Chương 19
Cái gì?!
Tôi cúi đầu nhìn, quả nhiên, vì trong nhà ấm áp, mặc rất ít, cúc áo cũng khá lỏng, vì vậy vừa cúi người, liền bị Trang Hôn Hiểu nhìn thấy hết rồi!
Bi thảm hơn nữa, anh còn nhướng mày, cười như không mà nói: "32A? Anh may rồi."
Tôi đảo mắt, giơ tay đến phần bụng dưới của anh, nhẹ nhàng nắm......
"Đường kính 2cm? Em may rồi."
Sau đó nhân lúc Trang Hôn Hiểu mắt chữ O mồm chữ A, nhanh chóng đoạt chìa khoá, quay người phóng khoáng bước vào bếp, hát khẽ, rửa bát.
Muốn đấu với mình, bản nữ hiệp chưa từng ăn qua thịt heo, cũng chưa từng nhìn qua con heo nhỏ ba chân bốn cẳng chạy ?
Nhưng mình đã thắng hoàn toàn.
Ngày thứ hai sau khi dậy khỏi giường, đang ngáp, lại kinh ngạc thấy bóng dáng quen thuộc bên bàn ăn....... Là ai thì không cần nói nữa.
"Anh hai, rốt cuộc anh đánh bao nhiêu chùm chìa khóa?" Tôi bước tới trước mặt anh chất vấn.
"Chỉ 10 chùm thôi." Anh dù bận tối mắt mà vẫn thong thả nói
10 chùm?!
Khóe miệng tôi bắt đầu run rẩy: "Mau đưa tất cả chùm chìa khóa ra đây."
"Vì sao?" Trang Hôn Hiểu thong thả ung dung hỏi.
Tôi khóc cười không nổi: "Lẽ nào anh có thể chịu đựng được một người ngoài tùy tiện vào nhà anh, khám phá sự riêng tư của anh? Thế thì em cũng không mong như vậy!"
Anh nhún nhún vai: "Anh không phải không muốn, anh đã đặt chìa khóa chìa khóa của nhà anh vào trong túi em rồi, hoan nghênh vào bất cứ lúc nào."
Tôi chỉ cảm thấy huyện thái dương đột nhiên đập, xém chút thổ huyết, nhưng Trang Hôn Hiểu vẫn chưa xong: "Ngoài ra, anh không cảm thấy đối với em, anh không phải "người ngoài"."
Tôi day thái dương, yếu ớt hỏi: "Vậy anh nói chúng ta là quan hệ gì?"
Trang Hôn Hiểu xoa xoa cằm, chầm chậm nói: "Để anh nghĩ, chúng ta ngủ cũng ngủ rồi, hôn cũng hôn rồi, ngực của em cũng bị anh thấy rồi, phần quan trọng nhất của anh cũng bị em sờ rồi...... Em cảm thấy, nói ra sẽ có người tin anh chỉ là người ngoài của em không?"
Tôi chớp hai mắt: "Anh sẽ không nói ra chứ?"
Anh cong khóe miệng: "Em cho rằng anh không dám?"
Tôi hít hơi lạnh, nếu tôi gật đầu, không biết anh có thể làm ra chuyện gì. Nhưng nếu tôi lắc đầu, thì chẳng có dũng khí gì.
Đang tiến thoái lưỡng nan, chuông cửa kêu lên.
Mắt Trang Hôn Hiểu lóe sáng, lạnh nhạt cười: "Đúng lúc em xem anh dám hay không nhé."
Nói liền đi mở cửa, tôi lập tức hoảng hồn, bước lên trước kéo áo anh, nhưng sức anh mạnh hơn, tôi lại bị anh kéo đi.
"Đừng!" Trong lúc tôi hét to đinh tai nhức óc, cửa mở.
Chí Chí đứng trước cửa, kéo vali hành lý, vẻ mặt nghi hoặc: "Hai người, rốt cuộc ai cưỡng hϊế͙p͙ ai?"
"A?"
"Rõ ràng nghe thấy tiếng kêu của nữ, mở cửa ra nhìn, lại là nam bị nữ lôi áo, thật không hiểu," Chí Chí lắc lắc đầu, đột nhiên chỉ Trang Hôn Hiểu hỏi: "Đúng rồi, anh ta là ai."
"Người đi đường và láng giềng." Tôi cướp lời Trang Hôn Hiểu
Chí Chí tỉnh ngộ: "À, chính là tên nhóc cậu chăm sóc." Sau đó, cô ấy giơ tay ra véo véo mặt Trang Hôn Hiểu: "Nói cho chị biết, mấy tuổi rồi?"
Trang Hôn Hiểu bình tĩnh trả lời: "27."
Chí Chí ngẩn mất 3 giây, đột nhiền cười vỗ vỗ mặt anh: "Tên nhóc này, rất hài hước." Sau đó kéo hành lý vào phòng ngủ của tôi: "Thảo Nhĩ, mình mệt rồi, mượn giường cậu ngủ trước nhé, khi nào ăn cơm gọi mình."
Để lại Trang Hôn Hiểu với sắc mặt u ám, còn có tôi nén sự vui vẻ trên đau khổ của người khác thành nội thương.