Chương 10: Chương 10:

Không biết Nhan Thư Dĩnh ở trước mặt Hoàng thượng nói gì đó, lửa giận của người thiếu niên đế vương trong việc công chúa rơi xuống nước đột nhiên biến mất. Trong triều mọi thứ đều khôi phục bình thường, Kim Thiền Tự lại có chút biến hóa.
 


Đầu tiên Hoàng Thượng phái một đội thị vệ đóng quân bên ngoài Kim Thiền Tự. Mang danh tốt đẹp rằng bảo vệ công chúa, theo sau lại phái không ít nữ sử bà tử tới chỗ Trưởng công chúa. Tuy nhiên dựa theo tính cách của Trưởng công chúa, đám người này hơn phân nửa là bị tống cổ, bán lấy tiền.
 


Trong Kim Thiền Tự.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 


Lý Tĩnh Gia vẫn mặc một bộ y phục mỏng, tóc đen dày khoác ở sau người, không trang điểm. Theo mỗi bước chân của nàng, sợi tóc sẽ đi theo nhẹ nhàng chậm chập lắc lư, làm tinh thần người ta nhộn nhạo.
 


Trên tay nàng treo một chuỗi Phật châu xanh biếc, sấn đến da thịt càng thêm trắng nõn như tuyết. Nhóm tiểu hòa thượng muốn nhìn nhưng lại không dám ngẩng đầu, đây không phải là hạt châu của Dung Thanh đại sư sao?
 


Sau núi, một nam nhân cả người quạnh quẽ ngồi trên tảng đá, Lý Tĩnh Gia lắc mông đi đến bên cạnh y. Sau khi ngồi xuống, đá một đôi giày vào trong nước, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
 


available on google playdownload on app store


Sau núi là nơi ở của Dung Thanh, tự nhiên sẽ không có người tới quấy nhiễu. Lý Tĩnh Gia là kẻ đến xâm nhập, đã nhiều ngày tới nay, trong lúc Dung Thanh đang khoanh chân ngồi thiền liên tục xuất hiện.
 
Nữ nhân còn cố tình không an phận, không phải động tay động chân mà là dùng mồm mép.
 


“Dung Thanh đại sư định lực thật tốt…”
 
Lý Tĩnh Gia dán tới trên người Dung Thanh, tóc dài xõa ở hắn cổ, gió nhẹ khẽ vuốt, một trận ngứa thẳng vào da. Mí mắt nam nhân nhẹ nhàng nhúc nhích, trong giây lát đã khôi phục bình thường.
 


Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.


Đối mặt với Dung Thanh lạnh lùng, bình tĩnh, Lý Tĩnh Gia không nhụt chí chút nào, trực tiếp leo lên hai vai hắn. một bàn tay từ áo cà sa một bên đi vào, bắt đầu xoa trên nam nhân ngực hai ba lần, cọ xát ở trên nơi ngực cao của y, nhẹ nhàng thổi một hơi sau, mới vừa rồi tiếp tục mở miệng.
 


“Trên người Dung Thanh đại sư thật lạnh, Tĩnh Gia mấy ngày gần đây phiền lòng khó chịu, đại sư giúp Tĩnh Gia chườm đá đi”.
 


Nam nhân còn đang Phật lễ bỗng chốc mở mắt, bắt lấy cái tay đang làm loạn của nữ tử kia: “Nếu lòng yên tĩnh, tự sẽ không bực bội, công chúa tĩnh tâm ngồi thiền, sẽ có thể giảm bớt.”
 


Lý Tĩnh Gia sức lực không lớn bằng Dung Thanh, bàn tay không thoát ra được. Đột nhiên nàng điều khiển ngón tay, gãi gãi trong lòng bàn tay nam nhân, sau đó dán tới phía trên gương mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.
 
“Thật ra Tĩnh Gia còn có khác biện pháp…”
 


Lời này vừa nói ra, Dung Thanh trực tiếp đứng dậy, Lý Tĩnh Gia bị này hành động làm cho sửng sốt. Khi đối phương muốn rời đi, nàng cất tiếng ủy khuất nói: “Dung Thanh đại sư thật tàn nhẫn, giày của Tĩnh Gia rớt vào trong nước, nếu cứ trở về như thế này, thanh danh của nữ nhi gia không còn là chuyện nhỏ, nếu như làm chân bị thương, Tĩnh Gia sẽ khóc.”


 
Nói lời này khi, đôi tay nữ nhân chống lên khối đá kỳ quái phía sau, một đôi chân nhỏ trong suốt còn ở không ngừng run rẩy, dưới ánh mặt trời thấy cực kỳ rõ.
 
Có ai sẽ cự tuyệt một đôi chân ngọc nhỏ nhắn thế này?
 


Quả nhiên, hình bóng nam nhân hơi dừng lại, xoay người trong ánh mắt hiện lên vẻ đương nhiên của Lý Tĩnh Gia, sau đó đi vòng qua bế nữ nhân lên.
 
Lý Tĩnh Gia vô cùng tự nhiên ôm cổ y, khi y đi lên thì ngửi một hơi thật sâu trên cổ y: “Thơm quá”.
 


