Quyển 2 - Chương 79: Pn. ăn tết [3]
Hôn nhân giữa Hoàng Triều và Hoa Thuần Nhiên vẫn luôn là một giai thoại của thành phố, được ca tụng là một mối lương duyên trời định.
Hôm nay nhân lễ Giáng sinh, hai người quyết định đặt một bao sương ở Cửu La sơn trang, ăn một bữa năm sao, cũng nhân dịp đó mà tặng quà cho nhau. Hoàng Triều tặng cho Hoa Thuần Nhiên một sợi dây chuyền Cartier*, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lung linh như những ánh sao. Hoa Thuần Nhiên thì tặng lại anh một chiếc ghim cài bạch ngọc nạm vàng, khi cài lên cà vạt làm cho đôi mắt nâu vàng của anh càng trở lên xán lạn.
*Cartier: là một nhà sản xuất đồ trang sức và đồng hồ xa xỉ của Pháp.
Hai người nhận quà rồi trao nhau nụ hôn ngọt ngào, trong lúc ăn uống cũng gắp rau rót rượu cho nhau, hình ảnh vợ chồng ân ái khiến nhân viên phục vụ trầm trồ không ngớt, quả là một đôi bích nhân trai tài gái sắc. Sau khi dùng cơm xong, hai người lái xe về nhà. Bỗng dưng từ nơi đèn đuốc rực rỡ về lại ngôi nhà rộng rãi trống trãi, hai người không khỏi cảm thấy buồn tẻ, mà đêm thì còn rất dài, bèn nảy ra ý tưởng tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ.
“Hay bọn mình gọi bạn bè, hàng xóm đến nhà đón lễ chung đi.” Hoa Thuần Nhiên đề nghị.
“Ừ.” Hoàng Triều gật đầu, “Mấy ngày trước Hoàng Vũ đến có đem tới mấy giỏ cánh gà Orléans đúng không, thế mình mở tiệc nướng đi, gọi mọi người đến cùng nướng chắc chắn sẽ rất vui.”
Thế là hai vợ chồng trước gọi đến công ty gia chính nhờ giúp chuẩn bị mọi thứ cần thiết, xong đâu đấy mới chia nhau gọi bạn bè, hàng xóm sang.
Đối với ngày lễ Tây này, người Trung Quốc cũng không xem trọng cho lắm, cho nên rất nhiều người đều làm tổ ở nhà, sau khi nhận điện thoại thì đều đáp sẽ đến.
Đến đầu tiên là vợ chồng Hoàng Vũ và Thu Cửa Sương, trông đầu tóc hai người đều dựng cả lên, có lẽ vừa đua xe trên đường cao tốc về. Cả hai vừa vào cửa liền vào ngay thư phòng của Hoàng Triều, bảo rằng đợi mọi người đến đông đủ hãy gọi họ ra, giờ thì chơi game đã.
Tiếp đó là Lan Thất, Minh Nhị. Vừa vào cửa, Lan Thất đã réo lên: “Ôi đói ch.ết mất! Có gì ăn không?” Sau đó sải bước đến thẳng cái bàn dài. Minh Nhị theo sau cười nhã nhặn, giải thích: “Lò vi sóng trong nhà bị hư nên chúng tôi chưa ăn cơm.”
Hoa Thuần Nhiên tỏ ý đã hiểu, mỉm cười, “Bên đó có bánh ngọt, nước trái cây, trước hai người ăn tạm đỡ đói, chờ mọi người đến đông đủ thì nướng gà nữa.”
Nhị công tử ung dung bước đến bàn dài.
Chuông cửa lại vang lên, lần này là Phong Tịch và Phong Tức.
“Thuần Nhiên, mới mấy ngày không gặp mà trông cô lại càng xinh đẹp nữa rồi.” Phong Tịch vừa thấy Hoa Thuần Nhiên thì tiến đến ôm một cái.
“Trông cô còn có tinh thần hơn ấy.” Hoa Thuần Nhiên cười duyên ôm lại cô.
