Chương 57

Cát Tiểu Thiên có chút tức giận cắn Diêu Diệu một cái, lần này thì Diêu Diệu thật sự rút ngón tay ra, sau đó đẩy ngã người kia xuống.


Đột nhiên mất trọng tâm, Cát Tiểu Thiên theo bản năng ôm chặt lấy cổ Diêu Diệu, Diêu Diệu động viên mà hôn một cái lên trán hắn, sau đó lại lấy gối nhét vào dưới thắt lưng, đè người xuống, để cho tiểu huynh đệ của hai người làm quen với nhau một chút trước.


Diêu Diệu chốc chốc lại động eo với biên độ nhỏ, làm phiền đến mức hai thằng nhóc càng lúc càng lên tinh thần, hai tay Cát Tiểu Thiên che trên mặt, “Có định vào bài học chính không đây?”
Diêu Diệu bỏ tay Tiểu Thiên Nhi ra, “Lên lớp mà che mặt thì có xứng đáng với thầy giáo không hả?”


Cát Tiểu Thiên liếc xéo y một cái: “Em muốn tạm nghỉ học!”
“Chẳng ra dáng học sinh gì hết!” Một tay Diêu Diệu sờ lên đùi Cát Tiểu Thiên, luồn xuống vừa dùng sức nhấc lên, vừa sửa lại chiếc gối dưới thắt lưng, để cho cái mông của Tiểu Thiên Nhi hiện lên.


Tuy nói việc mở rộng đã làm được không sai biệt lắm, nhưng Diêu Diệu vẫn không dám liều lĩnh, bình tĩnh chậm rãi đưa đỉnh vào.
Cát Tiểu Thiên tận lực phối hợp, không mất bao công phu đã đỏ bừng từ mặt cho đến cổ, theo bản năng quắp chân quanh thắt lưng Diêu Diệu, không tiếng động mà thôi thúc.


Diêu Diệu cũng gần như không còn dư lực mà thận trọng nữa rồi, y tiến đến bên tai Cát Tiểu Thiên cắn nhẹ: “Thiên Nhi, nếu thấy đau thì cứ cắn anh, nhưng tuyệt đối đừng có kích động mà cắn ở phía dưới nha.”


available on google playdownload on app store


Cát Tiểu Thiên làm sao chịu được kiểu đùa giỡn như thế của y? Một trận tê dại tràn ra từ tai khiến hắn theo bản năng mà co chặt lại.


Diêu Diệu cắn răng vỗ cái đét lên mông Cát Tiểu Thiên, lực đạo cũng không nặng, âm thanh lại thanh thúy mà đánh vào trong màng tai, Cát Tiểu Thiên không chịu được a một tiếng trong cổ họng.


Thầy Diêu không nói nhảm nữa, thật sự quyết tâm, sau đó thì bạn học Tiểu Thiên đến cơ hội để nhấc tay cũng không có nữa.


Bị từng tia khoái cảm cùng với cảm giác đau đớn đồng thời bắt trói khiến Cát Tiểu Thiên trước một bước phóng ra trong tay Diêu Diệu, Diêu Diệu thoáng dừng một chút, lau thứ trên tay lên bụng Tiểu Thiên Nhi.


Lồng ngực Tiểu Thiên Nhi chập trùng lên xuống, không đợi hắn kịp hồi phục, Diêu Diệu đã lại đẩy mạnh về trước.
“Ha!” Cát Tiểu Thiên nắm lấy ráp trải giường.
Diêu Diệu vùi đầu liên tiếp làm một trận, Cát Tiểu Thiên thực sự không chịu nổi mà cắn vào bả vai y.


Sau khi Diêu Diệu giao nộp vũ khí đầu hàng thì gặm vài cái lên môi người ta mới cam lòng tách ra, nằm thẳng cẳng xuống bên cạnh Cát Tiểu Thiên, mò ra một đầu ngón tay của Tiểu Thiên Nhi mà nắm lấy, “Bài này anh giảng không tồi chứ?”
“Là dạy học kiểu nhồi vịt ( ) thì có!”


Tắm rửa xong, hai người thành thật đi ngủ, dù sao thì hôm sau còn phải bay tới nơi khác nữa.

Khi đến nơi, để hành lý ở khách sạn, Diêu Diệu cùng Cát Tiểu Thiên đi đến triển lãm.


Công tác triển lãm đã tiến hành được mấy ngày, trên căn bản mỗi công trình tham gia triển lãm đều đã có mặt, tuy rằng chỉ là mô hình, nhưng so với chỉ xem bản vẽ thiết kế thì đã có thể thấy rõ được suy nghĩ của họ.


Diêu Diệu nhấn mạnh chú ý một chút tới an ninh của mấy đài triển lãm lớn, hai năm qua có không ít triển lãm đột nhiên xuất hiện sự cố tai nạn, nhất định phải nắm chắc phần này.
“Sao thế?”


“Triển lãm xe lần này là lấy thị trường xe dân dụng làm chủ đúng không? Em thấy những mô hình xe tham gia triển lãm hình như đều là các loại xe mới.”
“Không sai.”


“Em thấy thiết kế của mấy khu trưng bày kia không được thích hợp lắm.” Cát Tiểu Thiên hạ thấp giọng, dù sao việc này cũng không nằm trong phạm vi công tác của hắn, hắn cũng không có lập trường để trực tiếp chỉ ra.
“Ồ? Nói một chút xem.” Diêu Diệu cảm thấy rất hứng thú.


“Em nghĩ thiết kế thì phải cân nhắc đến tâm lý của người xem, mấy tên tuổi lớn nếu muốn giới thiệu một hai loại xe cao cấp hay các loại xe concept ( ) thì cũng không thành vấn đề, nhưng nếu như bố trí nơi này thành nơi quảng bá thương hiệu cho bọn họ, e là sẽ gây phản cảm cho những người có ý định mua xe.” Cát Tiểu Thiên nói lên suy nghĩ của mình.


Diêu Diệu tiếp thu một lúc, lập tức hiểu được ý của Cát Tiểu Thiên: “Nói đúng.” Sau đó đi qua thảo luận với người phụ trách hạng mục.


Người phụ trách hạng mục lập tức qua chào hỏi nhà thiết kế chính, mấy người hoa tay múa chân trên bản vẽ một lúc lâu thì từng người một phát biểu ý kiến của mình, Diêu Diệu gật gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay với Cát Tiểu Thiên.


Đồng nghiệp của người phụ trách thiết kế đúng là phải cảm ơn Cát Tiểu Thiên: “Chúng tôi đã tiếp xúc với nhiều hạng mục tương tự đến mức khiến cho tư duy trở nên cứng ngắc hết, ý kiến này của ngài thật đúng lúc.”


Cát Tiểu Thiên rất ngại, nhưng cảm giác khi ý kiến của mình có thể được mọi người công nhận đúng là tốt lắm.






Truyện liên quan