Chương 49
khi mặt trời lặn, Lý Tĩnh Gia đã sớm bước vào tăng phòng, thuận tay khóa cửa phòng lại.
Nữ nhân an tĩnh tựa vào trên giường đọc sách, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, lông mi nàng khẽ nhúc nhích, xoay người, quay đầu hướng vào bên trong.
“Đại sư, công chúa đã ngủ rồi.” Giọng nói của A Noãn truyền đến, Lý Tĩnh Gia cảm thấy nam nhân dừng lại vài giây, sau đó trực tiếp vươn tay đẩy cửa. Sau khi phát hiện cửa khóa trái, mới nhàn nhạt lên tiếng: “Ngủ thì ngủ thôi.”
Nghe được lời này, Lý Tĩnh Gia lập đứng dậy, khuôn mặt mang theo sự giận dữ.
Thì ra nam nhân này chỉ biết dây dưa trên giường!
Thôi, thôi!
Nàng duỗi tay ném sách ra ngoài, một tiếng “Đông” truyền tới, nàng kéo chăn che chính mình lại.
Tuy nhiên, sau khi nghe thấy âm thanh đại sư không quan tâm hơn thua, vẻ mặt bình tĩnh lại, đứng tại chỗ cũ.
Rốt cuộc Lý Tĩnh Gia không cho Dung Thanh đi vào. Sắc trời mờ mịt, trước cửa tăng phòng xuất hiện một hình bóng xinh đẹp, hình bóng đó theo con đường quen thuộc tìm được cửa tự, một mình rời đi.
Hôm nay là ngày Trầm Dữ Chi xuất chinh, vì để không quấy rầy bá tánh nên trời vừa hửng sáng quân lính đã rời thành.
Lý Tĩnh Gia lặng lẽ đứng ở cổng thành, áo choàng mong manh bay mạnh trong gió, đôi mắt vừa bình tĩnh vừa phức tạp.
Lần này xuất chinh, nhất định nguy hiểm vô cùng. Nhưng Trầm Dữ Chi đã quyết định, nàng không thể cản được.
Nàng nghĩ rằng đối phương sẽ rời đi sau khi biết được tất cả sự thật…
Nhưng tình thế phát triển không phải lúc nào cũng có thể tùy tiện dự đoán được.
Nàng đã nợ quá nhiều, không biết trả lại thế nào cho Trầm Dữ Chi.
Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân đều đặn, Lý Tĩnh Gia thần sắc cứng lại, chỉ thấy thiên quân vạn mã, quân lính mặc giáp bạc, mỗi bước đi đều là bụi đất.
Đập vào mắt đó là sự áp bức, sáng chói không thể nào mở mắt nổi.
Cách quá xa nàng không thể nhìn thấy cảm hiện của Trầm Dữ Chi trên con ngựa cao lớn, nhưng nàng biết chàng ta có đôi mắt sáng và vẻ mặt kiên định.
Nàng nghiêng người trốn tránh, không muốn bị người phát hiện quân đội đến càng lúc càng gần, đi qua cổng thành vang lên tiếng động vang dội.
Khi hình người trên con ngựa thu nhỏ lại thành một đoàn nhỏ, nàng bước chậm về phía trước
Trầm Dữ Chi dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại, lọt vào tầm mắt là một bóng dáng nhỏ bé như đang bay đi theo gió.
Trong lòng nam nhân ngừng lại một chút, trái tim căng thẳng có một viên đạn phá vỡ.
Dưới ánh mắt quan sát của mọi người, chàng ta trực tiếp ghìm ngựa quay lại, phi ngựa nhanh về phái cổng thành.
Xoay người, xuống ngựa, chạy lên cổng thành, tất cả chỉ trong một động tác.
Khi Lý Tĩnh Gia bị ôm vào trong vòng tay lạnh lẽo, nàng mới tỉnh táo lại.
“Tĩnh Gia.” Trầm Dữ Chi ngửi được mùi thơm lạnh nhạt trên người của nữ nhân, ngầm chịu đựng kiềm chế nói ra hai chữ.
Lý Tĩnh Gia khẽ mím môi đỏ mọng, trầm mặc một hồi liền đẩy người ra.
Hai mắt đối diện nhau, lòng nàng yên tĩnh như nước.
“Bình an trở về.”
Môi đỏ khẽ mấp máy, thốt ra nhẹ nhàng bốn chữ.
