Chương 37: Chân tâm

“...” Rõ ràng là thời khắc ôn nhu như vậy lại bị Tần Dục vô liêm sỉ phá hỏng, bàn tay ôm Tần Dục của Lục Giác có chút luống cuống, tiếp tục cũng không được mà thu lại cũng không xong.


“Đùa em thôi”. Tần Dục cười cười, trong đôi mắt đen thẫm đều là bỡn cợt: “Anh muốn nói rõ tất cả mọi chuyện”.
Lục Giác mím môi, lúc này còn đùa giỡn, cậu chậm rãi buông tay xuống.


“Đêm đó anh bị hạ thuốc, trong đầu chỉ có dục vọng, coi em thành anh ta là bởi vì khi đó anh còn yêu anh ta”.


Sắc mặt của Lục Giác rõ ràng cứng đờ, Tần Dục bận bịu ôm eo cậu, vuốt ve an ủi: “Đó là chuyện trước kia, thế nhưng thời gian không thể quay lại, anh biết đoạn sai lầm kia đã trở thành nổi thống khổ cho em, trở thành một cái gai trong lòng em”.


“Nhưng dù cho là có bao lâu, anh đều sẽ bồi ở bên cạnh em, từ từ nhổ nó ra, có được hay không?” Tiếng nói của Tần Dục ôn nhu đến nổi có thể bấm ra nước, thanh âm thâm tình khiến lòng người rung động, hắn cúi đầu, nắm chặt bàn tay của Lục Giác như chuồn chuồn lướt nước mà hôn một cái, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Lục Giác chăm chú, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy chân thành cùng chuyên chú.


Trong tròng mắt đen thẫm chứa đầy nhu tình tựa như phản chiếu một vũ trụ đầy sao, khiến cho đầu quả tim của Lục Giác phải run rẩy.
“Được”. Thanh âm của Lục Giác tuy rằng rất nhẹ, thế nhưng lại đầy đủ kiên định.


available on google playdownload on app store


Hàng mi dài nhỏ như cánh hồ điệp chớp nhẹ một cái, khuôn mặt trắng nõn như ngọc hiện lên tầng ửng đỏ nhàn nhạt, đôi mắt ánh nước sáng ngời. Tần Dục ôm lấy cậu hôn một cái, khiến khuôn mặt của Lục Giác càng đỏ hơn, hắn hiện tại rất muồn đè Lục Giác ra làm, nhưng đáy lòng vẫn còn nghi hoặc làm cho hắn tạm thời kiềm chề dục vọng dâng trào của mình.


“Anh vẫn luôn thắc mắc, em nói vốn là muốn nỗ lực tranh thủ một chút là có ý gì?” Tần Dục bỗng nhiên hỏi.
Lục Giác giật giật đôi môi.


“Không phải anh thầm mến Thẩm, Thẩm Diệu Dương sao?” Suýt chút nữa Lục Giác lại gọi Thẩm ca, người kia có thể đối xử vô tình với Tần Dục như vậy, cậu sao còn có thể xưng hô như vậy với hắn
“???” Ai thầm mến ai?!


Lục Giác nhẹ nhàng liếc Tần Dục một cái, thận trọng dùng từ: “Tuy rằng em không thể xác định quan hệ của hai người, nhưng vẫn có thể nhìn ra anh thích Thẩm Diệu Dương, vốn em cũng không ôm hi vọng gì, nhưng từ sau xảy ra tai nạn, anh thay đổi rất nhiều, hiện tại em đã biết là vì sao”.


Đại não của Tần Dục nhanh chóng vận chuyển, hắn còn kỳ quái tại sao Lục Giác lại biết được quan hệ giữa hắn và Thẩm Diệu Dương, chuyện này chỉ có người nhà và bạn bè thân thiết của hắn mới biết, bây giờ nhìn lại, thì ra đều là do Lục Giác tự đoán?! Còn đoán hắn là loại thầm mến khổ bức vì tình?!


“Tôi không dám so với Thẩm ca”, “Anh đang đùa giỡn tôi sao?”, “Để tôi đổi phòng với Thẩm ca”.
Kỳ thực đều là Lục Giác như có như không thăm dò thái độ của Tần Dục.


