Chương 17: Sợ

Truyện teen: lãng quên thù hận
Tác giả: bạch nhược (fan của Dương Dương).
Như sét đánh ngang tai, đôi chân tôi run rẩy như sắp ngã “K...h...á...n...h,.... Khánh....” tôi thì thào chạy thật nhanh, thật nhanh, trái tim tôi run rẩy lo sợ, trước mắt tôi hiện lên...


Tôi thơ thẩn nhìn cảnh vật quanh mình rồi lặng người nghe những tiếng hét, tiếng khóc cứ vang vọng bên tai tôi, tôi thấy người khánh yêu cũng thẫn thờ nhưng trái tim tôi không tin sự việc xảy ra ngay trước mắt, tôi nhìn kĩ rồi khuân mặt đó, khuân mặt đó... sẽ...không... bao... giờ.... quên.


Tuy tôi không tin sự việc xảy ra ngay trước mắt nhưng đôi chân vô thần cứ thế là bước tới, máu lem ra khắp mặt đường, những mảnh thịt cứ thế là đập vào mắt tôi, tôi nắm chặt tim mình, linh cảm giữa hai chị em sinh đôi đã cho tôi biết.... biết.... tôi hét lên “khánh....” rồi chạy vào chỗ đang được lính cứu hỏa dập lửa.


Quỳ xuống mặt đường tôi run rẩy bới nhanh những mảnh vụn của xe và của thịt người chỉ vì xác nhận một điều...


Mặc cho những lính cứu hỏa lôi tôi ra, mặc cho cơn mưa nhỏ trời cho đang tát vào mặt, không đau nhưng đám cháy càng ngày càng lớn, người ta nói khi cứu hỏa điều may mắn nhất không phải là mưa bởi điều đó sẽ làm cho đám cháy lan ra hơn, dữ dội hơn.


Và hiện trạng ở đây chính là vậy đám lửa phát ra từ chiếc xe bị lật đang bùng lên đây là ngăn cản tôi sao, điều đó là không thể.


available on google playdownload on app store


Tôi ào vào đám cháy và rồi cánh tay bị bỏng một lớp lớn nhưng tôi không quan tâm, tôi nhắm mắt cảm nhận rồi nhắm mắt bước đi, tôi không biết tôi đã ở vị trí nào nhưng đập vào mắt tôi không là gì khác chính là một mảnh màu hồng, sự chua xót dâng trào con tim và đang tạo thành nước mắt những giọt nước mắt nhờ ánh sáng của lửa cùng sự tinh khiết của nước mưa đã tạo ra những giọt nước mắt pha lê, pha lê bảy màu.


Mảnh xe đâm vào chân tôi không đau nhưng nó như một liều thuốc kích thích làm tôi điên cuồng, tôi cầm chiếc kẹp tóc từ trong đám cháy, chiếc kẹp tóc bị đen gần hết nhưng tôi vẫn nhận ra, đó không phải kẹp tóc của Khánh sao, chính tôi tặng nó làm sao mà quên cho được.


Tôi hét lên khổ sở như một con thú bị thương “không...” đôi mắt tôi đỏ au, trong đó là sự đau đớn, là sự nguội lạnh.
Tôi nắm chặt cái kẹp tóc cho đến khi bàn tay đã bật ra máu lúc nào cũng không hay.


Đưa mắt nhìn quanh hiện trường ánh mắt tôi không thể không nhìn đến chỗ mà hắn đứng... nhưng... tôi lặng mình khi... không thấy hắn đâu.... hắn ta chạy rồi.
“Ha... ha...ha..., chạy rồi... giỏi lắm... ha...ha...” môi tôi run run nở nụ cười thật tươi giọng nói như vỡ òa.
Cảnh vật mờ dần mờ dần và...


“Vi...Vi...không sao chứ” ánh mắt không tiêu cự của tôi dần tụ lại ở một điểm, ánh mắt nhìn thẳng kẻ đang lay tôi.
Qua ánh sáng mờ tối tôi thấy hắn kẻ đã giết Khánh.
Tôi như một kẻ điên xông vào bóp cổ hắn “trả mạng lại đây, trả đây... tên khốn nạn...“.


Có một bàn tay lành lạnh chạm vào tay tôi nó giúp tôi tỉnh táo đôi chút có người đang nói với tôi giọng nói này nghe rất quen tai trong giọng nói lại mang chút gì đó khó chịu “tỉnh lại đi... Vi...“.
Tôi buông lỏng bàn tay rồi híp mắt nhìn kĩ lại.


Khuân mặt của Tiến dần dần đọng lại rồi bất chợt một cái ôm ấm áp ập vào người tôi, đôi bàn tay đang bóp cổ Tiến của tôi được buông thõng, thời gian như đọng lại, cái tấm hình từ lâu đã không còn hát nữa và được tôi úp lại.


Thấy vậy tôi liền đẩy Tiến ra, đứng dậy và bước ra khỏi căn phòng màu hồng phấn.
Tôi chẳng biết tại sao khi nhìn vào tấm ảnh tôi lại xúc động như vậy, là tôi sợ ch.ết là tôi...sợ không kịp trả thù cho Khánh.


Chuyện của Lê Mĩ Vân nhất định tôi không bỏ qua, Khánh hãy tiếp thêm sức lực để chị đủ sức đánh với kẻ đó.
Ngồi xuống chiếc ghế sô pha
“Cậu không sao chứ” Tiến lên tiếng đánh gãy suy nghĩ trong lòng của tôi.
Tôi im lặng một lúc rồi nhìn vào mắt cậu nói “tôi không sao“.