“Mời vào, mọi người cứ tự nhiên.” Hoàng Triều và Phong Tức bắt tay gật đầu chào nhau. Trong công việc hai người là đối thủ, giành hợp đồng, giành khách hàng, giành nhà đầu tư, giành nhân viên,… không nhân nhượng, nhưng trong ngày thường, hai người chẳng ngại ngồi cùng nhau uống ly cà phê chuyện trò đôi câu.
Tiếp có người đến nữa, đó là Phượng Tê Ngô – Thiên hậu giới ca đàn. Trước cô lên tiếng chào vợ chồng Phong Tức, sau đó ngồi xuống ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhớ hồi cô mới ra mắt từng được Phong Tịch giúp đỡ một hai, bởi đó mà đem lòng yêu anh, khi đó Phong công tử chưa kết hôn, song trong lòng cũng chỉ có mình Phong Tịch. Dù Phượng cô nương có tình cảm sâu sắc, song cũng không thể chen vào làm người thứ ba, vì vậy buồn lòng rút lui, chấp nhận làm bạn bè. Qua mấy năm, giờ Phượng cô nương đã là Thiên hậu sáng như mặt trời ban trưa, đồng thời cũng trở thành bạn thân của vợ chồng Phong Tức. Phàm công ty anh có lễ cắt băng, tiệc tùng, từ thiện gì, chỉ cần mở miệng, cô hết lòng góp mặt.
Tiếp nữa là vợ chồng Tiêu Tuyết Không, Quân Phẩm Ngọc. Quân Phẩm Ngọc mang thai đã sáu tháng, cho nên sau khi vào nhà Tiêu Tuyết Không liền đỡ vợ ngồi xuống cái ghế sô pha lớn nhất, thoải mái nhất, rồi bưng hoa quả nước ép cho vợ, quả là ông chồng đúng chuẩn nhị thập tứ hiếu*.
*Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.
Kinh kong ~, chuông cửa lại vang, lần này là Hàn Phác. Năm mười tuổi cậu trở thành trẻ mồ côi, rồi được Phong Tịch trợ dưỡng, giờ đã là một học sinh lớp 12 tuấn tú cao gầy. Cậu vừa vào cửa đã lao thẳng đến chỗ Phong Tịch, “Chị em nhớ chị quá, chị chẳng tới thăm em.”
“Ôi, Phác nhi lại cao hơn rồi này.” Phong Tịch đưa tay sờ sờ đầu cậu. Cô thương cậu như em ruột của mình.
Cửa vẫn chưa đóng, lại có hai thiếu niên tiến vào, là Vũ Văn Lạc và Ninh Lãng. Hai người vừa vào nhà, Vũ Văn Lạc lập tức ngồi xuống cạnh Phượng Tê Ngô, chuẩn bị moi móc tin tức bát quát của giới giải trí, còn Ninh Lãng đưa mắt nhìn quanh, vừa thấy Lan Thất, chân liền bấc giác đi về phía cô.
Sau còn có thêm Phong Thần Tuyết, hai anh em Thu Ý Đình, Thu Ý Diêu. Lúc này thì trong phòng đã có mấy người đẹp. Cái đẹp Lan Thất là tà dị yêu mỹ khiến người ta hãi hùng, vừa yêu lại vừa sợ; cái đẹp của Phong Tịch là tiêu sái tú dật khiến ta cảm thấy thư thái vui vẻ không thôi; cái đẹp của Hoa Thuần Nhiên là rực rỡ lộng lẫy khiến người ta giật mình tán thán không ngớt; cái đẹp của Phượng Tê Ngô là lạnh lùng mà dịu dàng khiến người ta không dám đến gần nhưng vẫn sinh lòng mến mộ. Còn cái đẹp của Phong Thần Tuyết là thanh đến cùng cực tĩnh đến vô tận khiến người ta cảm thấy tâm hồn thanh tịnh an tĩnh. Ảnh đế Kim Tượng* Yến Vân Tôn sau khi gặp nàng đã từng nói một câu rất nổi tiếng: “Nhìn nàng, linh hồn tôi như được tẩy sạch.”
