Chương 2: Nhặt hồn
Trong bảy ngày này, Thẩm Diệu Dương cùng Tần Phương Vĩ cùng tiến cùng ra, cùng ở lại biệt thự Tần gia, mà không phải là căn nhà nhỏ của bọn họ.
Hào phóng đến đâu, tín nhiệm người yêu đến đâu đi nữa, nhưng nhìn thấy người yêu thân mật như vậy với một người đàn ông khác, cho dù người đó có là anh trai của mình, cho dù Tần Dục biết, bây giờ là lúc rối loạn, Diệu Dương cùng anh trai chỉ là chiếu cố lẫn nhau, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút khó chịu, không được tự nhiên.
Nhớ lại những gì mình đã nghe thấy nhìn thấy trong những ngày qua, tâm tư của Tần Dục càng lúc càng trôi xa, hắn cũng càng lúc càng bay cao, làm cho Lục Giác cũng phải nâng dù càng lúc càng cao, mãi đến tận đỉnh điểm, Tần Dục vẫn như cũ bay lên cao, trong lòng Lục Giác bỗng dưng cả kinh, đột nhiên kêu lên: “Tần Dục!”
Nháy mắt kia, Lục Giác cho là Tần Dục phải biến mất, tâm lý vô cùng khủng hoảng.
Tần Dục bị Lục Giác đột nhiên gọi một tiếng, hồn phách sợ đến mức giống như một làn khói xanh chuẩn bị tản đi, hắn vừa định phát hỏa, kết quả tầm mắt rực lửa rơi vào thân người ướt đẫm nước mưa của Lục Giác, thì cuối cùng vẫn cố áp chế cỗ hỏa khí kia xuống.
“Nếu anh không có chỗ để đi, không bằng trước đến nhà tôi nghỉ ngơi đi”. Lục Giác nhìn bộ dáng tóc tai ngổn ngang có chút chán nản của Tần Dục, lòng đoán chắc hắn đã làm cô hồn không nơi nương tựa được một thời gian.
Tần Dục bay xuống, lơ lửng trước mặt Lục Giác, dùng một loại ánh mắt ‘Cậu là đồ ngớ ngẩn à’ nhìn Lục Giác, tự nhiên lại bung dù cho quỷ, để chính mình phải dầm mưa, quả thật là cái đồ đầu bị úng nước.
Bất quá vô luận Lục Giác có phải là người ngớ ngẩn hay không, thì ít nhất Lục Giác vẫn có thể nhìn thấy hắn, chuyện này đối với hắn đã là sự trợ giúp vô cùng lớn.
Ký ức của Tần Dục chỉ dừng lại ở chỗ hắn đi tới công ty mà thôi, sau đó hắn liền xảy ra tai nạn, Lục giác là người duy nhất có thể giúp hắn điều tr.a rõ chuyện này.
Nghĩ đến đây, Tần Dục hất cằm lên, chậm rãi gật đầu: “Có thể”. Giống như dến nhà Lục Giác ở tạm là một loại ban ân.
Đôi mắt của Lục Giác sáng rực lên, hiện ra ánh nước long lanh rực rỡ, ngay cả bàn tay đều bởi vì kích động mà có chút run rẩy.
Tần Dục cảm thấy phản ứng của Lục Giác có chút quái lạ, hắn hồ nghi hỏi: “Tại sao cậu nguyện ý giúp tôi”.
Lục Giác chần chờ một chút, mới nói: “Dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp”.
Lý do chó má vậy, Tần Dục không tin, nhưng Lục Giác lại là người duy nhất có thể nhìn thấy hắn, hắn ngoại trừ đi cùng… Không đúng, là mang theo Lục Giác, cũng không còn cách nào khác.
Một người một quỷ ra khỏi nghĩa trang, đón xe ở ven đường.
Tần Dục cau mày hỏi: “Đón xe? Xe công ty đâu?”
“A…” Lục Giác nháy mắt mấy cái.
“A cái gì mà a”.
“Ngày hôm nay nghệ sĩ của công ty tới quá nhiều, xe của tôi đã đưa cho những người khác mượn rồi”.
“…” Giải trí Hoàn Thịnh phá sản rồi sao!
