thế?” Minh Nhị đi tới.
“Đừng tới đây!” Lan Thất ngửi thấy mùi tanh vội kêu lên, “Ngươi ném gà xa ra, ta ngửi khó chịu.”
Minh Nhị nhìn gà trong tay, sau đó ném lên đống củi, lại đổ nước trong túi rửa sạch tay, lúc này mới đến cạnh Lan Thất: “Có chuyện gì thế?”
“Không biết, chỉ là ngửi mùi đã muốn nôn.” Lan Thất vỗ vỗ ngực tựa lên vách đá, sắc mặt hơi trắng tái, đối với tình trạng vừa rồi chính nàng cũng mơ màng không hiểu rõ.
Minh Nhị nhìn thần sắc của nàng, bất giác nhớ lại trước đây từng xem qua vài dòng trong sách thuốc, nhất thời trong lòng khẽ động, kéo tay nàng qua, đầu ngón tay đặt lên mạch đập của nàng. Chỉ chốc lát, mặt hắn kinh sắc, ngước mắt nhìn Lan Thất không nói một lời.
“Thế nào?” Lan Thất nghi hoặc. Từ khi quen biết Minh Nhị đến nay nàng chưa từng thấy qua dáng vẻ lúng búng của hắn như bây giờ.
“Ngươi…” Thần sắc của Minh Nhị vô cùng quái dị.
“Hửm?” Lan Thất nhướn mày.
“Ngươi… có.” Minh Nhị ấp a ấp úng.
Lan Thất ngẩn ra, tựa hồ vẫn không hiểu.
Minh Nhị nhìn nàng, không nói gì.
Sau đó, Lan Thất tỉnh ngộ, nhất thời sắc mặt thoáng hồng, thoáng xanh, thoáng trắng, cuối cùng trừng mắt nhìn Minh Nhị, há miệng, nhưng một lát vẫn không thốt nên lời, cũng không biết phải nói gì.
Lúc này hai người đều hiểu, nhưng cũng đều không phân rõ rốt cuộc trong lòng là cảm giác gì, chỉ cảm thấy hoang mang rối loạn không biết làm thế nào.
Từ sau lần ở Mặc Châu, hai người đều không phải là người câu nệ lễ pháp, dọc đường đi đồng hành đồng túc khó tránh thường cùng triền miên, nhưng hai người lại chưa từng nghĩ đến sẽ xảy ra bực sự này, chỉ vì chưa từng để trong lòng, cũng chưa từng lo lắng qua!
“Có gì cơ?” Nhâm Kỷ thấy bầu không khí quái dị giữa hai người không nhịn được hỏi.
Lan Thất quay đầu nhìn Nhâm Kỷ, sau đó rủ mắt nhìn bụng của mình, một lát thanh âm bình tĩnh đến mức gần như đờ đẫn vang lên: “Ta có hài tử rồi.”
“Hả?” Nhâm Kỷ đầu tiên là sửng sốt, đợi phản ứng kịp, nhất thời kêu lên: “Ngươi… ngươi là hôn thê của tiểu sư đệ, sao ngươi… sao ngươi… có hài tử của người khác được?” Bằng hiểu biết của hắn đối với tiểu sư đệ, hắn đương nhiên rõ hài tử trong bụng Lan Thất không phải của đệ ấy, huống hồ người như Lan Thất…
Lan Thất nhìn bụng của mình, tâm tư vẫn còn trong khiếp sợ, không để ý đến lời Nhâm Kỷ.
Mà Minh Nhị cũng đồng dạng còn đang khiếp sợ.
Vì vậy trong động lâm vào yên tĩnh.
Hồi lâu, thanh âm của Nhâm Kỷ vang lên lần nữa, lúc này rõ ràng mà kiên định: “Lan… Lan cô nương, mặc dù ta không biết ngươi đối với hôn sự của hai nhà Ninh, Lan thế nào, nhưng ta biết tiểu sư đệ xác thực là thật tâm thật lòng với người. Nhưng ngươi làm như vậy, là đặt hắn ở chỗ nào?” Năm đó sau khi từ Đông Hải đảo trở về, hắn liền nhận ra tiểu sư đệ đối với Lan Thất tình căn thâm chủng (tình đâm rễ sâu).
Lan Thất quay đầu nhìn hắn, thần sắc vẫn thẫn thờ.
Lúc này Nhâm Kỷ đã sớm quên tình cảnh của mình, chỉ cảm thấy bất bình cho tiểu sư đệ: “Lan cô nương, tiểu sư đệ ta là một người thật thà, nếu ngươi đã yêu người khác, vậy hãy giải trừ hôn ước với tiểu sư đệ đi.”
Lan Thất nghe vậy im lặng, bích mâu sâu thẳm.
Khuôn mặt Nhâm Kỷ nhìn nàng đầy trang nghiêm, đợi cậu trả lời của nàng.
Hồi lâu, Lan Thất rút từ trong tay áo một cây ngân thương lớn chừng bàn tay, vung tay lên một cái, ngân thương cắm vào vách động, bích mâu nhìn Nhâm Kỷ tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chẳng nói gì cả, chỉ xoay người rời đi.
Nhâm Kỷ thấy thế ngẩn ra.
Mà Minh Nhị vẫn lặng im nhìn ngân thương trên vách động, hơi cong môi, mơ hồ cười, khi mắt thấy bóng lưng Lan Thất biến mất ngoài cửa động, Minh Nhị vội vàng đến cạnh Nhâm Kỷ giải huyệt đạo cho hắn: “Nhâm sư huynh, đắc tội rồi.” Sau khi bỏ lại một câu như vậy, thân ảnh nhoáng lên đuổi theo Lan Thất.
