Chương 102: Kết án trên đường về
Trong lúc mọi người đang khó xử, Thổ Phiên vương nói với Nguyên lão gia “Nguyên lão… Lúc đó đều là ý kiến của quốc sư cả, hoàng thất Thổ Phiên chúng ta không liên quan a, ngươi thật sự muốn bởi vì thù hận của bản thân mà xung đột với chúng ta sao?” Vừa nói vừa nhìn qua Bàng Thống “Trung Châu vương, ngươi cũng thấy đấy, Thổ Phiên ta tuy thế lực không bằng Đại Tống nhưng nếu chúng ta đều gặp nạn, các tướng sĩ Thổ Phiên dù cho chỉ còn một người, cũng muốn liều mạng cùng Đại Tống đồng quy vu tận (cùng đi đến chỗ diệt vong), đến lúc đó, Liêu quốc cùng Tây Hạ có thể thừa cơ hội, ngươi thật sự sẽ vui vẻ sao?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều xoay mặt nhìn Bàng Thống thấy hắn cũng chau mày, Thổ Phiên vương nói đúng, việc này không phải chỉ là giải quyết ân oán cá nhân đơn giản như vậy.
Nguyên lão gia cũng cười lạnh một tiếng, nói: “Thổ Phiên cùng Đại Tống thì có quan hệ gì? Thổ Phiên vương, ngươi đừng có quên, đây là ân oán của Yêu quốc ta và Thổ Phiên, nếu ngươi muốn báo thù thì tới tìm Yêu quốc bọn ta! Mạc Tiếu cơ bản không phải người Yêu quốc, Mạc Ki cũng đã bị Thổ Phiên giết ch.ết, nói đến nói đi, từ ông già đến trẻ nhỏ, ta đều thương tiếc, không bằng như thế này, ta cùng với các ngươi cùng nhau xuống hoàng tuyền (âm phủ), ngươi thấy thế nào?”
Thổ Phiên vương sợ hãi, lắc đầu quầy quậy, nhìn Bàng Thống “Trung Châu vương!”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều nhịn không được nhíu mày, Thổ Phiên vương này tuy rằng gặp nguy hiểm nhưng cũng không nên có dáng vẻ khúm núm nịnh bợ như vậy chứ, một chút phong phạm của vương giả cũng không có, huống chi, hắn xác thực đã giết rất nhiều dân chúng Yêu quốc vô tội, mà những người kia kỳ thật cũng là con dân Đại Tống, thật sự là đáng giận. Nhưng thân phận của hắn lại đặc thù, cho dù báo quan, cũng không thể bị trị tội, nếu thả hắn về Thổ Phiên thì sau này sẽ không bắt lại được. Nguyên lão gia cùng Mạc Tiếu hao hết bao nhiêu tâm tư mới lừa được hắn đến đây, nếu hiện tại không để hai người họ giết hắn thì làm sao họ có thể bỏ qua?”
Nguyên lão gia nhìn Triển Chiêu nói “Hiền chất, các ngươi đều đi ra ngoài đi, phải chạy nhanh, bằng không… Thành cổ này sắp sụp đổ rồi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, chỉ thấy Nguyên lão gia chỉ tay vào phía trên nóc thành.
Triển Chiêu ngẩng mặt lên nhìn, chỉ thấy phía trên nóc không biết khi nào xuất hiện một cái khe thật lớn.
Tất cả mọi người cả kinh, Đường Di nói “Nguy rồi, chắc chắn là sẽ sụp đấy!”
“Các ngươi giúp ta đem A Tiếu ra ngoài đi, hết thảy kế hoạch này đều là ta an bài, không liên quan với hắn. Hắn chỉ là muốn báo thù cho cha mà thôi.” Nguyên lão gia nói xong, tay vỗ vỗ Mạc Tiếu, nói “Giúp ta chiếu cố khuê nữ.”
Mạc Tiếu chau mày nói “Lão gia, người cũng không làm sai cái gì! Ta không thể để người ở lại.”
Nguyên lão gia cười lắc đầu, nói “Giết người thì đền mạng, thiếu nợ trả tiền, là thiên kinh địa nghĩa.”
Đang nói chuyện, đột nhiên có thanh âm “ầm ầm” truyền đến.
“Nguy rồi.” Thiên Nhất chay mày, nói với Bạch Ngọc Đường “Nhanh ra ngoài đi!”
“Từ từ!” Thổ Phiên vương hô to “Cứu ta với, các ngươi muốn bao nhiêu lợi ích đều có thể!”
