Chương 1

Phương Vũ nở nụ cười hài lòng nhìn con thuyền chở đại ca và Long Nhi đi càng ngày càng xa. Hắn duỗi thẳng lưng, xoay xoay đầu, nhìn biển khơi rộng lớn tràn ngập tự tin nói: "Được rồi! Bây giờ tiếp hành bước kế tiếp." Nói xong, hắn xoay người đi về phía Lan Lăng quốc.


Bây giờ là đến bước - tìm kiếm bằng hữu, đây là chuyện quan trọng nhất phải làm.
"Phương Vũ! Ngươi đứng lại đó cho ta!" Một giọng nói quen thuộc, tràn đầy tức giận của nữ nhân từ phía sau vang lên. Hắn không nghĩ nàng lại tới nhanh đến vậy.


Phương Vũ bắt đắc dĩ nhún vai, xem ra kế hoạch của hắn cần phải sửa đổi lại đôi chút rồi. Đối phương hét lên đầy giận dữ nhưng mà thái độ của Phương Vũ cứ tỉnh bơ, không nhanh không chậm từ từ xoay người lại.
"Thì ra là nữ vương bệ hạ." Hắn giả bộ khom lưng, "Chúng ta lại gặp nhau rồi."


Ấn tượng đầu tiên của hắn khi gặp nàng là, ngang tàng lỗ mãng!


Cả người tràn ngập sinh khí, đầy quyến rũ như một bông hoa hồng dại, nhưng mà lại cao quý đến nổi không thể chạm vào. Mà nàng hình như chưa hề phát giác là chính nàng rất xinh đẹp đến nổi làm người khác hít thở không thông. Làm sao không làm nam nhân động lòng, mà hắn cũng là nam nhân.


Nàng đầu đội kim quan*, tóc đen dài đến eo nhưng lại rối tung lên. Áo bào trắng khoác lên mình, trang sức màu trắng bạc toả sáng lấp lánh, chứng minh rõ thân phận của nàng là người hoàng tộc. Váy màu trắng hơi hé mở, lộ ra chiếc đùi ngọc thon dài trắng như tuyết. Chân mang đôi hài màu bạc phối hợp với vải gấm vấn quanh, quả thực rất mê người. Mà nàng...


available on google playdownload on app store


(*Dạng như là vương miện của Vua chúa)
Một bên hông đeo một thanh kiếm, tư thế rất oai hùng. Làm cho ánh mắt Phương Vũ không thể rời mắt.
"Ngươi..." Vương Tường cố gắng kèm chế cơn giận, gương mặt mỉm cười đầy quỷ quyệt khiến khiến cho người khác lạnh run người.


Chỉ cần ai quen biết nàng điều biết rõ, chỉ khi nào nàng tức giận đến cực điểm mới xuất hiện nụ cười như vậy. Mà người nào làm nàng tức giận, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Nhưng Phương Vũ lại không phải là "người nào"


"Xin hỏi nữ vương bệ hạ có gì chỉ giáo?" Phương Vũ vẫn giữ thái độ thư thái.
Hắn thích nhất là xem bộ dạng của nàng khi mất khống chế.


Ở trong mắt người bình thường, nàng có lẽ là một núi băng, thần thánh không thể xâm nhập. Nhưng mà chỉ có hắn biết, trong tâm nàng như là một núi lửa, chờ đợi hắn đi châm chọc cho phun trào.


"Nhìn ngươi thật nhàn nhã!" Vương Tường cười ảm đạm, ngay lặp tức thay đổi thành một mặt sắc bén, nghiêm túc hỏi:


"Đại ca của ngươi mang Long Nhi đi bao lâu rồi hả? Nói mau! Nếu không ngươi tuyệt đối sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai." Giọng nói của nàng rất kiên định, nhưng tay cầm thư của Long Nhi lại run rẩy.
Tường trong lòng thầm hy vọng mọi chuyện còn kịp! Nếu Phương Vũ còn ở đây, thì Long Nhi sẽ không bị Phương Ngạo mang đi.