Cậu trầm lặng thấy thế tôi lên tiếng nói lời mà từ nãy tới giờ tôi muốn nói “xin lỗi“.
“Ừ“.
“Khi nãy tôi nghe cậu nói sẽ trả thù Lê Mĩ Vân, nhắc nhở cậu một điều gia đình cô ta không đơn giản, có dính líu tới xã hội đen“.


“Tôi sẽ chú ý, à lúc đó tại sao cậu biết tôi ở đó“.
“Bắt cô ta khai ra“.
“Lê Mĩ Vân sao?“.
“Ừ“.
“Cảm ơn“.
“Nếu muốn cảm ơn thì giúp tôi một chuyện đi” Tiến đưa mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại ở tủ truyện toàn truyện kiếm hiệp của tôi.


“Chuyện gì?” tôi nghi hoặc hỏi cho rõ ràng.
“Cậu giúp tôi ôn toán, tôi kém môn này” cậu ta tỉnh bơ nói.
Cậu ta nói tiếp “ tôi tặng cậu ba tập truyện kiếm hiệp của Kim Dung“.
Mắt tôi sáng lên đáp lại “mai bắt đầu học“.
Thấy vậy Tiến nhíu mày “cậu nhanh khỏi rồi kèm tôi“.


“Vậy truyện...”
“Bao giờ cậu khỏi rồi tôi đưa“.
Tôi ỉu xìu nghĩ thầm tên lừa người.
Trên lớp học vào sánh hôm sau
Hải bò vỗ vai tôi hỏi “sao nhìn mặt mày xanh xao vậy“.
Tôi run lên nhưng cố giữ tỉnh táo trả lời “ốm nhẹ“.


“Sáng hôm qua thấy mày đi học một tí rồi về còn chưa kịp hỏi mày có sao không nữa“.
“Tao thì có sao chứ“.
“À, bao giờ tụi mày đá bóng vậy” tôi chuyển chủ đề tránh nó hỏi tiếp.


“Mai rồi, mày phải đi cổ vũ không được trốn” nó nói với vẻ mày mà không đi là ch.ết với tao.
Tôi bĩu môi gật đầu thấy vậy nó mới mỉm cười bỏ về chỗ ngồi.


“Mày không đi học thể dục hả, thôi mày nghỉ đi nhìn mày thế này thôi để tao xin cho” Kiều Trinh tới gần chỗ tôi nhíu mày đánh giá.
Thật sự bây giờ tôi rất mệt nếu không phải vụ múa hát thì tôi ở nhà đắp chăn đọc truyện rồi.
“Tao ở trong lớp, mày xin dùm tao“.


“Sao ra nông nỗi này, là... Lê Mĩ Vân sao“.
Tôi trầm mặc không đáp, thấy thế Kiều Trinh bỏ đi để lại một câu “tao đi đánh vỡ mặt cô ta“.


Tôi đứng dậy kéo tay Kiều Trinh lại, thấy nó không nhìn tôi, tôi xoay nó cho nó quay mặt vào tôi lúc đó tôi thấy...cặp mắt búp bê của nó đỏ hoe chứa rất nhiều đầy lửa.


Trong khi tôi nhìn nó như vậy thì điện thoại bỗng rung lên buộc tôi cầm lên nghe, khi tôi còn chưa nói alo thì một giọng nói âm ấm truyền vào tai tôi “tao không sao rồi“.
Tôi sững người ánh mắt lóe lên sự vui mừng tột độ, áp chiếc điện thoại vào tai Kiều Trinh rồi...


Nó giật luân chiếc điện thoại trên tay tôi để áp mạnh hơn vào tai.
Dường như nó nghe được gì đó có vẻ nó sắp nổi bão.
Buông thõng cánh tay nó nhìn tôi bằng ánh mắt bất lực hét lên “sao mày phải gánh một mình, mày có coi tao là bạn không hả“.


Ánh mắt nó tổn thương thêm vào đó là sự lo lắng, rồi nó bỏ diện thoại ở trên bàn rồi bỏ đi.
Cầm chiếc điện thoại lên ánh mắt tôi có sự vui mừng xen lẫn sự phúc tạp nhìn quay thì mọi người đã ra thể dục hết trong này chỉ còn tôi và Hải bò.


Cũng vậy ánh mắt Hải bò nhìn tôi giống hệt ánh mắt Trinh chỉ là ánh mắt này không chứa nước trong đó là sự mạnh mẽ của thanh niên.
Rồi nó cũng bỏ đi, trong không gian chỉ có tôi và cái bóng của mình.


Tôi biết tôi giấu chúng nó là sai nhưng...tôi không muốn chúng nó gặp nguy hiểm, nếu có nguy hiểm hãy để tôi một mình gánh.
Khi nãy Trang bánh bèo gọi điện cho tôi, vì ý muốn chia sẻ sự vui mừng đó mà tôi lỡ áp điện thoại vào tai Trinh, tôi thật hậu đậu không suy nghĩ trước sau gì hết.


Đang thơ thẩn nhìn nền đất thì bắt gặp một đôi giày cao gót, ánh mắt tôi di chuyển lên dần thì thấy...
“Không ch.ết, cũng tài nhỉ...“.
Đây chính là giọng của Lê Mĩ Vân nếu bảo ngoài kẻ thù ra tôi còn muốn giết ai nhất thì câu trả lời của tôi không ai khác chính là Lê Mĩ Vân.






Truyện liên quan