*Kim Tượng là giải thưởng điện ảnh nổi tiếng nhất của điện ảnh Hồng Kông và là một trong những giải thưởng điện ảnh uy tín của châu Á. Được lập ra năm 1982, giải thưởng được trao hàng năm vào tháng 4 để ghi nhận những đóng góp xuất sắc trên mọi lĩnh vực của ngành công nghiệp điện ảnh Hoa ngữ như đạo diễn, diễn xuất, kịch bản và quay phim.
Sau khi Phong Thần Tuyết vào cửa, Phong Tịch vừa thấy liền giơ tay chào, “Thần Tuyết, bên này.” Phong Thần Tuyết mỉm cười với cô, ánh mắt đảo qua Phong Tức đang ung dung tự đắc và Hàn Phác đang trừng mắt hung tợn bên cạnh, cuối cùng quyết định không đến gần lửa mà đi tới ngồi xuống cái ghế gần ban công. Anh em họ Thu thì một người bưng nước một người bưng bánh trái ngồi xuống hai bên cạnh cô. Ba người ngồi chung một chỗ, Thu Ý Đình và Phong Thần Tuyết thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, không khí rất thân mật; còn Thu Ý Diêu thì hầu như không nói gì, song hai người vẫn thỉnh thoảng nhìn nhau, trao nhau nụ cười mỉm, cái đó gọi là thầm hiểu trong lòng, là thần giao cách cảm. Ba người bọn họ là thanh mai trúc mã, hiện đều là sinh viên năm hai trường Đại học Thiên Hà. Hoàng Triều đã tiếp xúc với anh em họ mấy lần, cũng có ý mời họ gia nhập tập đoàn Hoàng thị, còn Phong Thần Tuyết hiện là người phát ngôn của công ty du lịch của Phong Tịch.
Hai cô gái họ Phong đều thích du lịch, nhờ thế mà quen biết nhau trong một chuyến đi nào đó, sau Phong Tịch liền mời cô chụp một bộ ảnh quảng cáo cho công ty của mình. Phong Thần Tuyết vốn là con gái riêng của một ông lớn nào đó, vì muốn thoát khỏi sự ràng buộc của gia tộc, tự lực cánh sinh nên đồng ý. Công việc quảng cáo này cũng mang lại cho cô thu nhập kha khá, đồng thời cũng mang lại lợi nhuận lớn cho công ty Phong Tịch, hai người hợp tác rất vui vẻ, cuối cùng quyết định đợi Phong Tuyết tốt nghiệp sẽ đến đây làm việc luôn.
Tiếp đó lại có khách đến nữa. Đó là huấn luyện viên thể hình được khen là có phong phạm đàn ông nhất khu trọ Đông Hoàng – Yến Doanh Châu, người mẫu Tu Cửu Dung đẹp trai tuấn tú mà lại hay ngượng ngùng, ngôi sao mới của bộ môn ballet Bạch Lang Hoa – biệt danh ‘Công chúa’…
Hoàng Triều thấy khách đã đầy phòng song vẫn cảm thấy thiếu thiếu, quay trái quay phải một hồi mới nhớ… À, đúng rồi! Vội vàng móc điện thoại ra, “Alo, Vô Duyên à, cậu đang ở đâu đấy, Thuỵ Sĩ hả? Sao, về rồi à? Nhanh đến nhà tôi đi, bọn tôi mở tiệc nướng. Không, là hàng xóm, bạn bè cả thôi, cậu biết hết đấy. Được.”
Chỉ chốc lát sau, quan ngoại giao Ngọc Vô Duyên đến.
“Vô Duyên, anh về rồi à, sáng em còn thấy anh trên TV mà.” Phong Tịch vừa thấy anh liền vui vẻ ra đón.
“Vừa về lúc chiều, gần đây em khoẻ không?” Ngọc Vô Duyên ôm cô một cái.