Tần Dục biết rõ xe của Lục Giác tuyệt đối không phải là cho mượn, phỏng chừng là do người này quá hiền lành, thêm vào nhân khí không cao, cho nên không có địa vị, nên xe của cậu ta liền bị người khác đoạt mất.
Cái tên Lục Giác này sao làm người mà so với hắn thành quỷ còn ủy khuất hơn a, có lúc Tần Dục cũng không thể nào tưởng tượng được tính cách của Lục Giác yếu đuối như vậy sao có thể tồn tại trong giới giải trí hỗn tạp ăn tươi nuốt này cho đến tận bây giờ.
—–
Sau khi tang lễ kết thúc, truyền thông giống như thủy triều vây nhốt Tần Phương Vĩ.
“Tần tổng, hiện tại có lời đồn cái ch.ết của Tần Dục không phải là bất ngờ mà là tự sát, xin hỏi Tần Dục có phải là… vì những vụ bê bối liên tiếp bị tung ra, cho nên mới làm hành động điên cuồng như vậy hay không?”
“Tần tổng, xin hỏi Tần Dục có phải vì bị tố chơi ma túy nên mới sợ tội tự sát hay không?”
Đối mặt với những suy đoán của truyền thông, Tần Phương Vĩ lộ ra vẻ mặt tức giận: “Người đã ch.ết, mong các vị truyền thông tích một chút khẩu đức, để người mất có thể ngủ yên, đây cũng coi như là một lời khẩn cầu của người làm anh như tôi đối với mấy vị”.
Nếu như ký giả thật sự có thể bởi vì một câu nói như vậy sinh lòng cảm thông mà câm miệng, vậy thì đã không phải là ký giả, sự tránh né của Tần Phương Vĩ càng thêm khơi dậy sự hiếu kỳ của bọn họ, từng chiếc từng chiếc micro tranh nhau đưa đến trước mặt Tần Phương Vĩ.
“Tang lễ đã kết thúc, xin mời các vị truyền thông trở về”. Một người đàn ông dáng dấp hơn ba mươi tuổi, tướng mạo nhã nhặn tuấn tú giang hai tay ra, dùng thân thể chặn lại những chiếc micro đang chen lên.
Truyền thông vừa nhìn thấy người đại diện của Tần Dục, Thẩm Diệu Dương xuất hiện, càng giống như hít phải thuốc lắc, liền nhanh chóng vây lấy Thẩm Diệu Dương, tạo cơ hội cho Tần Phương Vĩ dưới sự bảo vệ của vệ sĩ có cơ hội thoát thân, rời khỏi hiện trường hỗn loạn. Thân là một người đại diện có thâm niên, Thẩm Diệu Dương càng giỏi ứng phó với giới truyền thông hơn, sau khi trả lời những câu hỏi không thể không trả lời của một số phóng viên, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ hắn cũng thoát khỏi vòng vây của giới truyền thông.
Xe thương vụ màu đen của Tần Phương Vĩ đậu ở trước cửa nghĩa trang, Thẩm Diệu Dương mở cửa xe ra rồi lên xe, tài xế đã bị Tần Phương Vĩ đuổi đi, trong xe chỉ có một mình gã, trên ngón tay của Tần Phương Vĩ đang kẹp lấy điếu thuốc, thần sắc có chút hoảng hốt, không biết đang suy nghĩ đến chuyện gì, nhận ra Thẩm Diệu Dương đã lên xe, Tần Phương Vĩ mới có một chút phản ứng.
“Thuốc lá của anh đã tắt rồi”. Thẩm Diệu Dương nhắc nhở.
Tần Phương Vĩ nới lỏng cổ áo sơ mi ra, tiện tay dụi tàn thuốc vào gạt tàn, ánh mắt vừa nãy còn có chút sững sờ thoáng cái đã sắc bén như chim ưng: “Liên quan tới tin tức của Tần Dục, em áp chế một chút, người đều đã ch.ết rồi, anh không muốn lại có thêm nhiều huyên náo nữa làm cho người sống lẫn người ch.ết đều không được bình yên”.
Thẩm Diệu Dương dừng một chút, khóe miệng mỉm cười thẫn thờ: “Đây không phải là điều anh hy vọng à”.
“Cái gì?”, Tần Phương Vĩ tựa như có chút bất ngờ đối với ngữ khí mơ hồ mang theo ý tứ giễu cợt của Thẩm Diệu Dương đối với gã.
