Chương 10: Đặc điển – Thai mộng
“A a… các ngươi chậm một chút… chậm một chút…”
Hai tính khí của dã thú vừa to vừa thô cùng lúc tràn ngập trong cơ thể, tốc độ quá mức kịch kiệt làm cơ thể của ta phải chống đỡ một cảm giác mà người thường không thể tiếp thu…
… đó là một cảm giác vừa như cực hình dưới địa ngục, lại vừa như cực lạc trên thiên đường…
Có lẽ là đúng như lời bọn họ, từ xưa đến nay, có thể xui xẻo đến mức cùng lúc bị hai tên Lang thần sắc dục huân tâm ngắm trúng, e rằng trên đời chỉ có một mình Lê Diệu Phong ta…
“Thích không? Cái mông đến là đong đưa a, hăng như vầy a, Phong, ngươi đừng có giả bộ nữa, rõ ràng thích ch.ết đi được, trên giường còn giả bộ liệt nữ làm cái quái gì a?”
“Con người các ngươi không phải có câu rằng lão bà tốt nhất tất “tại ngoại thị phu nhân, tại sàng thị *** phụ” sao? Phong bây giờ chẳng phải đang cực kì tận lực sắm vai *** phụ a, ta với ca ca nhất định sẽ nỗ lực hỗ trợ diễn xuất mà, ê hê hê”
Vừa nghe hai tên *** thú nhắc đến hai từ ta kiêng kị suốt cuộc đời “nữ” với “*** phụ”, ta tức đến chịu hết nổi, để coi ta kẹp ch.ết các ngươi!
“Úc úc… thích… thích a…”
Đáng tiếc, tiếng kêu to của hai huynh đệ lại nhắc nhở với ta rằng đây là một hành động ngu xuẩn đến cỡ nào!
“Hộc hộc… thích ch.ết đi được… nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị Phong kẹp bắn ra mất… Ca, úi ngươi vẫn còn chịu được hử?”
“Hi, ta đã sớm đoán được Phong ra chiêu này rồi, hắn đời nào chịu được bị chúng ta khích như vầy.”
“Hê hê, nguyên lai là phép khích tướng của ca a, bất quá mỗi lần Phong tức giận, mang chúng ta kẹp chặt, thực sự là quá tiêu hồn a!”
“Không sai, người bình thường bị hai anh em chúng ta ngày cũng làm đêm cũng làm, chắc đã tong vài cái mạng rồi, chỉ có một mình Phong không những chịu được, lại còn chủ động phản kích, thực sự làm kẻ khác bội phục a!”
“Đúng vậy, làm kẻ khác sùng bái a!”
Ai mà thèm bị sùng bái kiểu này chứ!
Ta nhìn thấy ánh mắt sùng bái của hai huynh đệ bọn họ, thật ức đến suýt gào lên. Nhưng mặc kệ miệng mồm tía lia không ngớt, tốc độ trừu sáp kịch liệt trong cơ thể ta vẫn không chút nào chậm lại, làm cho thần trí của ta trở nên lộn xộn, khiến cho tiếng kháng nghị của ta nghe như rên rỉ…
“A a… hỗn… hỗn đản… Ân… Hanh a… Ân ngô…”
Mọi lần xong việc, hồi tưởng lại tiếng rên rỉ vô liêm sỉ của mình, ta sẽ xấu hổ và giận dữ đến nỗi hận không thể tự sát quách cho xong!
Thế nhưng… thật sự là quá thoải mái mà….
Nếu như trước đây có người nói với ta rằng ta nằm dưới thân hai tên dã thú này phát sinh thoải mái đến dục tiên dục tử, lại còn rên rỉ *** đãng, nhất định ta phải lôi hắn ra làm bia ngắm, rồi phóng tất cả phi đao mang theo lên người hắn!
Nhưng bây giờ…
Ta bị hai tên đó cắm vào thích đến ch.ết đi sống lại, còn lấy đâu ra tư cách hùng hồn dạy bảo người khác…
Tuy rằng từ trước đến nay chưa chán lần nào, nhưng lần này dịch thể của hai tên dã thú trong cơ thể ta bắn mạnh vào một bộ phận nào đó tận sâu bên trong lại cực kì nhạy cảm, nóng bỏng đến nỗi ta phải rên rỉ liên tục như *** phụ…
Ta ngay lập tức biết rằng từ trong xương tủy lại bắt đầu dâng lên một cơn cao trào sảng khoái quỷ dị quen thuộc…
“Đừng…” trong bụng có một cảm giác căng ra khó chịu, giữa cơn hoảng hốt ta mơ hồ nghe thấy có tiếng người kêu to.
“Bảo bối, dậy ăn đi!”
“Đúng vậy, bảo bối, ngươi ngủ lâu quá rồi, nhất định đói bụng đúng không? Ca ca với ta hôm nay vồ được nhiều thỏ lắm, con nào cũng béo, mau dậy ăn đi.”