Phương Vũ nhìn sắc mặt của nàng, có chút đau lòng.
Dù sao cũng là nữ nhân. Hắn cũng thương tiếc đôi chút.
Muội muội mình thương yêu nhất lại bị tên nam nhân khác mang đi, điều này đối với nàng mà nói đúng thật là một đả kích lớn.


Phượng Vũ lại duỗi thẳng lưng, thư giản gân cốt, "Ta nghĩ, ta muốn..."
"Ngươi muốn như thế nào?" Vương Tường sốt ruột hỏi.
"Ta nghĩ, chỉ sợ là bây giờ đã không còn kịp nữa rồi!" Hắn liếc mắt về phía biển rộng, ngụ ý điều gì đó.
Long Nhi! Vương Tường thân hình lây động, lùi lại mấy bước.


Không nghĩ tới nàng vẫn muộn một bước. Nội tâm của nàng tràn đầy đau khổ. Long Nhi, chẳng lẻ ngươi không cần Liên tỷ tỷ nữa, cứ như vậy mà cùng Phương Ngạo bỏ đi? Còn Đông Vương ma ma và Tiểu Đào, ngươi cũng không để ý đến họ sao? Nàng nắm chặt lá thư trong tay, cố gắng nuốt xuống sự đau xót.


Ở trong thư Long Nhi nói nhất định nàng sẽ trở về, nhưng mà Trung Nguyên có bao nhiêu xa xôi. Có lẻ đời này tỷ muội nàng sẽ không thể gặp lại nhau nữa. Nàng làm sao mà đi ăn nói với mẫu thân đã mất, làm sao ăn nói với Nữ Nhi Quốc?


Đường đường là Nhị công chúa của Nữ Nhi Quốc, vậy mà lại dám bỏ trốn cùng với nam nhân Trung Nguyên.


Tất cả mọi chuyện đều tại hắn! Vương Tường cố nén nước mắt sắp tràn mi, đôi mắt đầy thù hận nhìn Phương Vũ, "Tại sao ngươi lại không đi? Ngươi cũng biết ở lại đây đối mặt với ta thì sẽ phải trả cái giá như thế nào?"


Cho dù huynh đệ Phương Vũ từng liên thủ với nàng giải cứu Nữ Nhi Quốc khỏi nguy cơ khó khăn, nhưng không có nghĩa là nàng tha thứ cho người lừa gạt mất muội muội mà nàng yêu thương.
Phượng Vũ nở nụ cười đầy chua xót. Đúng vậy! Hắn phải trả giá rất nhiều - vì nàng đã lấy mất tâm của hắn rồi.


Vương Tường trong lòng đầy chấn động. Hắn tại sao lại biểu cảm như vậy? Trong đó có rất nhiều cảm xúc mà nàng không lý giải được - thống khổ, kiên định và nhu tình?


Là nàng nhìn sai hay sao? Trong mắt của hắn chợt lóe lên, ánh mắt đó giống như ánh mắt của Phương Ngạo nhìn Long Nhi - làm cho nàng hâm mộ, tim đập nhanh, nhưng vĩnh viễn không thuộc về nàng.
"Tường nhi!" Phượng Vũ gọi nhũ danh của nàng.


"Câm miệng!" Vương Tường kinh ngạc, sau đó liền hồi phục như bình thường. "Là ai cho phép ngươi gọi ta như vậy? Đừng tưởng rằng người và Phương Ngạo giúp ta đánh bại hai tên yêu quái là Xích Hổ và Bích Sư, thì Nữ Nhi Quốc đối với các ngươi có ân. Ngươi phải biết rằng, bắt cóc Nhị công chúa của Nữ Nhi Quốc là trọng tội, đủ cho các ngươi ch.ết không có chỗ chôn!" (: Chị dữ quá!)


Phượng Vũ thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, sau đó lại khôi phục lại sắc mặt như thường ngày. Không kiềm chế được mà nói, "Ta muốn lưu lại, đương nhiên là có lý do, không cần người lo lắng, nữ vương bệ hạ."


Hắn gọi tuy gọi "Nữ vương bệ hạ" nhưng mà giọng đầy châm biếm. Tuy trên mặt hắn mỉm cười, nhưng đáy mắt lại đầy đùa cợt.
Nàng không thể chịu đựng được nữa. Nàng không thể để cho bất luận kẻ nào bất kính với nàng, nhất là tên nam nhân này.


