Chương 4
Cát Tiểu Thiên nhìn Diêu Diệu đạp đạp chiếc xe, có chút lo lắng, vạn nhất sếp bị ngã thì có bị tính lên đầu mình không?
Nghĩ cũng vô dụng, người đã đạp xe đi thật xa, Cát Tiểu Thiên không lo lắng thay người ta nữa, nắm lấy thanh xà đơn kéo kéo gân một chút, sau đó mới đi đến văn phòng.
Hôm nay không có gì mới mẻ, Cát Tiểu Thiên hiện đang đi giao vé tận nhà, việc này đối với hắn mà nói là xe nhẹ chạy đường quen, hơn nữa lượng nghiệp vụ nhẹ hơn nhiều so với trước đây, không vội vã không hoảng hốt mà đi từ từ, cơ bản buổi chiều tầm ba, bốn giờ là về đến công ty, chuyển giao xong, tạm thời không có việc gì khẩn cấp, liền có thể nằm úp sấp trên bàn làm việc chờ hết giờ.
Ngày hôm nay có chút khác biệt, ngoại trừ chờ hết giờ, còn phải chờ xe mình trở về mới có thể đi.
Các đồng nghiệp từng tốp từng tốp đi khỏi, trong phòng làm việc chỉ còn lại mình Cát Tiểu Thiên, cùng Phó tổng công ty Bành Hạo ra ra vào vào văn phòng vài chuyến, cuối cùng không thể không trực tiếp hỏi Cát Tiểu Thiên còn có chuyện gì.
“Tôi phải đợi Diêu tổng.” Cát Tiểu Thiên ăn ngay nói thật.
Bành Hạo rất không rõ mà nhìn hắn, đám nhân viên mới sát nhập lại đây phụ trách việc phân phối, thuộc mức độ cơ bản nhất của công ty, bình thường nhiều lắm chỉ có hai bộ ngành hành chính và nghiệp vụ mới có tiếp xúc, đến hắn cũng không phải mỗi ngày đều gặp được sếp lớn, một nhân viên chuyển phát nhanh thì gặp lão tổng làm gì?
Cát Tiểu Thiên thấy vẻ mặt của Bành Hạo, làm hắn đều mang mấy lời muốn giải thích nuốt trở vào, nhanh chóng đứng dậy: “Cái kia, hẳn là ngài muốn khóa cửa tan tầm? Thật ngại quá.”
“Không có việc gì.” Bành Hạo cảm thấy Cát Tiểu Thiên không phải loại người kiếm chuyện, hơn nữa cũng thật khách khí, mình cũng không nên trực tiếp như vậy: “Nếu không tôi thử gọi cho Diêu tổng hỏi một chút cậu ta có về đây hay không?”
Cát Tiểu Thiên nhanh chóng xua tay, “Không cần, để tôi chờ…”
Còn chưa dứt lời, Diêu Diệu đã hấp tấp trở lại, lau mồ hôi trên trán, ném chìa khóa xe vào tay Cát Tiểu Thiên: “Xe của cậu khó đi quá!” Sau đó phát hiện Bành Hạo: “Ai, lão Bành sao cậu còn ở đây?”
“Còn không phải chờ cậu à?” Bành Hạo tức giận.
“Không có chuyện khác? Vậy đi nhanh đi.” Diêu Diệu phất tay một cái, tùy tiện lôi ghế làm việc ngồi xuống, trông có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Bành Hạo cùng Diêu Diệu hai người có quan hệ thân thiết đến tàn nhẫn, vốn định trêu chọc y hai câu, nhưng quay người lại nhìn thấy Cát Tiểu Thiên, ít nhiều có chút xấu hổ, “Vậy được, tôi đi đây.”
Cát Tiểu Thiên vốn là chờ chìa khóa xe, cho nên cũng muốn đi theo, “Diêu tổng, vậy tôi…”
“Cậu đợi lát nữa.” Diêu Diệu giơ tay cắt ngang Cát Tiểu Thiên: “Còn chưa ăn tối đúng không?”
“Chưa.” Cát Tiểu Thiên không biết vấn đề này có quan hệ với câu nào lúc trước, nhưng vẫn chưa có ăn, thì phải dựa theo tình hình thực tế mà trả lời chứ.
“Vừa vặn, tôi cũng chưa ăn, đi.” Diêu Diệu đứng dậy ý bảo Cát Tiểu Thiên đi ra ngoài.
Ý thức được lão tổng đây là muốn mời khách, Cát Tiểu Thiên lúng túng, “Diêu tổng, tôi có thể không đi không?”
Diêu Diệu đối với kiểu cự tuyệt uyển chuyển này của Cát Tiểu Thiên cũng không thấy bất ngờ, dù sao bắt đầu từ tối hôm qua đến giờ cơ bản đã quen luôn rồi.
“Tôi là loại ông chủ khó tiếp xúc lắm sao?” Đứng tựa vào cửa kính văn phòng, mang theo lười nhác bất đồng với sự già dặn của lúc làm việc, một tay cầm áo khoác âu phục, một tay kia không, tay áo sơ mi được xắn lên hai nấc, vạt áo sơ mi vẫn được giắt khéo léo bên trong chiếc quần tây.
Cát Tiểu Thiên tầm mắt lướt qua vị trí dây thắt lưng sau đó bỏ qua một bên, bình tĩnh xem xét, Diêu Diệu cũng không phải là người khó tiếp cận, càng không phải là một thủ trưởng khó tiếp cận, điểm này chỉ cần xem mỗi ngày đi làm thời điểm y đến văn phòng sẽ cùng nhóm những công nhân viên kỳ cựu kia tự nhiên cười nói chào hỏi thì biết. Nhưng đối với Cát Tiểu Thiên mà nói, loại bạn bè với tính cách này, có một Lê Việt là đủ rồi, huống hồ hắn cũng không muốn cùng sếp trở thành bạn bè.
Diêu Diệu nhìn chằm chằm Cát Tiểu Thiên, “Thực ra…” Không để y kịp lên tiếng. “Tôi có chứng sợ giao tiếp.”
Cát Tiểu Thiên ý tại ngôn ngoại chính là: Không phải là vấn đề ở ngài, mà là tật xấu của tôi, có thể hay không để cho tôi về nhà?
Diêu Diệu là người thông minh, không thể nghe không hiểu, nhưng y trả lời: “Hóa ra là như vậy, thế để tôi giúp cậu khắc phục đi.” Nói xong lôi Cát Tiểu Thiên chạy vội về phía thang máy.
Đã qua giờ tan việc nên trong thang máy không có người khác, tầm mắt Diêu Diệu lộ liễu mà nhìn Cát Tiểu Thiên, tràn đầy hứng thú.
Dù sao cũng không thể trốn tránh, Cát Tiểu Thiên thở dài thẳng thắn ngẩng đầu đón nhận tầm mắt, “Diêu tổng, tôi chỉ muốn kiếm cơm ăn, ngài muốn tìm thú vui có thể tìm người khác hay không?”