“Phối hợp với nữ nghệ sĩ trong công ty giả bộ làʍ ȶìиɦ nhân, lại để cho nữ nghệ sĩ này chỉ trích hắn bắt cá nhiều tay, còn chơi ma túy, ngủ với nam nghệ sĩ, từng vụ bê bối một không phải vừa vặn phù hợp với kỳ vọng của anh hay sao?”. Thẩm Diệu Dương đẩy kính mắt lên, trong mắt lộ ra tia sáng sâu không lường được.
Tần Phương Vĩ nhìn chằm chằm Thẩm Diệu Dương một lúc lâu, bỗng nhiên đem Thẩm Diệu Dương áp chế lên ghế sau rộng rãi, hai nam nhân thành thục thở hổn hển va chạm vào nhau.
“Em không cần nói chuyện âm dương quái khí với anh như vậy”. Tần Phương Vĩ lấy mắt kính của Thẩm Diệu Dương xuống ném qua một bên: “Làm sao, nó đã ch.ết, em đau lòng hối hận rồi?”
Hai người giằng co chặt chẽ, mùi thuốc súng cùng khí tức mập mờ giao hòa nhau.
Bỗng nhiên Thẩm Diệu Dương câu lấy gáy của Tần Phương Vĩ, khí tức cực nóng quấn quýt lẫn nhau, ánh mắt của Tần Phương Vĩ trầm xuống, nhưng rất nhanh liền vùi đầu vào cùng dây dưa với Thẩm Diệu Dương.
——-
Lục Giác vừa lên xe taxi, tài xế ngồi phía trước liền liên tiếp ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu.
“Cậu là Lục Giác?”
“Không phải”. Lục Giác cười nhạt: “Chúng tôi chỉ là nhìn giống nhau mà thôi”.
“Ồ”. Tài xế cũng không phải quá truy cứu, hắn chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, sau khi nghe trả lời là không phải, hắn cũng không tiếp tục xoắn xuýt trong vần đề này, bất quá mỗi tài xế đều có thói quen tán gẫu với khách hàng, cho nên thuận thế, tài xế liền mở đài.
“Gần đây có một minh tinh vừa ch.ết, cậu biết chưa”.
Lục Giác liếc nhìn Tần Dục ngồi ở bên cạnh, Tần Dục đối với cuộc nói chuyện của bọn họ không có hứng thú, cho nên ngoẹo cổ xem cảnh sắc không ngừng biến đổi ở bên ngoài cửa sổ.
Lục Giác ho nhẹ một tiếng: “Biết”. Hơn nữa hắn đang ngồi phía sau ông đó.
“Cậu nói mấy minh tinh này có quái không kia chứ, có tiền như vậy tự nhiên còn đòi tự sát”.
Tần Dục thu tầm mắt lại, âm trầm nhìn chằm chằm vào gáy của tài xế.
“Sao tự nhiên lại lạnh như vậy”. Tài xế lầm bầm lầu bầu nâng cao nhiệt độ bên trong xe lên.
“Anh ta không phải tự sát”. Lục Giác nhanh chóng phản bác làm Tần Dục cùng tài xế đều kinh ngạc.
Tần Dục cau mày, dùng ánh mắt dò xét đánh giá Lục Giác, hắn có chút khó tin nhìn Lục Giác bình thường tính cách mềm mại như cừu nhỏ, lại có thể bảo vệ hắn trước đánh giá của người xa lạ như vậy.
“Nói khẳng định như vậy thật giống như cậu quen người đó, ha ha, không phải trong tin tức còn nói hắn bắt cá nhiều tay, chơi ma túy hay sao? Những minh tinh này thật đúng là, chậc chậc”.
Lục Giác mơ hồ có chút nổi giận, bất quá giáo dưỡng tốt làm cho cậu không thể bộc phát được, chỉ là trầm giọng nói: “Bác tài, lo lái xe đi”. Cậu không thích người ngoài nói Tần Dục như thế.
Lúc này, Tần Dục đã bay tới ghế trước, sắc mặt ầm trầm nhìn tài xế.
Lục Giác nhịn vài giây, vẫn không có nhịn được, nhàn nhạt nói: “Có một số việc, không phải cứ người nào treo ở ngoài miệng thì đó chính là chân tướng”.
