Chương 23
Diêu Diệu nhấc cằm nhìn Cát Tiểu Thiên đang lắp đặt lại máy tính, phần cứng làm rất lưu loát, Cát Tiểu Thiên khởi động máy nhìn một chút, sau đó vòng tới phòng tin học khom người hỏi mấy câu gì đó, rồi lại trở về tiếp tục công việc.
Cát Tiểu Thiên bận bịu, Diêu Diệu cũng không nhàn rỗi, y dùng nội tuyến gọi Bành Hạo tới, sau đó ra hiệu đối phương trước tiên đóng cửa lại.
“Làm sao đấy?” Bành Hạo một bộ dạng không cần khách khí với Diêu Diệu, vào phòng thấy y thần thần bí bí còn rất tò mò.
“Giờ chẳng phải tôi đã có trợ lý rồi sao? Cậu giúp tôi tính toán xem nên an bài việc gì cho cậu ấy thì thích hợp?” Diêu Diệu bình thường chưa từng bố trí qua chức vị như vậy, rất nhiều việc đều là trực tiếp cùng các bộ ngành chủ quản phụ trách hoặc là tìm Bành Hạo giúp một tay, hiện tại đương nhiên phải trưng cầu ý kiến Bành Hạo một chút.
Bành Hạo nhìn Diêu Diệu một lúc, mới dựa vào cạnh bàn làm việc: “Cậu quyết tâm rồi hả?” Câu hỏi này hiển nhiên chẳng liên quan gì tới công việc.
Diêu Diệu bĩu môi, “Sao cả cậu cũng hỏi như vậy? Tôi đề bạt một nhân viên cũng là có tư tâm à?”
Bành Hạo càng không khách khí: “Cậu dám dùng lương tâm nói một chút cũng không có không?”
“Muốn tạo phản đúng không?” Diêu Diệu trừng mắt, mỗi tội một chút lực sát thương cũng không có.
Bành Hạo nhanh chóng xua tay: “Cậu đừng gấp, để tôi về xem xem có thể chuyển cho cậu ấy việc gì, sau đó sẽ gửi email cho cậu tự xem qua.”
Diêu Diệu lúc này mới hài lòng gật gật đầu.
Bành Hạo cắt một tiếng, trở về phòng làm việc của mình. Là một phó tổng phi thường có hiệu suất, hắn rất nhanh đã thu xếp tốt mọi thứ gửi cho Diêu Diệu, Diêu Diệu sau khi xem xong thì điều chỉnh một chút, sau đó in ra, ra ngoài đặt lên bàn Cát Tiểu Thiên.
Cát Tiểu Thiên đang cùng cái giàn máy đấu trí đấu dũng, cũng không biết có phải bị bỏ không quá lâu không mà luôn cảm thấy động tĩnh vận hành của nó thật khiến người ta lo lắng đề phòng, vì vậy liền thẳng thắn chạy đi hỏi đồng nghiệp ở phòng tin học, sau đó lại tháo ra tự mình xem xét một chút.
Diêu Diệu cũng không bắt chuyện với hắn, đặt tờ giấy kia lên bàn sau đó xoay người rời đi, đến khi Cát Tiểu Thiên cảm thấy động tĩnh của giàn máy đã tương đối đáng tin duỗi thẳng eo, mắt liếc qua mới phát hiện trên bàn đã nhiều hơn một thứ.
Cát Tiểu Thiên tì cằm trên mu bàn tay, dùng bút chì gạch qua gạch lại trên tờ giấy, tuy rằng công việc Diêu Diệu giao cho hắn không nhiều, nhưng trong đó có một phần vẫn khiến hắn rất đau đầu, chính là sự phối hợp hài hòa với các phòng khác.
Cũng may, công việc hiện nay đều đang được tiến hành, vì vậy mặc dù Cát Tiểu Thiên vẫn chưa quen thuộc với không ít đồng nghiệp, nhưng hắn tin tưởng sẽ không có ai vì làm khó hắn mà làm hỏng công trình của chính mình. Vì vậy, sau khi nghiên cứu toàn bộ phạm vi công việc của mình, Cát Tiểu Thiên cũng làm hết sức để cho mình tiến vào trạng thái, trước tiên hắn tìm Liễu Quân xin sổ liên lạc của công ty, sau đó tạo hòm thư riêng của mình, lập thêm cả ID trong công cụ trò chuyện trực tuyến của nội bộ công ty.
Diêu Diệu thoạt nhìn thì có vẻ như đang làm những việc nên làm, vẫn như bình thường, nhưng kỳ thực y vẫn luôn chú ý phản ứng của Cát Tiểu Thiên, mãi đến khi dưới góc phải màn hình laptop của mình có ánh sáng nhấp nháy, mở ra thì hiện lên ID mới là Cát Tiểu Thiên.
“Diêu tổng, tôi là Cát Tiểu Thiên.”
“Thế nào, xem qua công việc được giao rồi chứ?”
“Xem rồi, nhưng mà tôi nghĩ ít nhất thì tuần này nên lấy việc tập huấn người mới làm chủ, những công việc khác đều sẽ được tiến hành, tôi không có dị nghị gì, nhưng việc tập huấn hiện nay xem ra không ai có thể thay tôi đảm nhiệm.”
Khóe miệng Diêu Diệu hơi giương lên, đúng là không sai, cứ tưởng Cát Tiểu Thiên nửa ngày là kiểu gì cũng phát sinh chuyện đột ngột, thế nhưng đến bây giờ vẫn chưa từng thấy hắn ruột gan rối bời, thậm chí nói chuyện cũng rất ngay ngắn rõ ràng, điều này thật sự khiến người ta muốn tiến thêm một bước xem còn có bao nhiêu bất ngờ.
Diêu Diệu tựa vào ghế giám đốc, y thấy Cát Tiểu Thiên ở gian ngoài đang nghiêm túc nhìn vào màn hình máy tính gõ chữ, có thể kết luận đây là một người có quá khứ, nếu như động chút thủ đoạn đi thăm dò, không cần phí quá nhiều sức lực là có thể biết rõ rồi, nhưng y cảm thấy không thể đối xử với người mà bản thân hứng thú chỉ bằng một câu như thế được, chỉ cần hắn bằng lòng bày tỏ một chút thôi cũng đủ rồi, còn cuối cùng có thể đi tới bước nào, vậy hẳn là chuyện của cả hai người.
Cát Tiểu Thiên hoàn toàn không biết sếp lớn của mình đã quyết định thả dây dài câu cá lớn, đương nhiên càng không biết bản thân chính là con cá lớn kia.