“Không nghĩ tới em trông vừa trắng vừa ngốc như bánh bao nhưng bên trong lại đen như vậy”. Tần Dục cách lớp quần áo vuốt ve mang theo loại ý tứ hàm xúc nào đó, ngón tay hắn thuận theo vạt áo tiến vào, Lục Giác đỏ mặt, cơ thể hơi run rẩy, cuối cùng ngón tay của Tần Dục lướt qua eo của cậu trượt xuống bụng dưới, nhẹ nhàng ấn ấn, khiến cơ thể cậu siết chặt.


Lục Giác không trả lời xem như là chấp nhận.


“Anh tại sao lại thích em?” Lục Giác hoảng loạn vội vàng nắm lại bàn tay đang sờ loạn của Tần Dục, hơi nâng mi mắt lên, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn hắn, chuyện Tần Dục yêu cậu giống như chiếc bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu cậu, khiến cho cậu có chút chóng mặt và không thể tin.


Đôi ngươi của Tần Dục như hai viên đá đen sáng bóng, hắn mở to mắt, khóe miệng mỉm cười: “Không có lý do”.
Lục Giác trầm mặc, tốt đi, đây mới chính là phong cách của Tần Dục.


Bất quá chuyện như tình yêu cũng rất khó nói rõ được nguyên cớ, ngay cả chính cậu cũng không hiểu từ lúc nào, vì sao lại thích Tần Dục, giống như bất tri bất giác đã thích hắn như vậy.
Ngón tay của Tần Dục trượt xuống.


Lục Giác rên một tiếng, hoảng loạn đè lại: “Chờ —— chờ —— ”
“Em còn muốn hỏi cái gì?” Ngữ khí của Tần Dục có chút gấp gáp, bây giờ là hắn ghét bỏ Lục Giác phá hoại bầu không khí.


“Anh, anh làm sao lại xác định là mình yêu em”. Trong lòng Lục Giác rất bất an, luôn cảm thấy việc này rất kỳ lạ, có thể lúc này cậu bị Tần Dục sờ đến nóng cả đầu, khó có thể suy nghĩ rõ ràng được.


Tần Dục ngẫm nghĩ nửa giây, mới trầm thấp cười khẽ một tiếng, như là hồ nước bị che đậy dưới đêm trăng, vừa ái muội vừa mê hoặc, câu người đến nỗi tiểu Lục Giác phải giật giật.
“Không thích thì sao lại muốn thượng em!”


Một câu trả lời nhanh chóng gọn gàng lại vô cùng bá đạo, chấn động đến mức khiến cho Lục Giác cảm thấy bối rối.


Tần Dục không thể nhẫn nại thêm nữa, bàn tay đang che ở hạ thân Lục Giác cách lớp vải nặng nề xoa nắn, kích thích đột nhiên xuất hiện khiến Lục Giác thở nhẹ một tiếng, lỗ tai cậu đều trở nên đỏ rực, cậu ngượng ngùng cúi đầu, nhưng lại không nhịn được mà lặng lẽ nâng mắt lên liếc nhìn Tần Dục.


Lục Giác càng ôn nhuyễn như vậy, Tần Dục càng muốn cậu, vì vậy Tần Dục cúi xuống hôn lên cánh môi màu hồng nhạt của cậu, ngón tay tại địa phương kia càng thêm dùng sức.


“Mẫn cảm như thế”. Tần Dục khẽ cười một tiếng, hắn ác ý cọ mạnh một cái, đổi lại là sự run rẩy càng rõ ràng hơn và tiếng rên rỉ nhỏ vụn của cậu, con ngươi của Tần Dục tối sầm lại, bỗng nhiên hắn đem Lục Giác đặt xuống chiếc giường mềm mại.


Trong căn phòng tối đen, ngón tay trắng nõn bấu lên tấm lưng màu mật ong, theo từng đợt lay động mà để lại những vết hồng thật dài, thân thể hai người kết hợp chặt chẽ, giống như sự giao hòa giữa lớp bơ màu trắng và lớp mật ong màu vàng, vừa ngọt ngào lại vừa tràn đầy hơi thở ȶìиɦ ɖu͙ƈ.


Tần Dục mơ hồ nghe thấy tiếng sóng biển rầm rì, nhưng càng nghe rõ tiếng va chạm mãnh liệt giữa hai cơ thể và tiếng khóc nức nở đứt quãng của Lục Giác.
—–
Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào trên ban công, hai chú chim nhỏ bướng bỉnh dùng mỏ không ngừng mổ vào cửa sổ sát đất.


