Chương 24
Sáng sớm.
Trên chiếc giường lớn tao nhã cao quý là một mảnh lộn xộn. Dưới đuôi giường tùy tiện vứt vài bộ quần áo, áo cà sa màu đen quấn lấy lấy áo choàng đỏ, sinh ra một vẻ đẹp lạ lùng và đầy sống động.
Giữa hai cánh tay cứng cáp, có một cánh tay trắng nõn như củ sen, được tô điểm thêm mấy vết đỏ. Chỉ cần nhìn qua cũng có thể biết được, hai người đang hòa vào nhau có bao nhiêu ái muội
Mí mắt nàng khẽ động, bị dị vật ở dưới thân đánh thức, lỗ nhỏ bị cự vật thô ráp và cứng rắn làm cho căng trướng ra. Chỉ cần khẽ nhúc nhích thì cự vật sẽ lại trướng hơn nữa .
Lý Tĩnh Gia lờ mờ mở mắt ra, sau lưng trong lồng ngực nóng rực, da thịt trắng hồng. Nàng muốn tránh xa y một chút, lại muốn đẩy gậy thịt ra ngoài.
Hết lần này đến lần khác cổ tay của Dung Thanh khóa chặt trên người nàng như dây xích sắt, cho dù có giãy dụa thế nào cũng không thấy có chút nới lỏng. Cự vật trong cơ thể nàng vẫn còn ấm, tựa như vẫn còn có thể dâng trào.
Nàng nhẹ thở ra, đè nén sự khô khốc trong lồng ngực, hai mắt vô thần nhìn lên đầu giường, trong đầu nhớ đến một câu cuối cùng Dung Thanh nói tối hôm qua.
Sinh mấy đứa con vậy?
Nếu nàng có thể thoát khỏi cái lồng giam, nàng có thể sẽ sinh một đứa con gái.
Nếu không thể cho nàng phú quý ngập trời, thì hãy cho nàng cả đời tự do.
Nếu có thể nhìn thấy non sông gấm vóc Lý Tống, Bắc Cương đại mạc sương khói, còn có… Cảnh sắc ngoại quốc phong tình khác lạ. Nếu được vậy thì không còn gì tốt hơn.
Nếu nàng không thể thoát khỏi lồng giam ...
Thì còn nói gì đến chuyện sinh con chứ?
Nhưng tất cả những điều này có liên quan gì đến Dung Thanh?
"Meo meo " Một tiếng kêu của mèo con vang lên khiến nàng thoát khỏi suy nghĩ. Nàng liếc mắt nhìn lên, mèo nhỏ trắng như tuyết không biết đã ngồi xổm ở cuối giường mở mắt to nhìn nàng từ khi nào .
Lý Tĩnh Gia suýt nữa quên mất trong phòng còn có một con mèo.
Hôm qua chưa cho nó ăn cơm, chắc là nó đang đói.
Bàn tay to lớn của Dung Thanh vẫn đang quấn lấy eo nàng, nàng không còn cách nào khác đành vươn bàn tay ngọc ngà hướng về mèo con: "Lại đây."
Con mèo con dường như hiểu tiếng người, nhấc đôi chân ngắn nhỏ của mình chui vào trong lồng ngực Lý Tĩnh Gia. Lúc này nàng vẫn còn đang trần truồng, bị lông tơ mịn nhỏ gây ngứa. Lỗ nhỏ kẹp gậy thịt bắt đầu không khống chế được mà co rút.
Nàng đỏ mặt ngay lập tức, trong lòng tự mắng mình là đồ vô dụng. Sau khi cố gắng bình tĩnh lại, nàng bắt đầu nghiêm túc trêu chọc mèo con: "Từ nay gọi ngươi là A Ly, được không?"
Mèo con kêu meo meo như thể đồng ý.
Lý Tịnh Gia nở một nụ cười. Một đôi bàn tay to lớn đột nhiên nắm lấy bộ ngực mềm mại của nàng, ngón tay có vết chai mỏng vẽ những vòng tròn trên quầng vú, một bên ra sức xoa nắn như nhào bột.