Thấy hai huynh đệ biến thành lang thân trong miệng đang ngậm mấy con thỏ đầm đìa máu me ve vẩy đuôi chạy tới nịnh nọt, ta đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
“Không muốn…”
Ai thèm ăn sống thỏ a? Nhìn phát gớm!
“Ụa…” Ta thực không ngờ mình lại nôn ra thật!
“Trời ạ, bảo bối, ngươi không sao chứ?”
“Kỳ, ngươi đừng lo, thú cái mang thai đều như vậy hết, để Phong nghỉ ngơi một lát là ổn thôi.”
“Thì ra mang thai phiền phức như vậy à? Phong, ngươi thực sự vất vả quá.”
“Mang… mang thai? Các ngươi nói vớ nói vẩn gì?!”
Ta nghe mà phát khùng luôn! Đường đường là một đại nam nhân làm sao dính dáng gì tới hai chữ “mang thai” kia được?!?
Thấy ánh mắt thương cảm của hai huynh đệ nhà kia, ta càng thêm phát hỏa!
“Các ngươi còn dám dùng ánh mắt này nhìn ta nữa có tin ta dùng đao ghim tròng mắt các ngươi trên tường không!”
“Được mà được mà, không nhìn nữa, hiện tại ngươi đang mang thai, ngươi nói cái gì cũng nghe hết.”
“Đúng, ca ca nói chí phải, Phong ngươi bớt giận đi mà, ngươi làm như vậy với cục cưng của chúng ta không tốt đâu.”
Hai huynh đệ không hẹn mà cùng dùng móng vuốt vuốt ve bụng của ta.
Đúng lúc ta cúi đầu nóng nảy định gạt hai cái vuốt sói của họ ra thì đột ngột đập vào mắt ta là một hình ảnh cực kì quái dị…
Lông… toàn là lông… toàn thân ta mọc toàn lông màu vàng kim!
Đúng lúc ta kinh ngạc đến tí nữa thì xỉu, thì lại thêm một hình ảnh đầy chấn động nữa đập vào mắt ta…
Bụng của ta…
Bụng của ta to như cái trống, thỉnh thoảng còn có cái gì không biết ở bên trong khẽ cử động một cái….
Ta, Lê Diệu Phong, đã biến thành lang!
Hơn nữa… lại còn là… lang cái!
“A a… vương bát đản… đem biến ta thành thế này… Ta phải giết các ngươi… A a…”
Khoái cảm mãnh liệt cuộn trào trong cơ thể không lưu tình chút nào chạy tán loạn khắp nơi, bốn chân chạm đất, với tư thế *** của dã thú từ phía sau xiên vào trong ta khiến ta chỉ có thể cuồng loạn kêu to.
“Ca, Phong đang mai thai, làm như này rồi có sao không?”
“Hộc… ha… yên tâm… Phong của chúng ta là một mẫu lang rất chi dũng cảm cường tráng, không có việc gì đâu. Mà nghe nói thú cái mang thai càng mẫn cảm, nào Kỳ, ngươi cũng đến đây đi.”
Lãng Kỳ bèn mang nhục bổng của lang vốn cực kì lớn đưa đến trước mặt ta.
“Phong, ɭϊếʍƈ nhanh lên, ta sắp cương đến ch.ết rồi!”
Rõ ràng ta hận đến muốn mang cái thứ hạ lưu đó cắn một phát cho đứt luôn, nhưng không hiểu vì lẽ gì lại vươn lưỡi ra thật dài say sưa ɭϊếʍƈ nó.
“Ngao ngao… thích ch.ết được!”
Nghe thấy tiếng gào sảng khoái đó ta càng ra sức ɭϊếʍƈ thêm, đến khi nhục bổng đó trào ra niêm dịch nồng đậm mùi hùng tính ta lại càng cơ khát không ngừng, mà cây nhục bổng còn lại trong cơ thể ta vẫn liên tục chà sát thô bạo mang đến tuyệt đỉnh vui vẻ, làm ta mất hồn đến toàn thân run rẩy…
“A a… muốn bắn, bắn, bảo bối, mau mang thêm vài tiểu lang của chúng ta đi…”
“A…” nghe hắn nói vậy, ta không biết vì sao lập tức hưng phấn đến bắn tinh luôn!
Từng dòng dịch thể từ nhục bổng của ta liên tục phun đi ra…
Thế giới này đại loạn rồi, không hiểu sao ta bị biến thành lang cái rồi mà vẫn bảo toàn khả năng của nam, nhưng mà tình thế hiện thời không cho ta cơ hội suy nghĩ nhiều, cái thứ dã thú phía sau cơ thể ta bắn vào một chỗ nào đó vô cùng mẫn cảm bên trong, đúng là một bộ phận cực kì kỳ quái, làn ta rên rỉ liên tục, cả người co giật…
Đó là bộ phận kỳ quái gì vậy? Chẳng lẽ là tử cung của nữ sao?
Từng đợt sợ hãi vô cớ dâng lên trong ta:
“Không, không, ta không muốn ta không muốn!”