“Vẫn khoẻ ạ. Mà anh phải bay đi bay lại nhiều, nhớ chú ý an toàn đấy.” Kết thúc cái ôm, tay Phong Tịch vẫn đặt trên cánh tay của Ngọc Vô Duyên.
“Chào mừng trở về.” Phong Tức đưa tay bắt tay với Ngọc Vô Duyên, thuận tiện tách Phong Tịch ra.
Nhớ hồi Phong Tịch còn là thiếu nữ xuân xanh từng vô cùng ngưỡng mộ sư huynh Ngọc Vô Duyên, mà tình cảm ngưỡng mộ này dù đã hơn mười năm nhưng chỉ như mới một ngày, đến nay chưa từng thay đổi. Phong công tử dù chẳng bao giờ thể hiện ra, song trong lòng ngập tràn dấm chua hay không thì chỉ có anh và người có tâm nhãn biết.
Thấy mọi người đã đến đầy đủ, Hoàng Triều bèn vỗ vỗ tay, “Đại tiệc thịt nướng bắt đầu.”
Mọi người di chuyển đến giữa phòng khách, ở đây đã sớm được nhân viên công ty gia chính lót một tấm thảm chống cháy, trên đặt lò nướng, nguyên liệu nấu ăn, gia vị cũng đã chuẩn bị sẵn sàng…
Bởi vì hôm nay Cửa La sơn trang đông khách, đầu bếp trứ danh Cửu Vi không thể thoát thân nên trong trường hợp này, Phong Tức dễ dàng đoạt danh đệ nhất nướng của bữa tiệc. Anh nhanh chóng nướng xong hai cánh gà rồi đưa cho Phong Tịch đã ngồi đợi nãy giờ bên cạnh.
“Thơm quá!” Phong Tịch nhận gà, một cánh cho vào miệng, một cánh đưa cho Ngọc Vô Duyên, “Vô Duyên, cho anh này.” Ngọc công tử mỉm cười nhận lấy. Phong công tử không hề tỏ ra khó chịu gì, vẻ mặt vẫn điềm nhiên nướng gà, chỉ có điều cánh thứ ba thì đưa cho Phượng Tê Ngô đang ngồi đối diện. Phong Tịch dường như không thấy, dùng sức nhai xương gà.
Hàn Phác thấy vậy liền nhanh chóng lật lại hai cánh gà trong tay, sau đó đưa cho Phong Tịch một cái, “Chị, hai cái này chúng ta mỗi người một cái.”
“Được, chỉ có Hàn Phác là ngoan.” Phong Tịch nhận lấy rồi xoa đầu cậu một cái.
“Chị, em có thẻ căn cước rồi, em lớn rồi.” Đôi mắt cậu sáng quắc nhìn cô, ẩn sâu bên trong là vô số lời chực trào, song Phong Tịch chỉ cúi đầu gặm gà, không chú ý.
Anh em họ Thu nướng xong cánh gà đều đưa cho Phong Thần Tuyết, cô nói tiếng cảm ơn rồi nhận cả hai. Sau đó hai anh em lại nướng tiếp, lần này thì, “Ý Diêu, cho em này.” “Anh cả, cho anh này.” Hai người cùng lúc đưa gà sang, sau đó mỉm cười nhận lấy, nhìn hai anh em bọn họ khiến Hoàng Vũ liên tục nhìn Hoàng Triều mấy lần.
Trong tay Hoàng Triều có một cánh gà, sống nhăn răng.
Trong tay Hoa Thuần Nhiên cũng có một cánh gà, sống nhăn răng.
Ánh mắt hai vợ chồng nhìn chằm chằm Yến Doanh Châu, trong tay anh là bốn cánh gà nướng cùng lúc. Mắt thấy có hai cánh đã vàng ươm, hương thơm ngào ngạt, vợ chồng kia đồng thời vươn tay, “Doanh Châu, để tôi lấy giúp anh.” Một tay nhận lấy cánh gà trong tay huấn luyện viên Yến, một tay đưa cánh gà sống sang.
Anh Yến chỉ cười, tay buông, tay nhận.