Gậy thịt cắm ở miệng lỗ nhỏ từ từ mạnh mẽ đâm vào thịt non, thân gậy thô ráp tức giận giống như chống đỡ cực hạn dính chặt với lỗ nhỏ. Lỗ nhỏ điên cuồng mấp máy phun ra một dòng lớn ɖâʍ dịch.
“Dung Thanh!” Nàng khẽ kêu lên một tiếng, cố gắng ngăn chặn hành động của y.
A Ly vẫn còn đang trong lòng nàng!
Thế nhưng Dung Thanh chỉ khẽ "Ừ" một tiếng, lại tiếp tục thẳng lưng tiến thẳng. Lỗ nhỏ tươi mới, vừa chặt chẽ lại mượt mà, nhẹ nhàng đưa vào vài cái, vách thịt trở nên vô cùng mềm mại, mép thịt liên tục mấp máy, suýt chút nữa muốn y phá nó.
Nàng nắm lấy cánh tay của y đẩy nó ra, nhưng ngược lại bị y nắm lấy ngón tay của nàng đan mười ngón tay vào nhau.
Chẳng mấy chốc đã chảy ra một tiếng nước nhớp nháp. Mỗi khi gậy thịt rút ra đều chảy ra một ít chất lỏng trong suốt. Lý Tĩnh Gia cắn chặt môi, cố gắng bình tĩnh lại.
Nhưng một cánh tay khác của Dung Thanh đã khẽ vuốt nhẹ trên môi nàng. Ngón tay cẩn thận tỉ mỉ vẻ bên ngoài viền môi của nàng khiến nàng vô cùng ngứa ngáy đến mức không kìm được mở môi đỏ mọng né tránh. Đúng lúc này y đụng vào nơi mẫn cảm của đầu vách thịt, nàng lắp bắp kêu lên một tiếng.
Gậy thịt trong cơ thể giống như bị kích thích, trong chốc lát lại trướng lên một chút, Lý Cảnh Gia bị giày vò đến mất trí, trực tiếp tìm cách đẩy lên cao trào.
Nàng quay lưng về phía nam nhân nên không thể nhìn thấy biểu cảm của y. Nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả vào cổ và bả vai nàng.
Mèo con không biết đã nhảy xuống giường lúc nào, cự vật bên trong hoa lỗ đang siết chặt ɭϊếʍƈ ʍút̼ cũng từ từ rút ra.
Lý Tĩnh Gia bị ấn bả vai thay đổi tư thế, y bóp cổ chân nàng, dụ dỗ nàng ôm vào hông y. Nước chảy ra khiến gậy thịt trơn bóng cọ hai lần vào khe lỗ rồi lần nữa đẩy vào.
Chiếc đệm bông bắt đầu lắc lư lên xuống, tiếng rên rỉ bị kìm nén của nàng chợt phát ra thành tiếng. Không biết làm sao Dung Thanh không nói một lời, động tác dưới thân linh động khiến Lý Tĩnh Gia phải phun nước hai, ba lần mới lên tiếng rên rỉ.
Trưởng công chúa thanh cao lần này hoàn toàn tức giận, cả người nàng yếu ớt vùi đầu vào trong gối. Dung Thanh vừa dỗ dành, vừa dùng ngón tay của mình móc hết tinh dịch ra khỏi cơ thể nàng.
Môi thịt sưng đỏ không ngừng chảy ra chất lỏng đặc sệt màu trắng khiến y đỏ mặt. Y dùng khăn lau sạch sẽ những nước dính nhầy ở lỗ nhỏ của nàng nhưng Lý Tĩnh Gia cũng không chịu nhìn y một cái.
Dung Thanh biết như vậy có hơi quá đáng, y vươn bàn tay to lớn, kéo nàng ra khỏi chăn, cẩn thận mặc quần áo vào cho nàng. Cuối cùng y mới cắn nhẹ lên môi của nàng: “Là Tĩnh Gia quá quyến rũ.”