Ta sợ hãi liều mạng giãy giụa, nhưng nhục bổng của hai tên lang đang thay phiên nhau xâm nhập cơ thể ta lại càng thêm hưng phấn mà tăng thêm tốc độ tàn sát điên cuồng…
“Không muốn? Không muốn mà còn hút chặt thế này? Ngươi là một tiểu *** phụ ưa nói láo, xem hôm nay chúng ta có kiền ch.ết ngươi không!”
Ngôn ngữ *** loạn cùng với tốc độ cuồng mãnh hơn làm nước mắt ta nhanh chóng chảy ra.
“A a… tha ta đi… ta không thể!”
Bị làm đến ch.ết đi sống lại, ta chung quy chỉ có thể biến thành mẫu thú *** loạn, dưới thân bọn họ mà rên khóc đạt đến cực khoái ch.ết lịm…
“A a… đau, đau quá…”
Từ bụng truyền ra cảm giác bị xé rách khiến ta kêu thảm thiết, nước mắt cùng mồ hôi chảy xuống mặt ta, làm ta càng thêm bi thảm…
“Bảo bối, bảo bối, dũng cảm thêm chút nữa, cục cưng của chúng ta sắp ra rồi.”
“Đúng vậy, Phong, nhẫn nại thêm chút nữa, cục cưng phù một cái là sinh ra ngay.”
“Vương bát đản, cái gì mà phù một cái, ngươi tưởng ta đẻ con như là đánh rắm sao? Nếu đơn giản như vậy sao các ngươi không tự mình sinh đi?”
“Lão bà, đừng giận mà đừng giận mà, không thì để ca ca kiếp sau đổi cho ngươi là được rồi, hắc hắc…”
“Lãng Kỳ, ngươi muốn ch.ết thì nói nữa coi.”
“Ca, ngươi chưa từng nghe qua tích “Khổng Dung nhường lê” sao? Ta đây chính là mang quyền nối dõi tông đường vĩ đại tặng cho ngươi nha, ngươi xem đệ đệ đối với ngươi tốt thế còn gì”
“Ca ca mới thật cảm động a, bất quá ta từ nhỏ cái gì tốt nhất cũng muốn nhường cho đệ đệ ngươi, lần này sao nỡ tranh công a”
“Ca ca, không nên khách khí thế, ngươi cứ tới tới đi mà”
“Không không, đệ đệ, chớ khách khí, ngươi cứ làm trước đi.”
“Câm hết cho ta!” nghe thấy hai huynh đệ không để ý xem ta sống ch.ết thế nào mà cứ ngồi một bên đấu võ mồm, khích bác nhau, ta tức đến gào ầm lên!
“A… đau ch.ết ta rồi…”
Đột nhiên một cơn đau đớn kéo đến, ta cảm giác phía dưới cơ thể mình dường như có một cái động lớn mở ra, có thứ gì đó từng cái một rớt ra từ bên trong…
Toàn thân nhẹ nhàng, trước mắt tối sầm, ta rốt cục rơi vào bóng tối…
Giữa cơn mơ hồ, ta dường như nghe được tiếng người nói…
“Ha ha, sinh ra rồi, ca, chiêu này của ngươi lợi hại ghê, Phong quả nhiên bị chúng ta chọc đến sinh liền rồi này”
“Hắc hắc, không sai, ca ca đã bảo xài chiêu này đảm bảo “đau dài không bằng đau ngắn” a!”
Bị dọa sợ đến nỗi toàn thân mồ hôi lạnh, từ giấc mộng giật mình tỉnh lại, ta kinh hồn ngồi dậy trên giường.
Vừa nhìn đến hai huynh đệ bên cạnh ngủ như lợn ch.ết, ta không khỏi tức điên người đến lập tức ngay tung cước đạp loạn, cho bọn họ no đòn! Bên tai nghe thấy tiếng khóc thét cực kỳ vô tội của bọn họ, ta không chút nào mềm lòng tiếp tục tận lực ra tay.
Bởi vì ta mỗi lần nằm mơ đều dị thường linh nghiệm… cho nên thực sự sợ rằng cơn ác mộng hoang đường này sẽ không sớm thì muộn trở thành sự thực…
– Quyển một hoàn –
Khổng Dung nhường lê: Khổng Dung – cháu đời thứ hai mươi của Khổng Tử. “Tam tự Kinh” có chép lại tích “Dung tứ tuế, năng nhượng lê”, nội dung đại để như sau: Khổng Dung khi còn nhỏ thông minh hiếu học, mọi người đều coi là thần đồng. Năm 4 tuổi ông đã học thuộc nhiều thơ phú, hiểu được lễ tiết, phụ mẫu vô cùng yêu quý. Một ngày, phụ thân mua một ít lê, lựa riêng quả lớn nhất cho Khổng Dung, Khổng Dung không nhận, chỉ chọn một quả nhỏ nhất và nói mình tuổi nhỏ nhất, hẳn nên ăn lê nhỏ, quả lớn nên để ca ca.
Tích này về sau thường được dùng để răn dạy về đạo khiêm nhường cho tuổi thiếu niên (và có chàng “lang” thiếu niên rất chi thuộc pài =)))