Mọi người nhíu mày, Triển Chiêu nhìn Bàng Thống “Ngươi thấy thế nào?”
Bàng Thống lạnh lùng nhìn Thổ Phiên vương nói “Nguyên lão gia nói đúng, đây là chuyện của Thổ Phiên và Yêu quốc, không liên quan đến Đại Tống…”
Mọi người hiểu rõ, lúc này, mặt đất đã bắt đầu hơi hơi có chút chấn động, trên đầu cũng có cát đá rơi xuống.
“Đi mau.” Mộ Thanh Vân nói với mọi người, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn Mạc Tiếu đang đứng tại chỗ không chịu rời đi, nói “Mạc Tiếu.”
“Ta không đi.” Mạc Tiếu tựa hồ không muốn bỏ lại Nguyên lão gia. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, vừa định tiến lên, đã bị Thiên Nhất túm lại hô “Cẩn thận.”
Đồng thời, một khối đá lớn trên đỉnh đầu bọn họ đột nhiên rớt xuống… Ầm vang một tiếng… chặn ngang đường đi, Thiên Nhất thả người xuyên qua khe hở túm lấy Mạc Tiếu lôi ra, Triển Chiêu còn muốn cứu Nguyên lão gia nhưng cả tòa thành đều đã bắt đầu lún sụp, Nguyên lão gia,Thổ Phiên vương cùng với Hắc Sơn chân nhân đều bị đá tảng vây lấy.
Triển Chiêu nhảy đông nhảy tây, Mạc Tiếu chỉ vào phía sau nói “Nơi đó có đường!”
Mọi người theo hắn đi về phía trước, Thiên Nhất cùng Mộ Thanh Vân dùng nội lực đánh bật đá tảng.
Sau đó, mặt đất lún càng ngày càng nghiêm trọng, bốn phía đất đá tràn ngập, Triển Chiêu đang vội vã nhảy thì cảm thấy Bạch Ngọc Đường bắt lấy cổ tay hắn kéo ra bên ngoài, bởi vậy cũng theo bản năng mà cầm tay hắn.
Mà lúc này, Lạc Đồng Thanh cùng Thần Tinh Nhi nhìn thấy cả tòa thành cổ đang sụp lún với tốc độ thần tốc.
“Sư phụ, làm sao bây giờ, tằng sư thúc tổ còn ở bên trong!” Thần Tinh Nhi gấp đến độ nhảy dựng.
Lạc Đồng Thanh cũng gấp gáp muốn ch.ết, hắn nhìn thấy tòa thành hình con thuyền đang lung lay sắp đổ, hơn nữa đều dựa vào cột buồm chính giữa dài nhất cao nhất, nếu cái cột này sụp xuống, vậy cả tòa thành cùng đổ là không thể nghi ngờ.
Lạc Đồng Thanh gọi mọi người đem dây thừng đến, cùng các quân binh của Bàng Thống và các phó tướng quân, còn có vài ngàn quân binh vọt tới phía trước tòa thành hình thuyền, Lạc Đồng Thanh nhảy lên cột buồm, cầm lấy dây buộc chặt vào cột.
Thần Tinh Nhi ở xa xa trông thấy miệng vết thương trên người Lạc Đồng Thanh lại nứt ra, máu thấm ướt cả mặt ngoài lớp áo, không khỏi có chút đau lòng.
Lạc Đồng Thanh cột chắc dây thừng sau đó xuống mặt đất cùng các tướng sĩ kéo dây, cố định cột trụ tòa thành không cho nó tiếp tục lún xuống, đợi bọn Triển Chiêu đào thoát.
Lúc mọi người lòng như lửa đốt, chỉ nghe ‘oanh’ một tiếng, từ phía trên tòa thành, một mảnh cửa đá văng ra, sau đó, liền trông thấy Đường Di giúp đỡ Mạc Tiếu đang bị thương nhảy ra, theo sau là Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường… Sau nữa là Mộ Thanh Vân và Thiên Nhất.
Lạc Đồng Thanh thấy mọi người bình an đi ra thở phào nhẹ nhõm, buông dây thừng… Mọi người cùng nhau chạy như điên rời khỏi tòa thành… Đồng thời, ở phía sau chợt nghe tiếng nổ, cả mặt đất không ngừng rung động, bụi mù cuồn cuộn.
Khi mọi người đến được chỗ an toàn, nhìn lại chỉ thấy cả tòa thành hình con thuyền đều hoàn toàn sụp đổ, rơi vào phía bên trong lớp cát sa mạc, mà những hạt cát ở xung quanh đều hướng vào giữa mà đổ xuống… Không bao lâu, mặt đất trở lại bình yên.