Tần Dục híp mắt lại, nhìn ánh mặt trời bị rèm cửa ngăn cản mà trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, sức nặng ở trên khuỷa tay khiến hắn cảm thấy đặc biệt chân thật và thỏa mãn, cái đầu xù trước mắt hơi giật giật, hắn hôn lên tóc của Lục Giác một cái, ở trên đó đã lây nhiễm hơi thở của hắn.


“Tần Dục”.
Giọng nói nỉ non nhẹ nhàng khiến Tần Dục cười cười.
“Tỉnh rồi?”
Tần Dục nhìn về phía Lục Giác, phát hiện cậu chỉ là đang nói mê, khiến hắn nhất thời có chút dở khóc dở cười, sau đó hắn tựa lên trán của Lục Giác, cũng nhắm mắt lại.


Không biết qua bao lâu, Tần Dục nhận thấy cái tay đang khoát trên eo mình hơi giật giật, sau đó còn nhẹ nhàng sờ sờ ấn ấn.
Tần Dục cấp tốc nắm lấy cái tay không thành thật kia lại.
“Xem ra tối qua anh không cho em ăn no, nên sáng nay em mới có tinh thần như vậy”.


Lời nói thô tục của Tần Dục khiến cho Lục Giác đỏ như bị luộc chín, đặc biệt là khi nhớ tới sự điên cuồng của đêm qua, không giống như lần đầu chỉ thuần túy là phát tiết, lần này Tần Dục làm cho Lục Giác cảm thấy rất thoải mái, thoải mái đến nỗi chỉ dựa vào mặt sau là cậu đã có thể bắn, một lần lại một lần, Tần Dục lại tiến công như không biết mệt mỏi, mãi đến khi Lục Giác khóc khàn cả giọng cầu hắn buông tha cho mình, hắn mới ngừng lại.


Lục Giác muốn thu tay về, nhưng lại bị Tần Dục tóm chặt không buông.
Lục Giác khàn giọng nói: “Em chỉ là muốn xác định có phải là mơ hay không?!”


Tần Dục trầm mặc nửa ngày, hắn nắm chặt bàn tay của cậu đặt ở trên ngực mình, cảm thụ nhịp đập mạnh mẽ kia, tựa hồ khiến cho Lục Giác cảm thấy an tâm hơn.
Tần Dục nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”


“Vừa mới bắt đầu thì đau, nhưng lúc sau thì rất, rất...” Lục Giác ấp úng, cảm thấy thật xấu hổ, đến nửa ngày vẫn không tìm ra từ nào thích hợp hơn, chỉ có thể đường hoàng nói: “Thoải mái”.


Tần Dục ngẩn người, cười lớn nói: “Anh là hỏi mặt sau của em bây giờ có đau không? Tối qua sau khi em ngất đi anh có giúp em thoa thuốc”.
Lục Giác bối rối, nhìn Tần Dục nửa giây, cả người lập tức đỏ như tôm luộc, ảo não kêu một tiếng, sau đó kéo chăn trùm kín mình .


“Em trốn cái gì, có gì phải xấu hổ”. Tần Dục kéo chăn xuống, đem Lục Giác đặt ở dưới thân, đùa dai mà đỉnh đỉnh vào người Lục Giác: “Anh và nó cũng rất thoải mái”.
Lục Giác ô ô không nói lời nào, đại khái là cảm thấy mất sạch hết mặt mũi rồi.


Nghĩ đến tối hôm qua chắc là Lục Giác đã mệt muốn ch.ết, Tần Dục cũng không đùa cậu nữa, hắn xoa mặt cậu, nói: “Em có đói bụng không?”
“Đói”. Lục Giác yểu xiều nói: “Mệt”.


Tần Dục không nhịn được cười: “Em phải rèn luyện thân thể, tăng cường thêm thể lực mình một chút”.
Lục Giác rất ai oán, rõ ràng là thể lực của anh quá kinh khủng thì có.


Tần Dục nhìn Lục Giác chậm rãi chui ra khỏi chăn, lộ ra thân thể tràn dầy dấu vết hoan ái, hắn tới gần, từ phía sau ôm lấy Lục Giác, đôi môi ấm áp bao trùm lấy dấu hôn sau gáy cậu, nhẹ nhàng cắn cắn.
“Thật sự không muốn”. Lục Giác có chút sợ sệt.
“Ngoan, chỉ hôn một cái”.