Trong tay Lan Thất còn đang cầm miếng bánh ga tô, Ninh Lãng, Minh Nhị cũng vừa nướng xong một cánh gà, cả hai đồng thời đưa tới trước mặt Lan Thất, cái khác là của Ninh Lãng thì ngoài cháy sém trong mềm, còn của Minh Nhị thì một mặt cháy đen một mặt sống nhăn. Dĩ nhiên Lan Thất nhận gà của Ninh Lãng. Minh Nhị điềm nhiên đặt lại cánh gà lên vĩ, lát sau mặt kia cũng cháy đen.
Phong Tịch ngồi đối diện thấy vậy mới quan tâm nhắc nhở: “Để cháy ăn bị ung thư đó.”
Minh Nhị nghe thế ngừng tay, ngẩng đầu mỉm cười với cô.
“May mà một cánh gà cậu cũng nướng không xong.” Phong Tịch lại nói, “Không thì tôi sẽ nghi ngờ cậu là con riêng bên ngoài của gã này rồi.” Nghiêng đầu liếc nhìn Phong Tức, “Nụ cười quá giống đi.”
Hoa Thuần Nhiên ngồi đối diện nghe vậy quay đầu nhìn thoáng qua: “Không giống, khí chất này tôi lại thấy rất giống Vô Duyên.”
“Ừ, tôi cũng cảm thấy diện mạo khí chất rất giống Vô Duyên.” Phượng Tê Ngô bên cạnh cũng lên tiếng tán thành.
“Sao giống được.” Hoàng Triều phản bác, anh từ hồi học sinh đã rất kính trọng ngưỡng mộ vị sư huynh này, rồi khi gây dựng sự nghiệp còn từng được Ngọc Vô Duyên giúp đỡ, vì vậy tình cảm đối với anh ta vừa là thầy vừa là bạn, lẽ dĩ nhiên phải bảo vệ tâng bốc người ta hơn, “Cậu ta không bằng một phần của Vô Duyên nữa.”
Nét cười trên mặt Minh Nhị công tử đã có phần cứng lại.
“Không giống mới tốt, nếu giống chẳng lẽ lại muốn trở thành một tên vô tâm vô tình như vậy sao.” Lan Thất bên cạnh đưa tay lấy cánh gà cháy đen trong tay cậu để qua một bên, “Cậu định ăn cái này rồi nửa đêm bắt bản thiếu cõng đến bệnh viện đấy hả.” Nói xong đưa cánh gà nướng vàng óng trong tay cho cậu, “Ăn cái này đi.”
Kết quả là, Nhị công tử nghiêng đầu nhìn Lan Thất khẽ cười.
Từ đầu đến cuối, quan ngoại giao Ngọc chỉ mỉm cười độ lương đứng một bên thưởng thức ly rượu vang cùng cánh gà trong tay.
Quân Phẩm Ngọc đối diện thấy Nhị công tử cười, không khỏi tán thưởng: “Nụ cười này đúng đẹp như tranh.”
Thu Cửu Sương nghe xong, mới nói: “Phẩm Ngọc, nếu bàn về đẹp như tranh thì người bên cạnh cô mới thật là mi mục như hoạ, cô cứ nhìn người đó nhiều vào, đảm bảo sau này sinh được một mỹ nhân tuyệt sắc.” Cô còn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘mỹ nhân’.
Tiêu Tuyết Không nghe xong chỉ kéo vợ lại gần, “Đừng nhìn bên kia nữa, không lại sinh ra một đứa tomboy thì khổ.”
Thu Cửa Sương nghe vậy nổi giận, “Hoàng Vũ, thổi lửa mạnh hơn nữa đi, em không tin không thiêu rụi được người tuyết.”
Hoàng Vũ nhìn trái nhìn phải một chút, một bên là áo quần, một bên là tay chân, cân nhắc một hồi, cuối cùng thấy rằng áo quần mùa đông quan trọng hơn, vì vậy cầm cánh gà đã cắn một nửa trong tay đưa cho vợ, “Đừng nhìn bên kia kẻo sau lại sinh ra một con sáo đá.”