Ngữ khí của Lục Giác mặc dù rất lạnh nhạt, nhưng mà trong lời nói mơ hồ lộ ra sự kiên trì cùng nghiêm túc đến tận xương tủy, khiến cho tài xế không dám mở miệng cùng cậu tranh luận nữa, chỉ coi như mình gặp phải fan não tàn của Tần Dục.
Phẫn nộ quanh quẩn xung quanh linh hồn Tần Dục tựa hồ như bởi vì lời nói của Lục Giác mà chậm rãi tiêu tán, hắn trở lại ghế sau, nửa ngày mới không được tự nhiên nói: “Cảm ơn”.
Lục Giác theo bản năng trả về một câu: “Không cần”.
Tài xế hoảng sợ nhìn gương chiếu hậu, cái người xinh đẹp giống như minh tinh này lại đi nói chuyện với không khí, nghĩ đến người này mới vừa từ nghĩa trang ra, tài xế nhất thời cảm thấy sống lưng càng thêm lạnh lẽo, hắn đạp chân ga thật mạnh, vốn là lộ trình phải mất một tiếng đồng hồ, tài xế chỉ tốn mười phút đã đến. Đợi Lục Giác vừa xuống xe, tài xế liền nhanh chóng lái xe rời đi.
Lục Giác gãi đầu một cái: “Lúc nãy ở trên xe có phải tôi đã quá hung dữ rồi hay không, hù đến bác tài rồi”.
Tần Dục biết tài xế quả thật là bị kinh hãi, nhưng không phải là cái loại kinh hãi mà Lục Giác đang nghĩ tới.
“Với cái tính khí như cừu nhỏ của cậu, cho dù có thật sự phát hỏa dùng sừng húc người khác, cũng coi như là gãi ngứa cho người ta mà thôi, có thể hù dọa đến ai”. Tần Dục khinh thường nói.
“…” Lục Giác do dự một chút, cuối cùng cũng phổ cập kiến thức cho hắn nói: “Kỳ thực có sừng là con dê”.
“Nhà cậu ở đâu”. Sắc mặt của Tần Dục trắng bệch lộ ra quỷ khí âm trầm, nhưng hắn vô cùng tĩnh táo nói sang chuyện khác để che giấu bối rối của bản thân. Trong lòng vẫn đang suy nghĩ không trách cái tên Lục Giác này lăn lộn nhiều năm như vậy thành tích vẫn thường thường, đúng là cái đồ không biết nhìn người phải nói tiếng người, nhìn quỷ phải nói tiếng quỷ.
Nhà Lục Giác tại Bích Thủy Viên, điều này làm cho Tần Dục thật bất ngờ, thị trường Kinh Cảng tấc đất tấc vàng, giá phòng hàng năm đều đứng đầu toàn quốc. Bích Thủy Viên nằm ở trung tâm thành phố Kinh Cảng, giá cả ở nơi này dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, mà nhà của Lục Giác lại nằm ở trên tầng cao nhất, giá của hơn 200 mét vuông không phải là cái giá mà một nghệ sĩ nhỏ như Lục Giác có thể chịu được. Bất quá Tần Dục đối với cuộc sống riêng tư của Lục Giác cũng không có hứng thú, chỉ cần hắn ở thoải mái là được rồi.
Nhà của Lục Giác được trang trí vô cùng ấm áp đơn giản, khắp nơi đều lộ ra sự ấm áp, trên bàn ăn cùng kệ TV đều được đặt những chậu hoa xanh tươi, vì điều này mà căn phòng càng trở nên tươi mát hơn.
Tần Dục liếc mắt liền nhìn thấy cái sô pha lớn trong phòng khách, hắn cấp tốc bay qua, hài lòng nằm trên sô pha, thích ý chậm rãi xoay người.
“Mở ti vi”.
Lục Giác nhận lệnh, cầm điều khiển giúp Tần Dục mở TV chỉnh đến kênh giải trí, sau đó xoay người tiến vào nhà bếp.
Tần Dục hơi kinh ngạc, Lục Giác tự nhiên không cần hắn nói đã biết hắn muốn xem cái gì, hắn còn tưởng rằng, chỉ có giữa hắn và Diệu Dương mới có cái loại hiểu ngầm này mà thôi.