Đôi môi dán nhẹ vào tai từ từ dời lên phía trước, cuối cùng hạ xuống đôi môi sưng đỏ do bị chà đạp cả đêm của ai đó.


Lục Giác oan ức mà khó khăn ngồi tựa vào ghế mềm, trước mặt là tô cháo nấm hương nóng hổi, hiếm khi Tần Dục nhẹ giọng dỗ dành ai đó, không còn cách nào khác, mới vừa nãy hắn lại đè Lục Giác làm một lần, mặc dù không có đi vào, thế nhưng cũng dằn vặt Lục Giác quá chừng, nhìn hai bên đùi trong vừa hồng vừa nóng của Lục Giác thì biết.


“Sau này em không bao giờ tin cái gì mà chỉ một lần chỉ hôn một cái của anh nữa”. Lục Giác có chút tức giận nói.
“Anh chỉ dùng đùi của em kẹp một lần thôi mà, anh rất săn sóc cho mặt sau của em nha”. Tần Dục vô liêm sỉ nói.
Lục Giác trừng Tần Dục một cái.


Tần Dục tà khí cười cười: “Em có biết mỗi lần em trừng anh trông rất câu người hay không?!”
Lục Giác cảnh giác thối lui.
Tần Dục buồn cười xoa xoa đầu cậu: “Ngày sau còn dài, nhất thời không vội”.


Hiểu rõ Tần Dục đang nói cái gì, Lục Giác vội vã vùi đầu húp cháo, bụng cậu đói đến xẹp cả rồi, nghe những lời Tần Dục nói, tuy rằng có chút xấu hổ nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy rất ngọt.


Tần Dục nhìn Lục Giác thỉnh thoảng khó chịu mà xê dịch cơ thể, cái miệng nhỏ thì sưng đỏ cả lên, hiếm khi phát thiện tâm mà suy nghĩ, sau này mình vẫn nên tiết chế một chút.


Sau khi ăn xong, Tần Dục liền đỡ Lục Giác bước chân run rẩy đi đến ban công, hai người nằm ở trên ghế dựa mềm mại thư thái mà phơi nắng, nghe tiếng sóng biển, tự tại nhàn nhã như đang ở chốn thế ngoại đào nguyên.


Tần Dục ôm Lục Giác, nói là để cậu không phải đau thắt lưng, nhưng thực ra là đang sỗ sàng ăn đậu hũ của người ta, hiện tại trong lòng hắn cảm thấy vô cùng khoan khoái, bắt đầu tính sổ: “Lục Giác”.


Lục Giác nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại tựa vào lồng ngực của Tần Dục, yên tĩnh ngoan ngoãn như một chú mèo con hưởng thụ ánh mặt trời trong ngày đông.
“Hả?”
“Tối hôm qua em nói anh bắt cá hai tay, thì ra em vẫn nghĩ anh như vậy?” Tần Dục nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Giác một cái.


“Em chỉ là nhất thời thương tâm, không biết lựa lời mà nói”. Lục Giác bị đau mở mắt ra, sốt sắng mà nằm nhoài trên người Tần Dục: “Anh không nên tức giận, em biết anh không phải là người như vậy”.
Đương nhiên Tần Dục hiểu rõ, bất quá hắn vẫn thích bắt nạt Lục Giác.


“Anh không tức giận, có điều không thể không trừng phạt”.
Lục Giác hồ nghi nhìn Tần Dục.
Tần Dục xoa xoa đầu cậu: “Chờ em khỏe lại, hãy dùng tư thế này chủ động hầu hạ anh đi”.


“...” Lục Giác trầm mặc nửa ngày, mới rũ người, đầu chôn ở vai Tần Dục giống như xấu hổ mà cọ cọ.
Tần Dục cho là cậu sẽ lớn tiếng mắng mình lưu manh, kết qua lại nghe thấy tiếng trả lời thật nhỏ ở bên tai—— Tốt.
Một khắc kia, trái tim của hắn cảm thấy vừa mềm vừa ngọt, như kem bị hòa tan.


Gió biển thư thích vỗ vào mặt, bàn tay đang massage nguyên bản chỉ mang theo ý đùa giỡn dần trở nên nghiêm túc, Lục Giác thoải mái liền cảm thấy buồn ngủ, lúc cậu đang mơ mơ màng màng muốn ngủ, thì bị tếng chuông cửa đánh thức.






Truyện liên quan