"Được được." Vương Tường thở sâu vào, cố gắng kèm chế cơn tức giận trong lòng, "Nhưng mà hình như ngươi đã quên, sự sống ch.ết của ngươi đang ở trong tay ta."
"Ta làm sao dám quên!" Bây giờ cả tâm của hắn cũng ở trong tay nàng.


"Hừ!" Một nụ cười đầy xinh đẹp làm người khác hoa mắt, nàng mở miệng, "Người đâu!"
"Dạ có!"
"Đem hắn tống vào cấm cung, chờ ta xử trí!"
"Tuân lệnh!"


Phượng Vũ không hề phản kháng, mặc cho thị vệ trói hắn lại, biểu tình có đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng không thể che giấu được hết sự tự tin trong đáy mắt.
Tên nam nhân này rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì? Vương Tường đầy hoài nghi. Hắn không có kịch liệt phản kháng như nàng chờ mong.


Dựa vào võ công của hắn, chỉ sợ có đến mười thị vệ cũng ngăn không nổi. Nhưng hắn lại rất tuân lệnh, vì cái gì nhỉ? Rốt cuộc là hắn muốn gì? Hay là hắn vẫn còn có âm mưu khác?


Phượng Vũ nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt của nàng, trái ngược với nàng trong mắt hắn lại tràn đầy sức quyến rũ còn mỉm cười.
Nhìn thấy nàng đầy kinh ngạc nhìn hắn, hắn biết, nàng đang từng bước sa vào lưới tình mà hắn dệt ra


Trong cấm cung rất ít người lui tới, Phượng Vũ đang bị trói trên vách đá, tay và chân đều bị xích trói chặt.
Phương Vũ cười khổ nhớ lại. Lần đó ca ca Phương Ngạo của hắn bị bắt cũng không được "đãi ngộ" đến như vậy. Hình như sự việc "Bắt cóc" Long Nhi lần này, làm cho nàng không dám lơ là.


Nghe thấy tiếng nước chảy dọc theo vách tường, Phương Vũ vô thức ɭϊếʍƈ đôi môi khô nứt của mình. Cấm cung của Nữ Nhi Quốc quả nhiên là danh bất hư truyền.


Trên giang hồ đồn rằng Nữ Nhi Quốc ở phía nam nổi tiếng hung tàn, đem nam nhân nhốt ở cấm cung này cho bọn chúng chịu nhục rồi vui đùa, hắn dù gì cũng chưa thấy cảng tưởng tàn khóc kia. Nhưng khi nhìn thấy những nam nhân bị nhốt trong cấm cung, chỉ sợ là lời đồn đó không phải là giả.


Khi hắn và đại ca mạo hiểm tiến vào phía nam cũng không dự đoán được tình huống như thế này. Nếu không bị trói ở đây, hắn thật sự muốn nói chuyện với mấy tên nam nhân bị nhốt ở đây. Làm sao mà bọn họ có thể chịu đựng sự vũ như được như vậy!


Trên đường hắn được đưa tới đây, những tên nam nhân khác đều nhìn hắn với ánh mắt đồng tình, khiến cho hắn không khỏi oán hận. Những người này thật sự là vô dụng! Nhìn như thế nào cũng không giống nam nhân? Khó trách bị đám nữ nhân ăn đến đắc ý!


Hắn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, trên mặt xuất hiện nụ cười đầy thần bí. Có lẽ một lúc nào đó cần khởi nghĩa, có thể sẽ cải thiện được tình huống này ở Nữ Nhi Quốc.
"Hắn còn sống không?" Một giọng nữ quen thuộc từ bậc thang truyền xuống. Cắt đứt suy nghĩ của hắn.


Vương Tường! Nàng rốt cuộc cũng xuất hiện rồi! Tâm Phương Vũ nhảy nhót lên!
Tiếng bước chân lộn xộn, Tường nữ vương đầy diễm lệ xuất hiện trước mặt hắn, trên mặt vẫn còn đầy tức giận.


