Chương 36
Hai người đi hết mười phút mới nhìn thấy tiệm ăn nhỏ mà Diêu Diệu nói, mặc dù đã qua “giờ cao điểm” ăn tối, nhưng bàn trong tiệm vẫn bị ngồi kín mít, may mắn thay nhân viên phục vụ nói cho bọn họ biết thời gian chờ có bàn hai người tương đối ngắn.
Vừa nãy lái xe mải phân cao thấp không cảm thấy đói bụng, giờ bỗng nhiên ngửi thấy hương thơm của thịt bồng bềnh trong quán, Cát Tiểu Thiên có thể nghe thấy bụng mình đang kêu to luôn, liếc Diêu Diệu một cái, Diêu Diệu đã sớm tự tiếu phi tiếu mà nhìn bụng hắn, Cát Tiểu Thiên không hề nghĩ ngợi tung qua một cái tát, tay đè lên mặt Diêu Diệu.
Diêu Diệu cũng không tránh đi, cầm ngón tay Cát Tiểu Thiên tách ra, “Ý gì đấy?”
“Đừng nhìn.”
“Em không nhìn anh sao biết anh đang nhìn em?”
Cát Tiểu Thiên vốn là cảm thấy ngượng ngùng một cách kỳ quái, cũng quên luôn Diêu Diệu đang làm trò, nắm lấy tay y kéo tới: “Thế thích thì nhìn đi!”
Diêu Diệu vậy mà lại nghe lời người ta, cơ thể thẳng thắn đổ tới.
“Trông em quan tâm đến việc no bụng lắm sao?”
“Nói thật nhé, trông em giống quan tâm đến việc sẽ bị đói hơn, hơn nữa lại còn không ngừng đói bụng.” Nửa câu sau Diêu Diệu nói rất nhỏ, người cũng nhích thêm về phía trước.
Là nơi đa nhân nhãn tạp
(nhiều người nhiều ánh mắt)
, Cát Tiểu Thiên chung quy không thích ứng nổi với những hành động quá thân mật, nhưng mà phản ứng thái quá cũng có vẻ rất vô nghĩa, vì vậy Tiểu Thiên Nhi liền lấy cớ đi xem còn phải chờ bao lâu nữa chạy tới quầy phục vụ.
Diêu Diệu rất biết điều ngồi tại chỗ không nhúc nhích, đang muốn cảm thán một câu không biết đến năm nào tháng nào mới có thể tu thành chính quả, liền nhìn thấy Cát Tiểu Thiên vẫy tay với y, vậy thì còn cảm thán cái gì nữa? Ăn thịt mới là chính sự!
Hai người sau khi trải qua một hồi kẹt xe cuối cùng cũng được yên vị, bữa cơm này ăn đặc biệt tập trung, nồi thịt bò được bưng lên không chỉ nhiều thịt mà còn rất kinh tế, hơn nữa mềm mại lại ngon miệng, vừa bỏ vào miệng đã tan ra.
Đũa thịt đầu tiên vừa đưa vào trong miệng, hai người liền hiểu tại sao cái quán ăn vừa nhỏ vừa khuất trong hẻm này mặc dù đã qua giờ cơm lại có thể vẫn khiến người ta xếp hàng chờ chỗ ngồi như thế.
Dù là bữa tối, nhưng bàn thức ăn này kỳ thực có chút hơi quá nhiều, vì vậy ra tới cửa tiệm ăn, hai người ai cũng không muốn đi bộ đến bãi đậu xe, có cảm giác chỉ muốn ngồi phịch xuống vì bụng quá vướng bận.
Nhưng cũng không thể cứ giả mạo môn thần trước cửa nhà người ta được, Tiểu Thiên Nhi suy nghĩ một chút, đụng vào tay Diêu Diệu: “Cho em mượn di động một chút.”
“A?” Vốn là mới vừa ăn no, máu đều tập trung cung cấp cho dạ dày mất, đầu óc liền phản ứng hơi chậm, Cát Tiểu Thiên bất thình lình đưa tay ra, Diêu Diệu thật sự không theo kịp.
“Điện thoại di động.” Cát Tiểu Thiên nói lại trọng điểm.
Đã trực tiếp thế này rồi, Diêu Diệu liền đem di động đưa cho Cát Tiểu Thiên, Tiểu Thiên nhìn một chút rồi trả về, có mật khẩu khóa màn hình: “Hay là anh nhìn xem, xem gần đây có nơi nào có thể tản bộ không.”
Diêu Diệu nỗ lực khiến cho đầu óc của mình cướp lại chút máu từ dạ dày, để cho suy nghĩ của Tiểu Thiên Nhi được truyền tải một chút, vỗ đùi: “Ý em là tìm nơi chúng ta có thể chạy bộ sau khi ăn xong ấy hả?”
“Đúng rồi, lão đại anh giỏi quá!” Nhưng đồng học Tiểu Thiên Nhi là đang thổi phồng đến một chút thành ý cũng không có, mơ hồ còn có chút ghét bỏ.
Diêu Diệu mở ra bản đồ định vị xong, phát hiện quanh đây thật sự có một khu công viên xanh hoá thành thị, “Đi!” Nói rồi kéo tay Cát Tiểu Thiên đi.
Cát Tiểu Thiên bắt đầu khẩn trương, chỗ này người đến người đi, nhưng còn đang sững sờ chưa kịp rút tay về, người đã bị Diêu Diệu kéo về phía trước mấy bước.
“Ban ngày ban mặt anh bỏ tay ra đi.”
Lúc này Diêu Diệu phản ứng rất nhanh, “Ngày đâu mà ngày?” Lần này đồng chí lão Diêu thật sự chỉ là thuận miệng nói, không có bất kỳ hàm nghĩa cấp độ sâu nào.
Nhưng Cát Tiểu Thiên lại tư duy theo quán tính, cảm thấy nếu là y thì chắc chắn phải nói chuyện thật cẩn thận: “Nói chuyện với anh còn phải thêm gia vị vào giờ giấc nữa hả?”
Diêu Diệu đặc biệt thiếu đánh đặc biệt vui vẻ huých Cát Tiểu Thiên: “Lần này thì là em cả nghĩ quá rồi, em đang nghĩ đến sinh lý học đấy à?”
Tự mình đoán mò còn để người ta đâm thủng, mặt Cát Tiểu Thiên liền nóng lên, nhưng hắn đã quên mất mình đã cùng Diêu Diệu nắm tay nhau đi hết mấy chục mét.