Tòa thành hình thuyền đã hoàn toàn biến mất, cả sa mạc khôi phục sự bằng phẳng, chỉ còn bão cát thổi bay, cát bụi đầy trời… Liếc mắt nhìn lại, thật giống như nơi đó chưa từng có sự tồn tại của một tòa thành cổ, đương nhiên, Yêu quốc cổ đại, từ nay về sau, cũng, hoàn toàn, diệt vong.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng thở ra… Cũng không biết bên trong sa mạc này chôn giấu bao nhiêu tòa thành đã đi vào quên lãng.
Mạc gia huynh đệ cũng chạy đến, nhìn thấy Mạc Tiếu liền không biết nên ứng xử như thế nào, thật ra Đường Di đã đem chân tướng sự tình nói với hai người. Hai người lúc này rốt cuộc đã biết rõ đầu đuôi ngọn ngành… Thù cha phải báo, thù hận diệt tộc cũng nhất định phải báo, mà Mạc Tiếu trước sau vẫn lừa gạt họ, hai người này không được tham gia giúp đỡ còn suýt chút nữa phá vỡ kế hoạch… Nhất thời không khỏi có chút hổ thẹn.
Mộ Thanh Vân cùng Thiên Nhất hỏi Mạc Tiếu, Nguyên Viện cô nương hiện đang ở đâu, hắn mới nói, kỳ thật đều ở trong Nguyên gia trang, vì cô nương ấy biết rõ sự tình, nháo sự không cho cha nàng mạo hiểm, cuối cùng bị Nguyên lão gia nhốt vào trong phòng.
“Khổ cực nửa ngày, nguyên lai trong đó lại có gút mắt như vậy.” Mộ Thanh Vân gật đầu nói “Nguyên lão gia cũng là bất đắc dĩ, đối phương là Thổ Phiên hoàng thất, không có chút thủ đoạn đặc biệt, đúng là không có cách nào báo thù.”
Nói tới đây, Công Tôn hỏi Bàng Thống “Không sao cả chứ?”
Bàng Thống lắc đầu nói “Yên tâm đi, Thổ Phiên còn vài tên tướng quân cùng Vương gia… Bọn họ mới không rảnh vì hoàng thất mà báo thù, tranh đoạt vương vị còn không kịp nữa là, việc này ngược lại là chuyện tốt, làm cho Thổ Phiên đại thương nguyên khí.”
Tất cả mọi người gật đầu.
Sau đó, Bàng Thống cùng Công Tôn suất lĩnh đại quân về trước.
Mộ Thanh Vân cùng Thiên Nhất cũng ra đi, hai người thu nhận Lạc Đồng Thanh cùng Thần Tinh Nhi, mang tiểu đồ đệ về nhà, thứ nhất là để lo cơm nước, thứ hai cũng để chỉ điểm hai người vài chiêu. Lạc Đồng Thanh cùng Thần Tinh Nhi hầu hạ hai vị lão nhân gia thực hiếu thảo, bất quá Mộ Thanh Vân cùng Thiên Nhất bình thường không ở nhà, chớp mắt đã không thấy tăm hơi, hơn nửa năm sau mới trở về. Bởi vậy Lạc Đồng Thanh cùng Thần Tinh Nhi liền an tâm ở lại tàng thư các của sơn trang để đọc võ học điển tịch (sách cổ). Lạc Đồng Thanh cũng xem như là kỳ tài luyện võ, Thần Tinh Nhi lại thông minh lanh lợi, hai người cùng bàn luận võ học, võ công rất nhanh tiến bộ, có thể nói là tiền đồ vô lượng, nhưng đây là nói chuyện về sau.
Mạc Tiếu cũng cùng Mạc gia hai huynh đệ quay về Cuồng Đao môn, giang hồ quần hùng đã biết ngọn nguồn chuyện Mạc Tiếu vì cha báo thù nên không hề xem hắn là thù địch của võ lâm. Sau đó, Mạc Tiếu cùng Nguyên Viện thành thân, kế thừa Nguyên gia trang, Mạc Nhất Đao kế thừa Cuồng Đao môn.
Tất cả mọi người đều rời đi, chỉ còn lại Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở lại khách điếm thu dọn đồ đạc.
Bạch Ngọc Đường hỏi “Miêu nhi, quay về Khai Phong phủ trước hay đi Hãm Không Đảo?”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường “Khụ… muốn đi Thường Châu không?”