Thật là! Làm sao mà hắn có thể để ý đến nữ nhân đầy ngoan cố này chữ? Phương Vũ thở dài trong lòng. Nếu lúc trước hắn đi cùng với đại ca trở về Trung Nguyên, chỉ e là hiện tại hắn đang trái ôm phải ấp, tiêu dao tự tại rồi. Hắn lắc đầu, thật không hiểu mình đang trúng ta gì nữa, tại sao lại lưu lại đây mà chịu đựng nữ nhân này chứ.


Haizzz! Hắn bắt đắc dĩ thở dài, hình như thường ngày hắn gây ra nghiệp duyên nhiều quá, ông trời cảm thấy không được nên mới cố ý chỉnh hắn .


"Phương Vũ, ngươi cho ta..." Âm thanh của Tường nữ vương đột nhiên bị gián đoạn, đôi mắt mang theo ánh lửa đột nhiên trợn to. Tên nam nhân này tại sao lại đẹp như vậy! (Sunnie.lqd: giờ này mới nói người ta đẹp -_-|||)


Ánh lửa chiếu sáng cả ngục tối, chiếu thẳng vào tên nam nhân này, hắn có hình dáng thật là đẹp. Đã mấy ngày trôi qua, nhìn thoáng qua hắn cũng đã trở nên gầy yếu, nhưng mà chẳng những không làm tổn hại đến phong thái của hắn, mà ngược lại còn làm hắn tỏa ra một cỗ sức quyến rũ thu hút người khác.


Tim của nàng đập nhanh hơn, cảm giác đè nén trước nay chưa từng có, ép nàng đến thở không nổi. Hoàn toàn quên mất mình đang định nói gì.


"Này!" Phượng Vũ kêu nàng, lộ ra một nụ cười lười biếng, trong mắt xuất hiện một tia sáng kỳ dị, như là nhìn thấy suy nghĩ của nàng. "Mới có vài ngày không gặp, không nghĩ tới nàng nhớ ta đến vậy!"


"Ngươi." Sắc mặt của Tường nữ vương lúc trắng lúc đỏ, trong lúc nhất thời không biết nói gì. Tên nam nhân này thật sự rất đáng giận! Kể từ khi gặp nhau tại núi Xích Hổ, hắn liền trêu chọc nàng không dứt, luôn khiêu chiến tính nhẫn nại của nàng. Từ khi nàng hiểu chuyện đến nay, không có ai dám đối xử với nàng vô lễ như tên nam nhân này vậy.


Phương Vũ cảm thấy rất thú vị, "Như thế nào, đầu lưỡi bị cắn mất rồi à?"
"Phương Vũ, ngươi thật to gan!" Vương Tường còn chưa mở lời, thì đã có người lên tiếng bên vực kẻ yếu như nàng.


Hắn không thấy rõ người đó là ai. Nhưng mà trên thực tế, ngoại trừ Vương Tường ra, hắn không để ý đến ai cả.


Vương Tường giơ tay lên ngăn cản thuộc hạ, chuyển động thân thể đầy yểu điệu đi tới trước mặt hắn, nhìn thẳng vào con ngươi đen kia: "Xem ra mấy ngày nay ngươi không có ch.ết vì đói!"


"Người qua khen rồi, nữ vương bệ hạ" Hắn vẫn dùng giọng điệu đầy châm chọc nói chuyện với nàng, để cho nàng cứ nghe là không vui.
Thật buồn cười, chỉ có vài ngày mà muốn làm hắn ch.ết vì đói. Nàng cũng quá coi thường hắn rồi.


"Nói! Ngươi rốt cuộc có mưu đồ gì? Vì sao muốn lưu lại?" Vương Tường đột nhiên hỏi hắn, gương mặt đầy nghiêm túc.
"Vì cái gì?" Phương Vũ mỉm cười, thong thả trả lời: " Nếu ta nói, là bởi vì người thì sao?"
"To gan."


Vương Tường còn chưa kịp phản ứng, thì liền nghe trưởng thị vệ Trần Tiên hét to, kèm theo là tiếng roi, trong nháy mắt một roi đã quất thẳng vào ngực của Phương Vũ
Áo trắng trước ngực Phương Vũ lập tức nhuộm một màu đỏ tươi.