Nàng còn có thể nói gì đây?
Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, để có thể làm được bốn chữ này là điều không hề dễ dàng.
Cổ họng Trầm Dữ Chi khẽ nhúc nhích, hàng nghìn câu muốn nói đều bị nghẹn lại, cuối cùng chàng ta lại ôm chặt nàng vào trong ngực, bình tĩnh nói: “Chờ ta.”
Bóng dáng cao lớn xoay người rời đi, sợ rằng nếu ở lại thêm chút nữa tâm trí sẽ bị chiếm đoạt.
Quân đội di chuyển lần nữa, đuôi dài của đội quân rốt cuộc cũng biến mất. Lý Tĩnh Gia hít một hơi thật sâu, nhưng lại bị sự lạnh lẽo chặn lại, trong ngực nổi lên một hồi chua xót.
Nhìn chằm chằm bên ngoài một hồi lâu, cuối cùng hồng y nữ nhân cũng nhấc chân, biến mất khỏi tòa thành.
Trời còn sớm, trên phố chỉ có hai ba dân chúng, nàng không biết phải đi đâu.
Hoàng cung?
Phủ công chúa?
Hay…
Kim Thiền Tự?
Lồng ngực nổi lên một sự khó chịu, một ý tưởng điên cuồng nảy ra - Nàng muốn cùng Trầm Dữ Chi xuất chinh.
Dù sao cũng ch.ết ở Bắc địa, cũng tốt hơn so với tình hình hiện tại.
Lý Tĩnh Gia đột ngột quay người lại, ý nghĩ vừa xuất hiện khiến nàng nhấc chân đi, nhưng lại bị một lực từ phía sau túm lại, lập tức bay lên không trung rơi vào cái ôm ấm áp.
Nàng không cần ngẩng đầu, chỉ cần ngửi hơi thở quen thuộc đã biết đó là ai.
Chỉ thấy đôi môi mỏng của Dung Thanh mím chặt, cằm rõ ràng, quanh người tản ra sương mù khí lạnh. Y không cúi đầu, mắt nhìn về phía trước, bước đi vững vàng.
Nhưng Lý Tĩnh Gia thấy được một chút tức giận trong y.
“Đại sư sức lực thật tốt, mới sáng sớm đã ra khỏi chùa là để tới đây bắt người sao?”
Nhớ lại sự việc hôm qua, nàng giận sôi máu, giãy dụa nhưng vô ích, giọng vừa yêu kiều vừa lạnh lùng nói.
Nam nhân vẫn im lặng, đi vào một con hẻm nhỏ, trực tiếp ném nữ nhân trong tay vào xe ngựa.
Lý Tĩnh Gia khẽ kêu một tiếng, chống tay ngồi lên đệm trên xe ngựa, xoa nhẹ cánh tay mềm mại của nàng: “Dung Thanh, có phải ngươi bị điên không?”
Hình bóng cao lớn tiến vào, che kín hết ánh sáng ở nơi rèm xe, cằm bị bàn tay to nắm, bên tai truyền đến âm thanh tức giận của nam nhân: “Công chúa chỉ biết nói mỗi câu này thôi sao?”
Sắc mặt yêu kiều mềm mại đệ nhất thiên hạ đỏ lên, vươn tay đẩy người ra. Tuy nhiên một bàn tay to khác bắt lấy hai cổ tay của nàng, cường thế giữ phía trên vách tường xe.
“Dung Thanh!”
Lý Tĩnh Gia kêu lên một tiếng, nhưng bàn tay nắm cằm nàng dùng sức hơn một chút, trực tiếp đến gần dán sát lại.
Răng y cắn đôi môi đỏ mọng, gặm cắn cọ xát, một chút sưng đau tan ra từng lớp, đầu lưỡi dùng sức mở ra khe hở, móc lấy gốc lưỡi ɭϊếʍƈ ʍút̼.
Hơi thở dồn dập phả vào mặt, nước miếng bên trong bị nam nhân hút lấy. Lý Tĩnh Gia muốn thở dốc, nhưng đối phương căn bản không buông tha cho nàng. Toàn bộ đầu lưỡi ngứa ngáy sưng tấy, sắc mặt cũng ửng hồng vì thiếu dưỡng khí, đại não trống rỗng, thân thể mềm nhũn để Dung Thanh tùy ý lấy đi hơi thở cuối cùng.