“Ha ha ha…” Phong Tịch nở nụ cười, nhìn biến hoá trong mắt Tiêu Tuyết Không, “Tuyết Không à, qua đây với tôi này, tôi không ngại sau này sinh một mỹ nhân tóc trắng mắt xanh đâu.”
“Nhưng anh ngại.” Bỗng bên tai truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
“Ha ha…” Phong Tịch cười gượng hai tiếng, “Vô Duyên, buổi phát biểu lần trước của anh ở Liên Hiệp Quốc em cảm thấy rất thú vị, nào, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.” Nói xong cô đứng dậy kéo Ngọc Vô Duyên đi.
“Thật là nhiều tin tức quá.” Là một tân sinh viên khoa văn, Vũ Văn Lạc đã sớm luyện thành bản lĩnh mắt tinh tai thính hóng chuyện bốn phương tám hướng, một bên vừa ăn cánh gà Ninh Lãng nướng, một bên cùng trò chuyện với ngôi sao ballet Bạch Lang Hoa, đương nhiên đôi tay cũng không rảnh rang, một cầm gà, một cầm bút tốc kí.
Ninh Lãng vẫn im lặng nướng gà, thỉnh thoảng sẽ quay qua nhìn Lan Thất một cái, chỉ cần thấy trong tay cô trống không, lập tức đưa cánh gà đã nướng xong qua. Bấy giờ thấy cô ăn xong bốn năm cánh gà, đoán chừng khát nước rồi, bèn đứng dậy lấy một ly nước trái cây, nhưng vừa đưa tới đã bị Nhị công tử đón lấy, “Khát quá, để tôi uống trước, lát tôi rót lại cho.” Uống cạn một hơi rồi đứng dậy rót đầy một ly nước chanh cho Lan Thất, mà cũng phải nói thêm, không biết đây là Nhị công tử tiết kiệm hay là không biết phải đổi một cái ly khác.
Ninh Lãng im lặng không nói gì, im lặng tiếp tục nướng gà, bất chợt Lan Thất đưa một cánh gà đến bên miệng cậu, “Thấy cậu chưa ăn miếng nào, nhanh, ăn đi.” Kết quả là, Ninh Lãng hai tay bận bịu khuôn mặt đỏ bừng cắn một bên mép cánh, chỉ cảm thấy hương vị ngọt ngào không gì sánh được. Nhị công tử ngồi bên nhìn không chớp mắt, có vẻ hết sức chăm chú với cánh gà đã hơi bốc khói trong tay.
“Cửu Dung, anh xem cậu ta cũng hay đỏ mặt y anh kìa.” Bạch Lang Hoa đối diện thấy vậy liền cắn cắn tai Tu Cử Dung, khẽ nói. Nhưng lời này ấy mà làm mặt anh ửng hồng như hoa đào tháng ba, đẹp như ráng mây màu. “Tôi… Tôi phải tìm Phong tổng bàn mấy chuyện đây.” Vừa nói vừa đứng dậy đi về phía Phong Tịch, sau đó mọi người liền thấy Tu công tử mặt mày đỏ ửng mắt đầy ngưỡng mộ lắng nghe tổng giám đốc Phong Tịch nói.
“King kong ~ king kong ~!” Chuông cửa lại vang, Ngọc Vô Duyên đứng gần nhất liền ra mở cửa.
“Hello everybody Merry christmas!”
Đó là một người cao lớn tuấn lãng sở hữu đôi mắt không kém đôi hoa đào của Hoàng Vũ, chính là siêu sao điện ảnh phải chạy mấy vòng mới thoát ra được đến đây – Yến Vân Tôn.
“Mau vào đi, cánh gà sắp hết rồi kìa.” Hoàng Vũ luôn có mối quan hệ tốt với anh nhanh chóng chào hỏi.