Không khí nhất thời im lặng. Phương Vũ không hề có phản ứng gì, kể cả hừ cũng không lên tiếng, nhưng mà sắc mặt của hắn lập tức chuyển sang trắng bệch, ở trán và cổ để chảy mồ hôi. Xem ra một roi này cũng không phải là nhẹ.


Nữ nhân này cũng thật là độc ác! Phương Vũ cố gắng chịu đựng, giương mắt nhớ kỹ dung mạo của nàng.


"Tiên Tiên! Ngươi làm gì thế? Ta muốn ngươi ra tay nặng đến thế sao?" Nhìn Phượng Vũ bị Trần Tiên đáng đến như vậy, tâm Vương Tường không khỏi lo lắng. Tuy là nàng căm thù đến tận xương tủy chuyện Phương Ngạo dẫn Long Nhi đi, nhưng mà không biết vì cái gì, nàng không muốn tổn thương tới Phương Vũ.


Sức lực của Trần Tiên rất mạnh, trời sanh đã tính hung tàn, chiếc roi kia có tẩm độc, càng làm cho tiếng tăm của nàng lừng lẫy, bất luận kẻ nào chỉ cần chịu một roi của nàng, không ch.ết thì cũng bị thương. Mà vừa rồi khi nghe tiếng roi đó, cho dù võ công của Phương Vũ cao cường đến đâu, chỉ sợ cũng chịu không nổi.


"Bệ hạ!" Trần Tiên đầy kinh ngạc nhìn Tường nữ vương, trên mặt lặp tức khoác lên một tần sương lạnh, "Nhưng mà hắn đối với người..."


Nàng quá hiểu nữ vương bệ hạ, người tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào xâm phạm vào uy quyền của nàng. Hiện giờ thái độ của nữ vương khác thường như vậy, chỉ vì tên đồng phạm với Phương Ngạo mà trước mặt mọi người khiển trách nàng, nàng thật sự quá giận rồi!


"Câm miệng!" Vương Tường cố nén tức giận, lo lắng nhìn vết thương của Phương Vũ. "Mở khóa cho hắn."
Phương Vũ cố gắng kiềm chế vết thương của mình. Tim của Vương Tường đập càng ngày càng nhanh, nàng vội vàng kéo vạt áo của mình che vết thương của Phương Vũ lại.


Phương Vũ nhìn thấy sắc mặt đầy lo lắng của Vương Tường, trên gương mặt của hắn lại lộ ra nụ cười.
Trần Tiên không dám tin vào những điều mình đang nhìn thấy, nữ vương tôn quý của họ lại đang che chắn cho một tên nam nhân.
"Tiên Tiên! Ngươi còn đang nhìn cái gì?"


Vương Tường tức giận mắng nàng. Vương Tường lúc này đành dẹp thù hận sang một bên. Tháo bỏ xiềng xích trên người Phương Vũ.


Xiềng xích rơi xuống, Phương Vũ đang yếu dần đi liền dự vào bã vai của Vương Tường. Mà hắn dựa vào người của nàng, ở bên tai của nàng nói nhỏ, âm thanh vô cùng khiêu khích: "Đừng có lột bỏ hết y phục của ta! Ta vẫn chưa "chuẩn bị" tốt."


Vương Tường hung hăng lườm hắn, đẩy mạnh hắn cho thị vệ bên cạnh.
Phượng Vũ kêu một tiếng, đôi mắt đầy lửa giận nhìn nàng.
Nữ nhân này thật nóng nảy. Ngay sau đó hắn liền hôn mê.


"Bệ hạ." Lưỡng thị vệ đỡ Phương Vũ, nhìn Tường nữ vương cuối cùng cẩn thận hỏi: "Người muốn đưa hắn ta đến chỗ của Vương ma ma hay sao?"


"Nói thừa! Không thì đem hắn đến nơi nào?" Vương Tường quay mặt đi, bỏ lại áo choàng trên người của Phương Tường. Trong lòng tràn đầy phiền muộn, không biết là vì Trần Tiên quá mức kích động, hay là chính mình quá quan tâm đến Phương Vũ.