Bạch Ngọc Đường sờ sờ đầu nói “Gặp cha mẹ ngươi?”
“Ừm.” Triển Chiêu gật đầu.
Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ, nói “Ta… Có chút khẩn trương, đúng rồi, ngươi có rảnh không? Không phải đã qua ngày nghỉ rồi sao?”
Triển Chiêu gật gật đầu, nói “Không có, phải lập tức trở về.”
“Vậy ngươi có đi Hãm Không Đảo không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ừm, ta cũng khẩn trương.” Triển Chiêu nói thầm một câu “Lên đảo rồi thì nói cái gì?”
“Ừm… nói hai ta tình đầu ý hợp.” Bạch Ngọc Đường nói.
Triển Chiêu nhìn hắn, nói “Vậy ngươi theo ta quay về Thường Châu, đến nói với cha ta?”
“Ách…”
Bạch Ngọc Đường có chút khó xử, nếu so về tự do tự tại, trong nhà hắn cha mẹ đều mất, chỉ có mấy ca ca từ trước đến nay nuôi dưỡng hắn, đại khái cũng không phản đối chuyện vui với Miêu nhi… Nhưng Triển Chiêu thì…
Bạch Ngọc Đường tưởng tượng đến Triển lão gia dáng vẻ uy nghiêm liền rợn tóc gáy, bất đắc dĩ hỏi Triển Chiêu “Miêu Nhi, làm sao bây giờ?”
“Ừm… Hay là đừng nói nữa?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, nói “Kỳ thật cũng là chuyện của chúng ta, chúng ta tự mình biết là được cũng không nhất thiết nói cho nhiều người. Nếu cha mẹ ngươi cùng ca ca ta không đồng ý, chúng ta liền bỏ trốn, sau đó tiền trảm hậu tấu đi(chém trước tấu sau, ý nói hành động trước đợi sau khi mọi việc đã không thể thay đổi nữa thì mới ra mặt giải thích)!”
Triển Chiêu nhíu mày, nói “Như vậy làm sao được?!” Vừa vỗ vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường, nói “Ngọc Đường, ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ cho ngươi một danh phận.”
Bạch Ngọc Đường nheo mắt, bàn tay vỗ vỗ Triển Chiêu: “Yên tâm đi Miêu nhi, ta sẽ tự mình đem sính lễ đến nhà ngươi.”
Vì thế…
Hai người châm chọc qua lại nhau một hồi.
Đêm đó, hai người vì chuyện ai cưới ai gả lại náo loạn một lúc, buổi sáng ngày hôm sau thức dậy, vốn là Bạch Ngọc Đường chuẩn bị cùng Triển Chiêu quay về Khai Phong phủ, nửa đường bị một gia tướng của Hãm Không Đảo ngăn cản, nói trên đảo có chuyện, Lô Phương gọi Bạch Ngọc Đường về một chuyến.
Bất đắc dĩ Bạch Ngọc Đường đành phải chia tay Triển Chiêu, tự mình quay về Hãm Không Đảo, trước khi đi, hai người ở trên đường nói lời tạm biết, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu nói “Miêu nhi, nhớ giữ gìn sức khỏe, tự chăm sóc bản thân, ta làm xong việc nhất định sẽ đến tìm ngươi.”
“Ừm.” Triển Chiêu gật đầu “Ngươi cũng… Có chuyện gì thì cho người đến báo cho ta biết.”
Bạch Ngọc Đường tiêu sái cười, nói “Đừng làm như chia lìa vậy chứ, ta sẽ luyến tiếc không đi được mất.”
Triển Chiêu trừng mắt hắn “Ngươi mới thế.”
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, đều lắc đầu cười cười, hôn lên khóe miệng đối phương một cái, sự đụng chạm lạ lẫm khiến hai người khẩn trương, cả cái mũi và lỗ tai đều đỏ.
“Ta đi đây.” Bạch Ngọc Đường giục ngựa chuyển hướng, Triển Chiêu cũng từ biệt hắn… Hai người vừa bước đi vừa quay đầu nhìn nhau, rốt cuộc, đi hơn nửa canh giờ, cả hai đều không nhìn thấy nhau nữa… Hai người mới giơ tay quất mạnh vào mông ngựa… Con ngựa chạy vội về phía trước.
Mạc dù có chút vướng bận, bất quá may mắn hai người đều có tính tình cởi mở, hào hiệp… Tạm xa nhau thôi, rất nhanh, sẽ gặp lại. (Mọe… cứ như sinh ly tử biệt, làm người ta ganh tị ch.ết đi được).