Mà trong động, Nhâm Kỷ nhìn thạch động trống trải an tĩnh tựa hồ vừa rồi chỉ là một giấc mộng, nhưng khi khởi động tay chân lại truyền đến cảm giác đau nhức nói cho hắn biết đây không phải mộng, lại ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ngay cây ngân thương cắm trên vách động.
Kiểu dáng của ngân thương này chính là ngân thương gia truyền của Ninh gia, cho nên hắn biết thương này nhất định có liên quan đến tiểu sư đệ, giơ tay lên toan rút ra, nhưng vừa nghĩ lại, lại thôi. Hắn đoán Lan Thất không đưa thương cho hắn, cũng không nói lời gì với hắn, chỉ cắm thương này lên vách động, nhất định vì muốn hắn đem hành động vừa rồi của nàng nói cho tiểu sư đệ.
Mấy tháng sau, Nhâm Kỷ dẫn Ninh Lãng vừa hồi sơn đến sơn động.
Khi Ninh Lãng nhìn thấy ngân thương cắm trên vách động, tức thì sắc mặt trắng nhợt, đứng lặng ngơ ngác nhìn.
Vì vậy Nhâm Kỷ nghĩ, có phải đây là ý giải trừ hôn ước hay không? Cho nên tiểu sư đệ mới khổ sở?
Chỉ có điều khi Ninh Lãng rời đi thì vẫn không rút ngân thương kia xuống mà vẫn lưu lại trong sơn động. Cho dù Nhâm Kỷ hỏi gì hắn chỉ trầm mặc không nói. Từ đó về sau, rất nhiều năm sau, nhiều lần Nhâm Kỷ thấy tiểu sư đệ một thân một mình đến sơn động nhìn ngân thương trên vách động, có lúc đứng ngẩn một lát, lại có lúc đứng ngẩn cả nửa ngày.
Mà ngân thương cắm trong vách động, là một nút thắt trong lòng Nhâm Kỷ.
Rất nhiều năm sau, hắn vô tình gặp được Lan Thất, khi đó hắn đã là một vị chưởng môn chững chạc lão luyện của Thiển Bích phái, cho nên có thể thong dong mà ứng đối với Bích Yêu. Vì vậy hắn hỏi nàng, lưu lại ngân thương trong động là có ý gì? Nếu giải trừ hôn ước, vì sao không trực tiếp nói ra, như vậy sẽ không đến mức tiểu sư đệ bao năm vẫn một mình nắm giữ hôn ước ấy.
Khi đó, Lan Thất vẫn với đôi bích mâu yêu dị như xưa nghe vậy không trả lời hắn ngay, mà ngẩn ra chốc lát. Chỉ vì một khắc kia, nàng nhớ lại rất nhiều năm trước đây, bọn họ từ Đông Hải trở về, khi mỗi người sắp đi một ngả, đôi mắt trong sáng như ánh mặt trời của thiếu niên kia mở to nhìn nàng, nói với nàng: “Suốt đời này ta sẽ luôn đối tốt với ngươi, suốt đời này ta cũng sẽ không thay đổi, ngươi hãy tin ta.”
Vì vậy, trước khi Nhâm Kỷ nghe được đáp án thì nghe thấy một tiếng thở dài xa xăm nặng nề. Đó là lần đầu tiên kể từ khi hắn quen biết Bích Yêu đến nay nhìn thấy nét thương cảm trên khuôn mặt yêu mỹ ấy.
Lan Thất nói: “Nhâm thế huynh, ta lưu lại tín vật trong động, cũng như lưu lại ước định kia trong động, ta đã buông tay, còn về Ninh Lãng, nắm hay buông là do hắn quyết định, nếu tình ý của hắn đã dứt thì có thể tự lấy ngân thương rồi kết duyên với những nữ tử khác; nhưng nếu hắn vẫn chấp nhất với lời hứa, mà ta lại tự tay đưa trả ngân thương cho hắn, đó chính là hành động vũ nhục hắn, là hành động thương tổn hắn. Cho nên, ta chỉ cần để ngân thương lại nơi đó, trong lòng hắn cũng đã rõ ràng. Hắn có thể buông, ta cũng vui mừng; nhưng nếu không thể, cả đời này ta cứ nằm mãi trong tim hắn thì có sao đâu. Có người, cầu không được có thể suốt đời đau thương, nhưng có người, không cần cầu được chỉ cần cất giữ trong tim là đã đủ rồi.”
Nhâm Kỷ nghe vậy ngẩn ra. Hắn hồi tưởng lại tiểu sư đệ những năm gần đây, tiểu tử ngốc ngây thơ năm nào nay đã là một đại hiệp được người người trên giang hồ kính ngưỡng, tùy rằng bao năm qua vẫn một thân một mình nhưng không hề thấy hắn bi thương lạnh lẽo, mà khi hắn hành hiệp trượng nghĩa, ánh mắt sáng trong, thần thái an bình.
“Cả đời này của ta, gặp qua người nào, làm qua chuyện gì, ta chẳng bao giờ hối hận. Thế nhưng đối với Ninh Lãng… ta cả đời áy náy.”
Một lời sau cùng của Lan Thất Nhâm Kỷ nhớ kỹ, nhưng cả đời này, hắn chưa từng nói qua với Ninh Lãng. Hắn nghĩ, tiểu sư đệ không cần biết.
Trên đời này, có người suốt đời giữ gìn một ước định, cả đời chỉ đặt một người trong lòng, như thế thôi cũng đã thỏa mãn hạnh phúc rồi.
* * *
END.