"Vâng!" Bọn thị vệ không có nữa câu hoài nghi, "Mau qua giúp ta!". Bọn họ cố gắng đỡ thân hình cao lớn của Phương Vũ.
Tường nữ vương nhìn bốn gã thị vệ đang đỡ Phương Vũ đi lên những bậc thang, đột nhiên nàng lên tiếng: "Khoan đã!"


Bọn thị vệ lặp tức dừng bước, mặt không chút thay đổi nhìn nữ vương. Nghe từng tiếng của nàng: "Đưa hắn đến tẩm cung của ta, phái người qua mời Vương ma ma đến."
Tất cả thị vệ đều mở to mắt nhìn nàng, không biết nên nói như thế nào.


"Thế nào! Không nghe thấy lời ta nói sao?" Vương Tường nhíu mày hỏi.
"Bệ hạ, chuyện này..." Trần Tiến tiến lên, muốn khuyên can.
"Câm miệng!" Vương Tường quát, "Ngươi cũng đi cùng với ta." Nàng dừng một chút rồi lại nói, "Nhớ mang theo thuốc giải."


"Thuốc giải!" Trần Tiên kích động, bắt đầu cảm thấy sợ hãi, "Loại độc này không có thuốc giải." Bệ hạ rốt cuộc làm sao vậy, tại sao thái độ đối với nam nhân này khác lạ đến thế? Chẳng lẻ đúng như nàng lo lắng, nữ vương đã động lòng với Phương Vũ. Đang suy nghĩ thì nghe âm thanh của Vương Tường truyền đến: "Không có thuốc giải?" Vương Tường cuối mặt, làm cho người khác không đoán được nàng đang nghĩ gì. "Được rồi! Vậy ngươi tự chịu trách nhiệm!"


Lời nói của nàng rất bình tĩnh, làm cho không khí trong nháy mắt đều ngưng lại, mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Vương ma ma nhìn vết thương của Phương Vũ, lại nhìn Vương Tường. Chỉ bắt đắc dĩ lắc đầu.


Bây giờ Vương Tường đang trầm mặt ngồi ở ghế dài, không nói lời nào. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy nàng đang xoa hai bên thái dương, nghĩ rằng nàng đang nổi giận.


Long Nhi bị Phương Ngạo mang đi, Vương ma ma vừa mừng vừa lo. Mừng vì Long Nhi đã tìm thấy hạnh phúc, lo là không biết khi nào mới có thể gặp lại nàng. Còn nữa, không biết vì sao nữ vương lại giữ Phương Vũ ở lại, xem lần này nữ vương rất tức giận rồi.
Vương ma ma thở dài.


Tình cảm của bà với Tường Nhi và Long Nhi như mẹ con. Nhưng mà bây giờ tình hình trở thành như vậy, nếu muốn thay Phương Vũ cầu xin e rằng cũng không có tác dụng gì. Nhưng mà Tường Nhi đem tống Phương Vũ vào lãnh cung, làm cho bà cảm thấy nghi ngờ. Cho tới nay nam nhân đi vào tẩm cung của nữ vương, chỉ có thể là....


"Vương ma ma, sao rồi?" Vương Tường trầm mặc hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng. Tuy giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng mà bên trong vẫn chứa đầy sự quan tâm.


Vương ma ma có chút kinh ngạc, nhưng sắc mặt vẫn như cũ. Bà đã hiểu được đôi chút. Nếu bà đoán không sai, chuyện của Tường Nhi có lẽ... Bà chỉ mỉm cười, mọi chuyện còn lại tùy vào họ.
Vương Tường lần thứ hai cẩn thận quan sát Phương Vũ.


Phương Vũ thật sự là mạng lớn! Vết thương kia nếu là người khác, chỉ e là đã sớm chờ ch.ết. May mà hắn có nội lực thâm hậu, với lại lần trước khi đọ sức với Xích Hổ và Bích Sư đã bị thương, sau đó được uống qua nước của Hồng Lam Tinh Châu. Xem ra không tới ba ngày, nội thương sẽ hồi phục, sau đó chỉ cần diều dưỡng một thời gian là sẽ ổn.


