Chương 57: Chương 57:
Sự nhàn rỗi bị lén trộm mất cũng được trả lại.
Tại cửa Kim Thiền Tự, chiếc xe chầm chậm dừng lại, Dung Thanh từ bên trong bước ra, xoay người nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại, thanh tú, nâng nữ nhân phong tình như nước ra ngoài.
Hai người sóng vai nhau tiến vào trong chùa, hai ba tiểu hòa thượng đi ngang qua, hành lễ với hai người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trụ trì lại nắm tay Trưởng công chúa…
Người xuất gia vốn không nên để chuyện trần tục quấy nhiễu. Nhưng cảnh tượng này, quả thực làm người ta sợ hãi.
Dung Thanh khẽ gật đầu, thầm nghĩ dùng sức nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé kia, lập tức đi về hướng tăng phòng.
Lý Tĩnh Gia hơi nhướng mày, như thể cố ý, dán toàn bộ thân thể mình lên.
“Mẫu hậu, chúng ta còn phải chờ bao lâu nữa?” Giọng trẻ con non nớt vang lên cách đó không xa, chăm chú nhìn lên. Trầm Khinh Chi nắm tay một đứa nhỏ khoảng hai, ba tuổi, đang đứng ở cửa trước Phật đường.
Đứa nhỏ kia chính là Thái tử, đứa nhỏ của Lý Ngang Câu và Trầm Khinh Chi.
Một nam nhân đứng ở một bên khác của Thái Tử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Là Nhan Thư Dĩnh.
Trầm Khinh Chi thoáng nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy hai người phía xa xa, khuôn mặt yếu đuối ngẩn người một lát, ánh mắt dừng ở nơi hai tay đang đan vào nhau.
Nhan Thư Dĩnh cũng thế, trong ánh mắt dường như còn mang theo vài phần… Uất giận cùng né tránh.
Hai người từ từ tiến đến gần, Trầm Khinh Chi tiến về phía trước từng bước: “Dung Thanh đại sư.”
Dung Thanh trầm mặc gật đầu.
“Mấy ngày gần đầy trong lòng luôn cảm thấy bồn chồn, Dung Thanh đại sư có thể chỉ điểm cho ta vài phần?”
Đôi môi hồng của Trầm Khinh Chi khẽ hé mở, ánh mắt như nai con, thế nhưng những kỹ xảo ấy ở trong Lý Tĩnh Gia, căn bản không đáng để nhắc tới.
Dung Thanh buông tay ra, Lý Tĩnh Gia uể oải ngáp một cái rồi trực tiếp quay người rời đi, có phần không coi ai ra gì.
Đi được khoảng mười thước, nàng hơi quay người lại, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt đầy ánh sáng dịu dàng của Dung Thanh, bộ dáng vươn tay muốn trêu đùa đứa nhỏ.
Một thứ gì đó trào ra từ đáy ngực nàng, một cảm giác lo lắng hỗn loạn xen lẫn ghen tuông, tinh tế tỉ mỉ như tràn ngập trái tim nàng.
Dung Thanh từng nói, y muốn một có một đứa con.
Đôi mắt phượng dần dần lắng đọng.
Trên thực tế, có một đứa con dường như vẫn ổn.
Tăng phòng quá ngột ngạt, vì vậy Lý Tịnh Gia uể oải đi bộ chậm rãi đến bờ hồ của hòn non bộ ở sân sau. Còn chưa kịp ngồi xuống, eo nhỏ đã bị người ta ôm lấy, bàn tay to dùng lực nhẹ, đặt người đó vào vòng tay của mình.
"Ngươi không cần đưa lời khuyên cho Trầm Khinh Chi sao?"
Rốt cuộc vẫn còn có chút mùi giấm, Lý Tinh Gia khịt mũi, nghiêng đầu nhìn y.
“Lạnh quá.” Dung Thanh thản nhiên trả lời, đặt bàn tay to ở bụng dưới cẩn thận xoa nắn.
Nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay xuyên qua lớp áo mỏng rơi nhẹ trên làn da lạnh lẽo, cơn đau do hành kinh đã thuyên giảm rất nhiều, Lý Cảnh Gia cũng có chút không thoải mái, như không xương nằm trên lồng ngực rộng lớn của y.
Đôi môi mềm mại cọ vào cổ y, yếu ớt như một chú mèo con.
Hô hấp của Dung Thanh tăng lên, hai mắt tối sầm lại, kỹ thuật xoa bụng dưới càng ngày càng mạnh…
ȶìиɦ ɖu͙ƈ?
Đôi bàn tay to tiến về phía trước, cách một lớp y phục chậm rãi vuốt ve trên bộ ngực. Lý Cảnh Gia ngực sưng lên vì nước hoa khẽ khịt mũi, trong lòng cảm thấy có chút sảng khoái, tức giận ngẩng đầu nhìn người đó.
Bộ dạng này thực sự rất đáng yêu, khiến người ta muốn xé nát nàng ra.
Vào lúc bị người giữ sau gáy nàng, trong đôi mắt nhìn thấu mọi chuyện Lý Cảnh Gia nhìn thấy trong đôi mắt kia có tia vết điên cuồng.
Nàng vặn vẹo người định chạy đi, nhưng đôi môi mỏng như Định Hải Thần Châm nhẹ nhàng trôi xuống trán, mắt, mũi và cằm.
Cuối cùng là môi đỏ.
Hơi thở đan xen, đầu lưỡi đưa đẩy nhau, đến rồi đi.
Sự đụng chạm mềm mại ngọt ngào khơi dậy dục vọng bị kìm nén từ lâu của Dung Thanh, gậy thịtdần dần cương lên, áp vào mông thịt.
Không cần biết Lý Cảnh Gia mặt đỏ như thế nào, thậm chí nhìn chằm chằm người ta cũng đầy ủy khuất, Dung Thanh buông đôi môi mềm mại của mình áp lên trán nữ tử, giả vờ bất lực khẽ thở dài.
Khí: "Lại cứng."
Nói xong, một nụ hôn ướt át mơ hồ rơi vào vành tai của Lý Cảnh Gia: "Tĩnh Gia giúp ta."