Nhìn hầu kết của Dung Thanh hơi động, nàng nổi ý xấu vươn người ɭϊếʍƈ một cái. Thân thể nam nhân rõ ràng cứng đờ, đôi tay đang ôm Lý Tĩnh Gia lập tức buông ra, nhưng nữ nhân chặt chẽ ôm cổ y, hờn dỗi nói: “Tĩnh Gia sắp ngã xuống rồi!”
 
Lại yên lặng một hồi lâu.
 


Lý Tĩnh Gia khẽ cười một tiếng, mang sự gian xảo của đám tiểu thư.
 
Động tác Dung Thanh cuối cùng trở lại bình thường, nhưng Lý Tĩnh Gia còn đang cười không ngừng: “Hầu kết của đại sư không có mùi lư hương…”
 


Trên đường trở về tăng phòng cũng không thuận lợi. Trong chốc lát, Lý Tĩnh Gia oán giận Dung Thanh ôm nàng quá chặt, khiến da thịt nàng phát đau, sau một hồi lại oán giận y ôm quá lỏng, nàng sắp trượt xuống dưới.
 
Còn không ngừng cọ qua cọ trên người hắn, giống như một con mèo con động dục.
 


Sau khi trở lại tăng phòng, Dung Thanh trực tiếp đặt nữ nhân trên giường, muốn xoay người rời đi không chút do dự. Nhưng đột nhiên  Lý Tĩnh Gia duỗi chân dài, kéo y quay lại.
 


Dường như nữ nhân còn không hài lòng, cuối cùng trực tiếp để lộ đùi trắng nõn tính tế giữa không trung quấn quanh trên eo Dung Thanh, híp mắt quan sát phản ứng của y.
 


Biểu cảm trên khuôn mặt nam nhân không thay đổi bên, tai lại hơi phiếm hồng, y cứ nhìn chằm chằm Lý Tĩnh Gia như vậy, dường như tất cả hành động của nàng đều không liên quan đến y.
 


Lý Tĩnh Gia đứng dậy, một tay nắm lấy cổ áo y, liền thân thể của mình về phía sau nghiêng về phía trước, không đợi Dung Thanh duỗi tay ngăn cách, nữ nhân đã dán lên người y.
 
Y vốn tưởng rằng Lý Tĩnh Gia sẽ một vừa hai phải, nhưng ai biết……
 
Nàng lại to gan như thế.
 


“Trưởng công chúa…”
 
Nam nhân lạnh mặt, mở miệng, vừa hô tên một tiếng, trên cánh môi mỏng đột nhiên bị dán lên một vật nóng bỏng mềm mại. Vật mềm mại kia nhẹ nhàng nâng lên, lại thong thả rơi xuống, bên tai truyền đến âm thanh kiều mị của nữ nhân kia.
 


“Dung Thanh đại sư không tin, Tĩnh Gia liền chứng minh cho đại sư xem, nhìn xem ta có thật sự khô nóng không nóng hay không……”
 


Vừa nói, kia cánh môi lại hạ xuống lần nữa. Va chạm nhẹ nhàng vào dường như đã thỏa mãn không được dục vọng của nữ nhân, nàng bắt đầu ɭϊếʍƈ ʍút̼ qua lại, thuận tiện dùng đầu lưỡi phác họa ra hình dạng cánh môi. Trong phòng yên tĩnh truyền đến một trận thanh âm ái muội, nếu để người khác nghe thấy, chắc chắn sẽ mặt đỏ tim đập.


 
Dung Thanh muốn đứng dậy rời đi, nhưng thân thể giống như cứng đờ, dù cố gắng thế nào cũng không thể nhúc nhích. Vốn dĩ não bừng tỉnh một lát, y nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bắt đầu niệm chú thanh tâm trong lòng.
 


Nhưng cái lưỡi đinh hương kia không ngừng làm yêu, ɭϊếʍƈ xong cánh môi, lại trực tiếp nương theo khí lạnh được hít vào luồn vào trong khoang miệng. Vật mềm mại cạy đầu lưỡi Dung Thanh ra, bắt đầu ở trong miệng y khẽ chậm rãi ɭϊếʍƈ quét.
 


Tay nhỏ mềm mại không xương cũng bắt đầu không an phận. Chỉ nghe một tiếng “Xoạch”, hai viên ngọc trên áo cà sa màu đen bị túm đứt, giống như hai người/
 
“Dung Thanh đại sư, mùi hương trên người ngươi thật là làm Tĩnh Gia tự mình trầm luân, ngươi nói, đây là ai sai?”
 


Tay nàng chậm rãi rơi xuống phía dưới, ở cảm nhận được cự căn của nam nhân đã nâng lên, nhẹ nhàng cười hai tiếng.
 
Một lần lại một lần niệm xong chú thanh tâm, Dung Thanh mở cặp, con ngươi bình tĩnh như nước, khi nhìn thấy hai má của Lý Tĩnh Gia trương ửng đỏ lại hoảng sợ lần nữa.
 


Sự ngẩn ngơ trong nháy mắt bị nữ nhân nhìn thấy rõ ràng. Nàng đột nhiên buông hai chân ra, khẽ cắn một miếng trên cánh môi nam nhân, đôi tay hơi căng: “Ta không quấy rầy đại sư lễ Phật nữa.”
 






Truyện liên quan