Chương 13
Lần tiếp theo Tiền Tây gặp Mai Cửu Nhạc là tại hôn lễ của cô và Chu Trung ba năm sau đó. Mai Cửu Nhạc đã sớm giải thích rõ ràng tình huống kia với Chu Trung, cũng đã gọi điện tới xin lỗi cho phải phép. Bản thân cô nhìn thấy Triệu Đông như chuột gặp mèo, từ đó tới giờ không dám xuất hiện trước mặt bọn họ. Tiền Tây tức cười, mơ hồ đoán được một chút gì đó nhưng không chắc chắn lắm, Triệu Đông lại không nói cho cậu biết.
Tiền Tây là một người khoan dung, cậu rất vui vẻ tới tham dự hôn lễ. Triệu Đông vốn dĩ cũng phải tới, anh đã chung sống với Tiền Tây ba bốn năm rồi, lại thân thiết với Chu Trung nên núi băng biến thành tủ lạnh, ít nhất ngoài mặt không còn lạnh lùng nữa.
Hai người gần ba mươi tuổi rồi, tiết kiệm được không ít. Triệu Đông phụ trách mua nhà, Tiền Tây phụ trách mua xe, việc này rất dễ dàng đối với người có tiền. Nhưng Tiền Tây luôn lấn cấn trong lòng, tiền mình kiếm được thua xa Triệu Đông, chi tiêu trong nhà hơn phân nửa do anh bỏ ra.
Triệu Đông gầm gừ nửa ngày mới nói, đừng có nghĩ linh tinh, vợ chồng chung tài sản.
Nhưng Tiền Tây vẫn thương lượng với Lý Bắc để mượn một khoản tiền, cậu muốn độc lập mở một xưởng cơ khí. Cậu suy nghĩ chuyện này không phải ngày một ngày hai, Lý Bắc cũng đồng ý. Năm trước, xưởng được mở ra, vì mới hoạt động nên tiền lời không nhiều lắm, toàn dựa vào Triệu Đông bày ra các kế hoạch kinh doanh.
Nói tới lý do Triệu Đông không thể tới, Tiền Tây hơi lo âu. Bà ngoại Triệu Đông hình như không khỏe, một người bà con nói Triệu Đông mau về nhà. Tiền Tây vốn dĩ muốn về cùng anh, thuận tiện đứng từ xa nhìn nhà mình một chút nhưng anh không đồng ý mang cậu về cùng, điều này làm cho cậu ít nhiều không thoải mái.
Triệu Đông vội vã chạy về. Mấy năm nay anh chưa từng về thăm bà ngoại, đây là người từng nuôi dưỡng anh trong một thời gian ngắn ngủi khi anh còn là một đứa trẻ khốn khổ không nơi nương tựa, mặc dù khi đó bà đối xử với anh chẳng tốt lắm. Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ gầy yếu của bà, trong thâm tâm không khỏi đau lòng.
Bà đã bước vào tuổi xế chiều, hoạt động không linh hoạt, con cháu chẳng quan tâm. Cuối cùng, người hàng tháng kiên trì gửi tiền về cho bà lại chính là đứa cháu ngoại không được bà yêu quý ấy. Bà cụ cảm động khôn nguôi, chỉ muốn cháu ngoại về để nhìn nó một chút. Nhưng Triệu Đông mãi không về, bà lại bị bệnh. Vốn bệnh rất nặng nhưng khi thấy Triệu Đông, không hiểu sao bà lại khỏe hơn một chút.
Triệu Đông là một Phó Tổng Giám đốc trẻ tuổi, công ty có rất nhiều việc, anh không thể ở lại với bà ngoại quá lâu.
Bà ngoại kéo tay anh, Đông à, lần này con đi, bà sẽ không còn được gặp lại con nữa.
Đông à, cả đời này bà ngoại chưa từng tới thành phố lần nào.
Đông à, bà rất hối hận, chỉ hận khi đó không chăm sóc thật nhiều cho con…
Đông à…
Triệu Đông rốt cuộc không chịu nổi nữa, nếu vậy sau này cháu sẽ về thăm bà thường xuyên hơn nhé?
Bà cụ vui sướng vô cùng, như vậy thật lãng phí tiền xe cộ đi lại, hay là bà tới chỗ con ở vài ngày, con thấy sao?
Triệu Đông cắn răng nửa ngày, được ạ.
Triệu Đông gọi điện thoại cho Tiền Tây, trong điện thoại không tiện nói thêm điều gì huống chi Triệu Đông chẳng thể mở miệng nói được lời nào. Anh nói muốn Tiền Tây dọn ra ngoài vài hôm, Tiền Tây nghe xong liền bối rối. Sau khi nghe Triệu Đông nói nguyên nhân, Tiền Tây ậm ừ vài tiếng coi như đồng ý, chỉ là hơi tức giận muốn Triệu Đông sau này đừng hù dọa cậu như vậy nữa.
Triệu Đông chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì hết, hù dọa cái gì chứ?
Tới lúc Triệu Đông dẫn bà ngoại về nhà, Tiền Tây quả nhiên đã đi rồi. Cậu chỉ mang theo quần áo và đồ dùng hàng ngày, những thứ khác đều để lại. Bà ngoại nhìn căn nhà rộng thênh thang, lắp đặt đầy đủ, đồ dùng tiện nghi, liền hỏi Triệu Đông, cháu mua nhà cưới vợ à?
