Chương 2
Những quán bar như thế này, tự nhiên càng có nhiều người, thời gian càng muộn, các đại gia chơi đùa càng HIGH. Mà Cát Tiểu Thiên vẫn luôn vùi trong góc, lúc đầu bên người còn có Lê Việt, hiện tại chỉ còn một mình ôm cốc nước chanh.
Cát Tiểu Thiên không cảm thấy như vậy có gì không tốt, tuy rằng Lê Việt nói hắn như vậy là không hòa đồng.
Mọi người tập trung ngày càng nhiều trên sàn nhảy nhỏ, có người đang hát, Cát Tiểu Thiên không hề biết, nhưng lại nghiêm túc mà nghe, thậm chí còn theo bản năng nhẹ ngâm nga theo âm nhạc, cho nên lúc có người đến bên cạnh hắn hắn cũng không chú ý.
“Sao nãy không qua đây cùng chơi?”
Trên đầu đột nhiên truyền tới âm thanh dọa Cát Tiểu Thiên nhảy dựng một cái, làm đổ cốc nước trước mặt.
“Không đến nỗi vậy chứ?” Người nói chuyện dửng dưng ngồi xuống đối diện Cát Tiểu Thiên, Cát Tiểu Thiên lại tặc lưỡi trong lòng một cái, cúi đầu phục tùng kêu một tiếng “Diêu tổng.”
Diêu Diệu một tay nâng cằm, rất tự nhiên mà rút khăn giấy lau phần nước Cát Tiểu Thiên làm đổ, “Cũng không phải ở công ty, có thể đừng xưng hô xa lạ thế được không?”
Mày Cát Tiểu Thiên nhíu lại, “Diêu tổng, tôi hôm nay chỉ đến để chúc mừng Lê Việt cùng Phùng tổng khai trương quán bar.” Lời nói mặc dù không trắng trợn, nhưng thái độ không muốn cùng Diêu Diệu dính líu quan hệ lại tương đối rõ ràng.
Diêu Diệu là loại người như thế nào mà đến mức này rồi còn không nghe ra, nhưng y lại vẫn như không hiểu mà như cũ ngồi đối diện Cát Tiểu Thiên, “Đây cũng không phải là ở công ty, còn gọi Diêu tổng làm gì cho rầy rà? Bọn họ đều chỉ gọi tôi là anh Diêu.” Đang nói chuyện Diêu Diệu xoay người lại chỉ chỉ về phía sàn nhảy nhỏ ban nãy, “Nếu không thì cậu…”
Nhưng không chờ y nói xong, Cát Tiểu Thiên liền vô cùng quyết đoán mà cự tuyệt: “Không được, tôi không nghĩ tôi có được cơ hội như ngài đâu.” Nói rất khách khí nhưng cũng rất miễn cưỡng cười cười, liền đứng dậy chạy vội qua chỗ Lê Việt ở quầy bar.
Diêu Diệu nhìn sang, không biết hai người kia đang nói gì, Lê Việt lườm y một cái, bị Cát Tiểu Thiên kéo một phát. Đối với thái độ của Lê Việt, Diêu Diệu một chút cũng không để bụng, ngược lại nhìn Cát Tiểu Thiên bước nhanh rời đi thì có chút thất vọng.
Bất quá, cũng không quan trọng, lần thứ hai trở lại bên trong đám người, Diêu Diệu như trước dẫn tới một đám người vây quanh y cười cười nói nói, người có gan lớn đã bắt đầu không dấu vết mà dán sát vào thân thể y.
“Lão Phùng đồng chí, tên bạn học này của anh là như thế nào vậy?” Một ông chủ của quán bar Lê Việt nằm nhoài lên lưng ông chủ còn lại Phùng Gia Bình, “Tôi mở nơi này không phải để anh ta thuận tiện tìm đối tượng 419
(for one night – tình một đêm)
đâu.”
“Em yên tâm, anh ta không phải loại người như thế.” Phùng Gia Bình kéo Lê Việt từ trên lưng mình xuống, vỗ vỗ xoa xoa trấn an.
“Làm sao anh biết được?” Lê Việt bĩu môi, nghĩ hắn năm đó cũng từng chủ trì một hội ăn chơi, làm sao không thấy được Diêu Diệu chẳng phải kẻ tầm thường? Dĩ nhiên, hắn cũng chẳng phải tấm gương đạo đức gì, tất cả mọi người trong vòng sự tình đều rõ ràng trong lòng, chơi hay không chơi không thuộc phạm trù bận tâm của hắn, nhưng chơi đùa trên đầu chính bạn tốt của hắn là hoàn toàn không chấp nhận được.
“Bọn anh tốt xấu gì cũng là bạn học, tuy rằng không cùng giới, nhưng sau khi ra trường vẫn còn giao du nhiều năm như vậy, chắc anh cũng không đến nỗi mắt mù chứ?” Thời gian Phùng Gia Bình biết Diêu Diệu so với biết Lê Việt còn dài hơn, vị học trưởng này tuy rằng chẳng phải thiện nam tín nữ gì, nhưng bất kể năng lực hay nhân phẩm, đều chưa từng nghe qua bất kỳ tin tức tiêu cực nào.
Lê Việt nghiêng đầu liếc mắt, nếu không trái với lương tâm, thì Diêu Diệu đúng là một người đàn ông hấp dẫn, bất quá: “Dù sao anh cứ nói với anh ta, đừng có trêu chọc Cát Tiểu Thiên, nếu không tôi không tha cho anh ta đâu.”
“Được rồi!” Phùng Gia Bình dùng sức xoa xoa tóc Lê Việt, “Anh thấy Tiểu Thiên Nhi cũng có chủ ý rồi, em cũng đừng bận tâm vớ vẩn.”
Lời này không sai, nhưng Lê Việt vẫn hừ hừ mà cắn tai Phùng Gia Bình một cái, sau đó gõ gõ quầy bar, trừng người pha chế chính mình thuê: “Cho tôi hai ly hăng hái!”
“Ngài có thấy tôi đã đủ hăng hái rồi không?” Phùng Gia Bình thân thủ cản ly rượu được đẩy tới, hôm nay là ngày vui khai trương, cả hai ông chủ không thể đều uống say được.
“Đi đi, tôi đi mời bạn học cũ của anh một ly, chớ cản đường.” Lê Việt cầm rượu chạy đến chỗ Diêu Diệu.
Phùng Gia Bình thở một hơi thật dài, không đi theo, nửa giờ sau, Lê Việt lắc cái ly không trở về rồi ném ra câu đánh giá: “Lão Diêu quả thật không tệ ~ ”
Phùng gia yên lặng đảo mắt, trực tiếp lôi người về văn phòng phía sau.
Mà lúc này Cát Tiểu Thiên đã về đến nhà nằm trên chiếc giường đơn, nhìn chằm chằm kim chỉ nam của chiếc đồng hồ báo thức đầu giường cùm cụp cùm cụp dạo qua một vòng lại một vòng, làm thế nào cũng không ngủ được.