“Không vội, trước để tôi chào hỏi mấy vị mỹ nhân đã nào.” Yến Vân Tôn phong độ tiêu sái đến trước mặt Phong Tịch, “Nữ vương bệ hạ, thần lại được gặp ngài, vô cùng vinh hạnh.” Mười năm trước Phong Tịch từng tham gia đóng bộ phim điện ảnh “Thả Thí Thiên Hạ”, vai diễn của cô là một nữ vương, khi đó Yến Vân Tôn còn là một cậu thiếu niên chỉ sắm một vai ‘tép riu’ trong đoàn thiết kỵ mười vạn quân của cô.
“Vân Tôn à, hôm qua xem bộ phim của anh đóng cùng hai đại mỹ nhân Thu Hoành Ba và Hoa Phù Sơ, diễm phúc của anh không tệ đâu.” Phong Tịch cười híp mắt nhìn anh.
“Cũng chỉ là công việc thôi, hạ thần đối với nữ vương bệ hạ ngài mới là chân thành thật tâm, nhật nguyệt có thể chứng giám.” Anh vừa cúi người vừa cầm tay cô hôn nhẹ một cái, nào ngờ hôn phải cánh gà. Ngẩng đầu, đối diện là nụ cười ung dung tao nhã của Phong công tử, “Vừa nướng xong, nhân lúc còn nóng ăn đi.” Nói xong ôm lấy eo Phong Tịch, “Chúng ta khiêu vũ đi.”
Tiếng nhạc lãng mạn vang lên réo rắt, đó là do Ngọc công tử mở.
“Chúng ta cũng khiêu vũ đi.” Bạch Lang Hoa kéo Tu Cửu Dung.
Yến công tử bình tĩnh mà cầm cánh gà chào hỏi những người khác.
“Thuần Nhiên, giáng sinh vui vẻ.” Thành công hôn nhẹ Hoa Thuần Nhiên một cái, khi đó Hoàng Triều đang bận bàn chuyện khủng hoảng tài chính ảnh hưởng đến công ty anh thế nào với Ngọc Vô Duyên.
“Tê Ngô, giáng sinh vui vẻ.” Rồi lại nắm tay ngọc thon dài của mỹ nhân lạnh lùng Phượng Tê Ngô.
“Thất thiếu, hôm nay gặp lại phong thái cô vẫn như trước đây, hôm khác chúng ta cùng đi uống rượu nhé.” Tay đưa qua định ôm một cái thì chạm phải ánh mắt Nhị công tử quét qua, Yến công tử đành chuyển từ ôm sang vỗ vỗ vai.
“Phẩm Ngọc, cô là bác sĩ xinh đẹp nhất, cũng là thai phụ xinh đẹp nhất.”
“Cửu Sương, cô vẫn oai phong hiên ngang như ngày nào, nếu cảnh sát ai cũng như cô, vậy chắc chắn tất cả tội phạm đều chủ động đến đồn rồi.”
Bắt chuyện xong một vòng, cuối cùng đến trước mặt Phong Thần Tuyết, nửa quỳ, một tay đặt trước ngực, dáng vẻ rõ là lễ tiết quý tộc châu Âu, “Công chúa của tôi, tôi có thể mời nàng nhảy một điệu không?”
Vừa dứt lời, tiếng nhạc cũng vừa tắt, sau đó tất cả mọi người nhìn Yến Công Tử tay giơ cánh gà, chân nửa quỳ trên mặt đất.
“Ha ha ha…”
Trong tiếng cười, âm nhạc lại vang lên lần nữa, là bài “Ngày hôm qua lại đến”, nhất thời trong phòng khách im ắng hẳn.
Giữa tiếng nhạc vương vấn ưu thương, ánh mắt Phong Tịch và Ngọc Vô Duyên chạm nhau, cả hai đều mỉm cười.
Không ai khiêu vũ, chỉ lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt mọi người gặp nhau giữa không trung, sau đó rời đi, trong không khí len lỏi một loại hơi thở diệu kì như chua như ngọt.
Tiếng chuông từ phía xa xa truyền đến, giáng sinh qua rồi.