Nhưng mà, bà không muốn để cho nữ vương biết sự thật nhanh như vậy. Có lẽ, nói dối một chút sẽ giúp cho cả hai đều có lợi.
"Bệ hạ. Roi sắt của Trần thị vệ uy lực không nhỏ." Vương ma ma vẻ mặt lo lắng trả lời.


Vương Tường rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi, đứng lên đi đến bên giường nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng bệch của Phương Vũ, sau đó ngẩng đầu lên nói với Vương ma ma: "Ý của người là…"


"Lão nô cũng không nắm chắc." Vương ma ma cố tình thêm dầu vào lửa, nhìn thoáng qua đã thấy sắc mặt của Trần Tiên đã trở nên xanh mét. Rất nhanh uyển chuyển nói: "Nhưng mà lão nô nghĩ, tính mạng cũng không có gì nguy hiểm."


Mặc dù tác phong của Trần Tiên trước giờ đều hung tàn, nhưng mà nếu chỉ vì lời nói dối của bà mà làm cho Trần Tiên bị chịu phạt, vậy bà cũng hơi quá đáng rồi.
Lời vừa nói ra, làm cho Trần Tiên thở phào đi một chút.


Vương ma ma đối với tình huống trước mắt tương đối hài lòng, liền che miệng cười nói: "Bệ hạ, lão nô xin phép lui xuống chuẩn bị một ít thảo dược, một lát sau sẽ quay lại."
Vương Tường như trút được gánh nặng, sau đó gật đầu: "Đi đi! Đừng tốn thời gian."


"Vâng! Lão nô cáo lui." Vương ma ma nhận lệnh rồi rời đi, chỉ còn Vương Tường, Phương Vũ và Trần Tiên ở lại.
"Tiên Tiên." Âm thanh của Vương Tường không nghe ra là phẫn nộ hay bất mãn.
"Bệ hạ." Trần Tiên đầy sợ hãi trả lời.


Vương Tường đi đến ghế dài rồi ngồi xuống, "Ta biết ngươi rất trung thành, cũng biết ngươi lập không ít chiến công cho Nữ Nhi Quốc, cho nên đối với hành vi ngày hôm nay của ngươi ta không trách mắng. Nhưng mà..." Nàng tăng thêm âm thanh, "Ta không đồng ý với hành vi của ngươi. Ta nói vậy! Ngươi tự hiểu đi."


"Vâng, thưa bệ hạ!" Trần Tiên đầy khâm phục khẩu phục. Đây mới là điều nàng luôn kính nể nữ vương, không vì cảm xúc cá nhân mà ảnh hưởng đến quyết định của chính mình. Nhưng mà, món nợ với Phương Vũ, nàng sẽ không quên. Chỉ cần nàng còn sống một ngày, nàng nhất định sẽ gây ảnh hưởng đến nữ vương. Nàng ngầm thề, nhất định sẽ tìm cơ hội báo thù.


"Được!" Vương Tường hài lòng gật đầu, "Nhưng mà ta sẽ tịch thu roi sắt của ngươi, để trách cho ngươi lại đả thương người khác."


"Bệ hạ!" Trần Tiên mở to mắt đầy kinh ngạc nhìn nữ vương, đối với võ tướng binh khí chính là sinh mạng, sao có thể tùy tiện rời khỏi người? Nhưng mà sắc mặt của nữ vương không tốt, mặc dù nàng không tình nguyện cũng đành phải dâng roi sắt lên. Vương Tường cầm chiếc roi sắt cẩn thận để không đụng đến phần độc được tẩm trên roi. Trong lòng cảm thấy Trần Tiên quá tàn bạo, chả trách những người khác luôn kiện cấp trên như nàng. Vương Tường chỉ có thể tự trách mình quá dung túng cho Trần Tiên rồi.