Triệu Đông ậm ừ đáp lại, bà cụ vui mừng khôn siết, vậy có vợ chưa?
Chưa có. Triệu Đông trả lời không phải không suy nghĩ, nếu không bà ngoại nhất định sẽ bắt anh dẫn người tới cho mình gặp mặt.
Vì vậy bỏ lại một câu ‘mau cưới vợ đi’, bà ngoại coi như yên lòng ở lại.
…
Tôn Nam có một căn phòng đã lâu không ở, bên trong có đầy đủ mọi thứ, vừa đúng lúc để Tiền Tây mượn ở tạm. Triệu Đông tới tìm, Tiền Tây hỏi, bà ngoại muốn ở lại bao lâu?
Anh sẽ đuổi bà ấy về ngay lập tức, Triệu Đông thầm nghĩ, ngoài miệng thành thật trả lời, không biết.
Tiền Tây nghe câu trả lời này xong, trong lòng không biết làm sao cả, liền hỏi anh, anh định thế nào?
Thế nào cái gì, Triệu Đông trả lời xong lại nhịn không được cởi quần áo của Tiền Tây. Bà ngoại đang bệnh, Triệu Đông không thể viện lý do ngủ bên ngoài, sợ ban đêm bà cụ trở bệnh đau ốm. Thiếu hụt cuộc sống chồng – chồng hài hòa, Triệu Đông vừa thấy Tiền Tây liền giống như sói đói thấy thịt tươi.
Tiền Tây đẩy anh ra, đừng, bây giờ là ban ngày, chiều nay trong xưởng còn có chút chuyện…
Triệu Đông đã tiến vào trong, không phải chưa từng làm giữa ban ngày, chẳng lẽ em không muốn anh?
Tiền Tây cũng có cảm giác, thở hổn hển không nói lời nào.
“Chuyện trong xưởng còn quan trọng hơn chuyện chúng ta đang làm sao?”
Triệu Đông cười khẽ hỏi, chỉ có lúc làm anh mới nói nhiều, Tiền Tây nhức đầu nhất là vụ này. Chờ tới lúc Triệu Đông tiến hẳn vào cơ thể mình, Tiền Tây rên lên một tiếng.
“Nói đi, chuyện của em quan trọng,” Triệu Đông cố ý thúc vào bên trong, “hay chuyện của anh quan trọng?”
Dĩ nhiên ngoài tiếng rên rỉ ra, không có bất kỳ câu trả lời nào, Triệu Đông không biết làm sao, lần này nhấn mạnh hỏi đi hỏi lại vấn đề này.
Tiền Tây bị anh hành hạ tới mức kêu loạn lên, không chịu nổi nữa, mười ngón tay cào khắp người Triệu Đông, không hé răng nói nửa chữ.
Cuối cùng Triệu Đông xuất, trong lòng anh hơi chua xót nghĩ, được rồi, em quan trọng.
Con sói sau khi lấp đầy bụng về nhà liền thấy bà ngoại sói, mở miệng hỏi ngay, khi nào bà đi?
Bà ngoại sói tỏ vẻ đau khổ, không nhìn thấy con tìm một người vợ, bà sao có thể yên tâm về quê chứ?
Triệu Đông nói, đời này con không lấy vợ đâu.
Bà ngoại nghe không hiểu ý tứ sâu xa của anh, chỉ sợ yêu cầu của anh quá cao, công việc lại luôn luôn bận rộn, bà sẽ tìm giúp con một người thật tốt!
Triệu Đông choáng váng, bà ngoại lập tức lôi cháu gái họ xa của mình ra, thao thao bất tuyệt giới thiệu. Triệu Đông trầm tư một chút, sửa lời, cháu có bạn gái rồi. Bà ngoại sói tuy tiếc nuối nhưng cũng vui vẻ thay Triệu Đông. Không nằm ngoài dự đoán, bà bảo anh mang người về nhà gặp mặt một chút.
“Gặp xong, bà có thể về quê được rồi đấy.”
Triệu Đông không thể làm gì khác ngoài dặn dò như thế, bà ngoại đành đồng ý.
Ngày hôm sau, Triệu Đông mang một cô gái về, mặt mày bà cụ hớn hở, nói rằng cô có tướng tốt. Sau đó bà lập tức thu dọn quần áo về quê, trước khi đi còn khen nức nở cô gái kia tốt tính, muốn Triệu Đông đừng bao giờ phụ bạc cô, nhất định phải thường xuyên mang cô về gặp mình. Triệu Đông cảm thấy phiền phức, bà ngoại sói bèn nói, bà chẳng sống được mấy ngày nữa, không gặp được mấy lần…
Triệu Đông không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đồng ý.
Rất hiển nhiên, Triệu Đông tìm người tới diễn kịch cùng. Người này là ‘diễn viên chuyên nghiệp’ mà Lý Bắc giới thiệu. Không chuyên sao có thể gọi tới chứ, Lý Bắc nhún vai một cái, nhưng nếu Tiền Tây biết, tôi sẽ khai thật đấy.
Triệu Đông nhìn gã đầy khinh thường, tôi có để cho anh gạt người đâu.
Rốt cuộc bà ngoại sói về quê, con sói đói không thể đợi tới lúc Tiền Tây tự về được nữa.
Like Loading…