Chương 75
Cát Tiểu Thiên chỉ ở lại bệnh viện bảy ngày, thời gian so với dự kiến ngắn hơn không ít, trong lúc có Lê Việt giúp đỡ, Diêu Diệu đúng là không mệt tới ngã gục, chỉ là được xuất viện không phải vì đã khỏi, mà là bác sĩ nói gãy xương thì phải về nhà chăm, vết thuơng trên đùi cũng đang lành, sau này quay lại cắt chỉ là được.
Nhưng lại có thêm một vấn đề nữa, thương cân động cốt một trăm ngày, Cát Tiểu Thiên không thể không về nhà trong ba tháng được đúng không?
“Đi về thay quần áo trước, xong anh đưa em về nói với người nhà một tiếng, bảo là kinh doanh của công ty chúng ta vượng quý, phải tăng ca, tạm thời qua đêm ở ký túc xá.” Không ngờ Diêu Diệu đã nghĩ tới hết thảy.
Cát Tiểu Thiên cảm thấy rất chu đáo, tất nhiên cũng không dị nghị, nhưng khi trở lại chỗ Diêu Diệu, chuyện đầu tiên hai người phải làm sinh ra thử thách cực lớn. Đã làm ổ ở bệnh viện cả một tuần, về nhà thay quần áo khẳng định phải lau người trước, dù sao tắm rửa cũng là việc sau khi cắt chỉ mới có thể tính đến.
Nhưng liên quan tới vấn đề thao tác lau người, Cát Tiểu Thiên và Diêu Diệu lại có ý kiến trái chiều, Cát Tiểu Thiên muốn tự mình làm, còn Diêu Diệu thì kiên trì muốn làm cho hắn.
“Em cũng được phép xuất viện rồi anh còn lo lắng gì nữa? Không phải chỉ là lau một chút thôi sao? Tay em cũng không bị thương, hơn nữa em cũng tự biết nặng nhẹ mà.” Cát Tiểu Thiên ngồi trong phòng tắm, giữ chặt quần áo không cho Diêu Diệu cởi.
“Em mà biết nặng nhẹ? Nếu biết nặng nhẹ thì đã không để cho mình thành như vậy rồi.” Diêu Diệu cầm vòi hoa sen trong tay, khoa tay múa chân sao cho có thể làm ướt Cát Tiểu Thiên mà không để nước rơi vào vết thương trên bắp đùi.
“Nếu anh còn nói việc này nữa là em về nhà ở đấy, lúc đó em căn bản chẳng suy nghĩ gì cả, anh cứ như vậy em chịu không nổi đâu.” Cát Tiểu Thiên ngẩng mặt lên nhìn Diêu Diệu.
Diêu Diệu lui một bước, đưa khăn mặt cho Tiểu Thiên Nhi, “Anh giúp em cầm vòi xả nước, đỡ cho em vướng tay.”
Cát Tiểu Thiên thở dài, người này thật sự cố chấp đến hết cách mà!
Lau khô ráo xong đúng là nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, Cát Tiểu Thiên vào nhà thay quần áo, Diêu Diệu như hình với bóng đi theo sau.
“Anh định giúp em mặc à?”
“Ừm.”
“Mình có thể không làm vậy không? Tay chân em vẫn ổn mà.” Cát Tiểu Thiên nói rồi nhấc chân lắc cánh tay, sau đó “Ai da!” một tiếng. Phạm vi cử động của cánh tay hơi lớn, thành ra hơi đau.
Nhìn qua Diêu Diệu, quả nhiên mặt đen sì.
“Em không động nữa, anh giúp em mặc nhanh đi.” Cát Tiểu Thiên biết hiện tại tự mình nói gì cũng đuối lý, thôi thì đừng nói còn hơn.
Sau khi lưu loát lo cho Cát Tiểu Thiên, Diêu Diệu cũng vọt vào phòng tắm, y cũng phải giải tỏa tinh thần một chút.
Sau đó hai người đón xe tới nhà ba mẹ Cát Tiểu Thiên, nhưng điều Cát Tiểu Thiên không ngờ tới là Diêu Diệu vậy mà lại theo hắn đi vào trong nhà.
Ba mẹ Cát thấy con trai mang đồng nghiệp về nhà thì khỏi phải nói vui mừng biết bao nhiêu, cứ một thân một mình mãi, hai cụ cảm thấy đứa nhỏ này càng ngày càng quái gở, chỉ lo tính cách sẽ cứ như vậy mà thu liễm lại mất.
Miệng lưỡi Diêu Diệu lợi hại ra sao chứ, nói mấy câu đã thu hút được sự chú ý của hai cụ, căn bản không để ý tới mấy việc không thích hợp lắm như Cát Tiểu Thiên kỳ thực không thể bước chân quá nhanh, hay khi quay người cũng phải đồng thời chuyển động cả cơ thể.
Con trai trở về nên các cụ vui vẻ, Diêu Diệu còn cứ ca ngợi năng lực làm việc của Cát Tiểu Thiên, hai cụ càng thêm hạnh phúc, hạnh phúc thì dĩ nhiên sẽ muốn giữ họ lại ăn cơm, Diêu Diệu nhanh chóng nói là bọn họ tranh thủ từ công ty tới, không có thời gian ăn cơm, đợi kết thúc đợt bận rộn này thì nhất định sẽ đến, vậy mà cũng khiến hai cụ hài lòng vô cùng, cũng không hề nghi ngờ.
Đi trong hành lang, lúc Diêu Diệu đỡ Cát Tiểu Thiên chậm rãi xuống lầu, sắc mặt lại trở nên âm trầm, dù sao bây giờ chỉ cần nhìn thấy Cát Tiểu Thiên không tràn đầy sinh lực là trong lòng y đã thấy không thoải mái rồi.
“Trên cửa nhà mình có kết giới hay sao ấy? Khoảng cách chênh lệch với bên ngoài cũng quá lớn rồi.” Cát Tiểu Thiên víu lấy cánh tay Diêu Diệu, xuống lầu đúng là lao lực hơn đi lên nhiều.
“Anh về cùng em là để cho ba mẹ em không lo lắng, em chỉ cần không cẩn thận một chút là lại đau đến nhe răng trợn mắt, liệu có giấu nổi không?” Diêu Diệu lườm Cát Tiểu Thiên một cái, thật sự nghĩ mình nhanh nhẹn lắm à?
“Chẳng qua em bị thương ở xương sườn thôi, chứ không đã leo lên lưng anh cho anh cõng xuống luôn rồi.”
Dưới chân Diêu Diệu ngừng một chút, thần sắc trên mặt lại hòa hoãn không ít, thậm chí còn có chút ý cười: “Đợi đến khi em khỏe hẳn là có thể tự chạy xuống rồi.”