Trần Tiên liếc nhìn Phương Vũ đang nằm ở trên giường, sau đó mới rời khỏi.
Âm thanh rên rỉ khiến Vương Tường chú ý, nàng quay đầu nhìn Phương Vũ đang nằm trên giường. Hắn vẫn đang hôn mê, khuôn mặt tuấn mỹ đầy mồ hôi, tuy là sắc mặt đã đỡ hơn vừa rồi, nhưng vẫn còn rất suy yếu.


Vương Tường ngồi xuống bên cạnh giường, cầm lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn. Nhìn hắn cau mày, chính nàng không nhịn cũng cau mày lại.
Hắn rốt cuộc là nam nhân như thế nào?
Hắn nói hắn muốn nàng, đây là ý gì? Chỉ là thuận miệng nói hay sao? Không sai! Nhất định là như vậy.


Nhưng mà lời nói khi đó, không giống như là đang nói dối.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ đến thất thần, bổng nhiên có ai đó đang nắm lấy tay nàng, trên tay truyền đến nhiệt độ đến dọa người.
"Ngươi! Buông ra!" Vương Tường kinh hoảng muốn rút tay về. Tên này bị thương nặng mà sau sức lực lớn thế.


"Nhi, đừng rời khỏi ta!" Phương Vũ nói trong mơ hồ.
Hắn ta đang kêu người nào? Chưa kịp suy nghĩ thì cả người Vương Tường đã bị Phương Vũ ôm lấy.
"Phương Vũ! Ngươi làm gì đó? Mau thả ta ra!" Sức lực của hắn thật mạnh, làm cho Vương Tường luống cuốn cả người.


Hơi thở trần ngập nam tính xung quanh nàng, khoảng cách của hai người rất gần đến nổi có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương.
Hai mắt Phương Vũ sáng ngời nhìn Vương Tường, giống như hai quả cầu lửa đầy mãnh liệt đang làm tan chảy khối băng ngàn năm.


Nàng như bị đôi mắt đó làm tan chảy, trong nhất thời tất cả lý trí đều tan biến.
"Hôn ta." Hắn không để cho nàng có cơ hội bình tĩnh, đầy khí thế áp bức nàng. Vương Tường nhìn hắn đầy kinh dị, đôi mắt của nàng nhìn xuống đôi môi mỏng đó.


Sau đó dường như là có một ma lực nào đó khống chế nàng, làm nàng đem môi mình đặt ở môi hắn.
Cảm giác thật lạ! Lạnh lẽo, mềm mại như là có nhiệt từ từ tỏa ra.


Phương Vũ càng ôm nàng chặt hơn, một tay ôm lấy eo nhỏ, một tay đè chặt gáy của nàng. Càng hôn càng sâu. Hai thân thể quấn lấy nhau, càng ngày càng nóng. Vương Tường đã quên mất chính mình là ai, toàn thân suy yếu mặc cho Phương Vũ muốn làm gì thì làm.


Phương Vũ hoàn toàn khóa chặt nàng lại, không để cho nàng động đậy. Môi của hắn chuyển từ từ xuống cổ nàng, sau đó ngay chiếc cổ non mềm khẽ cắn một cái.


"A..." Tiếng rên rỉ vọng bên tai, vừa thống khổ vừa vui mừng. Vương Tường mơ hồ tìm kiếm âm thanh đó, sau đó liền giật mình nhận ra âm thanh này là của chính mình.
Như cả một thùng nước lạnh dội xuống, làm nàng tỉnh táo lại hoàn toàn.


Bất chấp đến việc Phương Vũ đang bị thương, nàng cố tránh khỏi sự trói buộc của hắn, hoảng hốt nhảy xuống giường. Nàng cố gắng lấy lại sự bình tỉnh lúc này mới phát hiện y phục của mình đã bị cởi hơn phân nữa. Bộ ngực trắng như tuyết gần như hoàn toàn lộ ra hết. Vương Tường vội vàng kéo vạt áo che lại, thở dốc nhìn người đang nằm trên giường, chỉ thấy hắn coi như không có chuyện gì mà nằm ngủ ngáy như chế. Bên môi vẫn còn cười thỏa mãn.


Vương Tường che môi mình lại, nặng nề ngồi trên đất đầu ốc hoàn toàn trống rỗng.






Truyện liên quan